Oan hồn nơi dốc đá - Chap 4
Con gà mái bới mổ, đạp loạn xạ vào các đồ thờ cúng trên bàn thờ. Bà Dưỡng vừa sợ, vừa giận cầm khúc củi xua nó ra. Nhưng kì lạ bà không tài nào vụt trúng nó được. Phá phách bàn thờ một hồi nó bay ngược lên cành cây bơ, gáy vang một hồi rồi tự rớt xuống đất, giãy mấy cái lăn ra chết. Bà Dưỡng ngồi thừ người suy nghĩ: vong này cao tay quá, sư thầy làm phép, cầu siêu cả buổi như thế mà nó không phục, lại tỏ ra giận dữ thêm. Vong nhập vào con gà hung hăng, táo tợn để mẹ con bà thấy không dễ gì trị nó được. Nghĩ ngợi một hồi, bà quyết định phải bán căn nhà này đi, còn ở đây thì cả nhà luôn phải lo sợ, không yên tâm làm ăn được. Không còn cách nào hơn bà mới phải dứt lòng bán ngôi nhà đã gắn bó với mẹ con bà từ thời vào đây lập nghiệp.
Từ hôm bà treo biển bán nhà thì không thấy có hiện tượng lạ nào xảy ra, tuy nhiên cái Loan cứ ngày một vàng võ. Vẫn ăn uống, đi làm như mọi khi nhưng thỉnh thoảng nó thẫn thờ, lãng đãng không tập trung như trước. Dẫn Loan đi khám vài lần, bác sĩ không phát hiện bệnh gì, chỉ cho mấy viên thuốc bổ vì thấy mặt kém sắc.
Một buổi chiều, đứa lớn đi ăn đám cưới người bạn ở xóm bên, hai mẹ con bà đi hái chè. Nương chè hôm đấy khá vắng vẻ chỉ có vài người qua lại, bà hái trên sườn đồi, cái Loan hái bên dưới khá xa. Đang loay hoay đổ trà trong gùi vào bao tải, bà thấy có một người đàn ông khoác chiếc áo màu xám, mặt đeo khẩu trang che kín, chiếc mũ rộng vành cụp xuống trông rất bí ẩn. Người đàn ông đó đứng từ xa chăm chú nhìn con Loan không rời mắt. Bà vội ngồi thụp xuống, vớ lấy cái liềm dưới đất nắm chắc trong tay, đề phòng kẻ lạ làm điều gì xấu. Một lúc sau, người đàn ông lặng lẽ bỏ đi. Bà thở phào nhẹ nhõm. Hái thêm một lúc thì trời cũng xế chiều, bà gọi Loan thu dọn rồi đội bao trà về nhà. Cái Loan đi trước, bà theo sau cách vài chục thước. Rời khỏi nương trà, hai mẹ con men theo lối trong vườn cà phê ra đường. Ngoảnh lại phía sau bà giật mình khi thấy người đàn ông lúc nãy đang đi rất nhanh đuổi theo bà. Trên vai người này có một cái gùi nhỏ, dáng đi nhanh nhẹn, thoăn thoát như lướt trên những đám cỏ. Tim bà đập thình thịch, không biết người này có ý định gì đây. Bà lo lắng vì trời chiều ở đây hoang vắng, người đi làm hầu như đã về hết rồi. Bà cố gắng điềm tĩnh để xem người đàn ông này làm gì. Khi đã tới gần bà, người đàn ông lên tiếng:
– Chào bà! Cô bé kia có phải con gái của bà không?
– Vâng phải ạ – Bà lúng túng vì chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì.
– Bà có biết chùa Huệ Linh gần đèo không?
– Dạ có biết. Thế có chuyện gì vậy ông?
– Ngày mai bà đem một cái áo cháu nó hay mặc, đi theo ngõ nhỏ bên phải chùa đến gặp tôi sẽ chữa giúp cháu. Bà nhớ đi một mình và không cho ai biết nhé.
Nói dứt lời người đàn ông rẽ sang lối nhỏ bên phải loáng một cái mất hút trong trong vườn cà phê xanh ngắt. Bà Dưỡng ngớ người vì kinh ngạc, một người lạ hành tung bí ẩn bất chợt xuất hiện đề nghị giúp đỡ rồi thoát một cái đi mất. Thật kì lạ, làm sao người này có thể biết được cái Loan bị bệnh, mà biết bệnh gì đâu để giúp chứ. Vừa đi bà vừa suy nghĩ mông lung không biết có nên tin hay không. Bà chưa kịp hỏi han thêm được điều gì nên cảm thấy không yên tâm lắm. Nhưng cứ thấy cái Loan ngày một ốm yếu không rõ nguyên nhân, lại có biểu hiện bất thường nên bà quyết đến địa chỉ người đàn ông đó chỉ dẫn xem sự thể thế nào.
Ngày hôm sau lấy cớ đi nhận hàng làm trà Atisô, đợi hai đứa lên vườn hái trà, bà Dưỡng gói chiếc áo sơ mi cái Loan hay mặc vào túi nhựa màu đen, thẳng hướng xuống đèo mà đi.
Đèo Bảo Lộc buổi sáng sương mù dày đặc, từ xa bà đã thấy chùa Huệ Linh trên triền đồi ẩn hiện trong làn sương mai mờ ảo. Theo con đường nhỏ bên phải chùa bà tiến thẳng tới phía trước. Đường đi hun hút, quanh co, hai bên đường là những rặng cây tràm um tùm rậm rạp, không có một ngôi nhà nào ven đường. Bà hồi hộp, lo lắng không biết đường hoang vắng này dẫn đến đâu, gặp cướp hay sự cố gì thì chẳng biết kêu ai. Bà Dưỡng tính quay về vì có cảm giác không yên tâm, bà nghĩ mình cả tin quá chăng? Nhưng đã quyết rồi thì cứ liều một lần xem sao.
Đi hết rặng tràm, nhìn xuống dưới chân đồi có một ngôi nhà nhỏ ẩn mình trong vườn cây ăn trái xanh tươi. Bà đoán chắc đây là ngôi nhà mà người đàn ông hôm qua hẹn bà đến. Ngôi nhà này của ai, sao lại ở nơi hiu quạnh thế này. Ở Bảo Lộc nhiều năm mà bà chưa từng một lần đặt chân đến chốn này. Đứng trước cổng ngôi nhà, nhìn vào trong không thấy có bóng người. Lúc này sương mù đã tan, bà chợt thấy có thằng bé đang dắt xe đạp ra cổng. Thằng bé đẩy cổng đi ra, bà tính lại gần hỏi nhưng nhớ là mình chưa biết tên người đàn ông hôm qua thì hỏi thăm thế nào đây. Bà đang nghĩ cách thì thằng bé tiến đến:
– Mời bà vào nhà, ông cháu đang đợi.
Nói rồi thằng bé lặng lẽ dắt xe lên dốc. Bà Dưỡng kinh ngạc, sao biết được thế nào bà cũng đến để dặn cháu ra đón? Đã đến đây rồi thì cứ vào xem sự thể thế nào. Ngôi nhà gỗ nhỏ có khoảng sân phía trước khá rộng, xung quanh trang trí bằng nhiều chậu phong lan rực rỡ. Bước tới gần cửa bà thấy một ông già đang ngồi trên chõng tre nhâm nhi tách trà. Thấy bà ông tươi cười mời bà vào nhà.
– Chắc bà ngạc nhiên lắm phải không? Ông lão hiền từ hỏi.
– Vâng ạ. Ông chính là người hôm qua dặn tôi tới đây phải không ạ.
– Đúng thế – Vừa rót trà mời bà ông vừa nói – Sự thể là thế này. Hôm qua đi vào thăm nương trà của nhà gần mỏ đá. Khi đi về ngang qua chỗ mẹ con bà tôi thấy toát lên âm khí rất nặng nề. Định thần nhìn kĩ tôi thấy cạnh con gái bà có vong một cô gái theo sát bên cạnh như hình với bóng. Vì một nhân duyên tiền kiếp mà nó đi theo tính hại con gái bà.
Bà Dưỡng nghe tới đây như rụng rời chân tay. Thì ra oan hồn đứa con gái chết vì tai nạn nó vẫn còn lởn vởn ám nhà bà suốt từ đó đến nay. Ông này là ai mà có thể thấy được vong hồn, ma quái nhỉ? Giọng run run, bà cất tiếng hỏi: