Summary
Đó là một chuyện xảy ra cách đây khá lâu rồi. Ngày ấy nơi tôi ở có một gia đình người Hoa chuyển đến, họ gồm hai vợ chồng và một đứa con trai tầm ba tuổi. Nghe nói là họ làm nghề thu mua tóc dài tóc rối, trước từng ở Tuyên Quang, rồi Hòa Bình, xong nay chuyển xuống Hải Dương. Gia đình người Hoa tìm thuê nhà trong các xóm, tới nhà tôi thì bà nội tôi bảo dưới nhà ngang còn trống, nếu họ muốn ở thì bà tôi cho thuê, giá tương đối cao.
Tôi lúc đó chưa ra đời, đúng hơn là bố còn chưa cả lấy mẹ, những chuyện bây giờ đều là do bố tôi kể lại. Gia đình người Hoa hầu như không ở nhà mấy. Họ đi khắp nơi hỏi mua tóc, tới lúc sẩm tối mới về, đứa con trai nhỏ để ở nhà, hai vợ chồng kia nói là có nắm sẵn cơm cho đứa trẻ khi nào ngủ dậy tự ăn. Bố tôi kể là không thấy con trai nhà ấy quấy khóc bao giờ, hai vợ chồng họ cứ hễ ra ngoài là khóa cửa nhà lại, thành thử đứa trẻ làm gì trong đấy cũng không ai biết. Nói chung là chuyện có một gia đình người Hoa như thế xuất hiện trong xóm đã khiến mọi người xôn xao, ai gặp nhà tôi cũng phải giữ lại hỏi, bàn ra tán vào không hết chuyện.
Bố tôi còn bảo là đôi vợ chồng người Hoa nói rất sõi tiếng Việt, nhưng ít khi thấy họ giao tiếp với người làng, chủ yếu là họ chỉ hỏi tên nhà nọ nhà kia, hình như có ai đã chỉ họ tới đấy mua tóc. Cứ thế độ nửa tháng, hai vợ chồng người Hoa tìm đến một nhà, ở cách xóm tôi cả chục km, mạn bô thời gì đó, người nhà đấy kể là họ vào hỏi mua tóc, nhưng không ai bán. Tưởng là hai vợ chồng ấy đi luôn, nhưng họ lại đứng nói với nhau bằng tiếng Hoa hồi lâu, xong tự nhiên bảo người nhà ấy là cái tủ búp phê trong nhà có bán không, giá bao nhiêu bọn họ cũng mua.