Đám tang của Thương xong xuôi thì Mận xin phép về nhà để lo cho con. Trọng sau khi gây ra chuyện thì bỏ đi mất biệt. Ông Hoàng có gọi nhưng Trọng chỉ nói qua loa là đi nước công tác xa rồi tắt máy. Mận vì về lo đám ma cho em nên bà Thoa đành thuê giúp việc. Mận về tới nhà, đi nhẹ nhàng vào tính lên phòng thì nghe có tiếng xì xào nói chuyện. Mận rón rén lại gần nghe ngóng thì ra là mẹ chồng cô đang nói chuyện với con Sen người ở:
– Sen. Sao tao thấy càng lớn thằng Phát nó càng không giống thằng Trọng. Cũng không giống ai trong nhà hết. Tao nghi….
Tiếng con sen nhỏ nhẹ:
– con thấy nó giống mợ mà bà. Nhiều lúc con cái giống mẹ nhiều hơn cha đó bà
– không phải. Tao không thấy thân thuộc với nó. Không khéo thằng Trọng nuôi tu hú cũng không chừng.
Mận sợ run người, nhẹ nhàng đi lên lầu không phát ra tiếng. Cô nhìn con trai thật lâu, lòng lo lắng bất an vì bà Thoa đã nghi ngờ. Nếu bà mà biết được bí mật thì mẹ con cô sẽ không còn đường để sống mất. Mận nằm xuống nghỉ ngơi vì mấy ngày qua lo đám ma không ngủ được. Vừa thiu thiu được một lát bỗng nhiên cô nghe tiếng con trai mình cười khúc khích. Mở mắt ra thì thấy Phát đang giơ tay ra trước như đang giỡn với ai đó. Trong phòng chỉ có hai mẹ con. Nó giỡn với ai chứ? Mận hoảng sợ nhìn quanh căn phòng. Người ta thường nói con nít hay nhìn thấy được những thứ mà người lớn không thể thấy. Lẽ nào hồn ma của Thương đang lẩn khuất trong nhà này. Nghĩ tới đó, Mận bỗng nhiên lạnh cả xương sống. Bên cạnh Cu Phát vẫn giỡn rồi cuời sằng sặc. Y hệt lúc nó giỡn với Thương. Mận toát hết mồ hôi nhào tới ôm con chạy ra khỏi phòng. Cửa phòng bữa nay tự dưng dính cứng không thể mở. Mận giật mạnh mà nó vẫn im lìm không nhúc nhích. Gai ốc Mận nổi lên từng chập, sau lưng ai đó thổi luồng khí lạnh buốt chạy dọc sống lưng của Mận. Mận lấy hết can đảm quay ra đằng sau, thì căn phòng không có gì bất thường. Mận lại xoay người mở cửa, nhưng cánh cửa lì lợm vẫn không xoay chuyển. Bất ngờ sau lưng một tràng âm thanh vang lên:
– Khục… Khục….khục…
Mận hoảng sợ tột độ, dựng tóc gáy. Tiếng động kinh dị đó vẫn vang lên Khục..khục….rột…rột.. y hệt như tiếng người bị sặc nước. Đúng hơn đó là tiếng của Thương khi đang ngụp lặn giữa hồ đêm đó. Âm thanh trầm đục đó cứ dần dần tiến gần hơn với Mận
– Khục…khuccccc
Mận hét lên giật mạnh cửa thì cánh cửa lại nhẹ hẫng không hề nặng như lúc nãy. Mất đà Mận té xuống, cô thấy trên đầu mình, Thương đang đứng nhìn xuống. Cổ họng vẫn vang lên âm thanh khàn đục. Mận sợ hãi la to làm cu Phát khóc thét lên. Bà Thoa với con Sen nghe ồn ào chạy lên thì thấy Mận và Phat đang nằm dưới đất. Bà Thoa liếc xéo:
– đi về không chào hỏi ai. Còn la hét om sòm. Nhà tui bộ là cái chùa hay sao mà cô thích đi thì đi, thích về thì về? Bộ co coi tui chết rồi hay sao?
Đưa Gia Bảo cho Sen, Mận lồm cồm ngồi dậy giải thích:
– Dạ con không dám.. con vô nhà mà không thấy ai cho nên con lên lầu luôn con không biết mẹ ở dưới nhà. Con xin lỗi mẹ
– hứ! Nhà tui có chút xíu à. Đi ra đi vô dụng nhau. Mà tui to như vầy mà cô nói cô không thấy tui. Bữa nay trả treo hen
Mận cúi mặt:
– Dạ.. con không dám.
Bà Thoa quay đi không quên ném một cái nhìn khinh khỉnh cho Mận:
– Xuống coi nấu cơm phụ con Sen đi. Không phải có nó rồi cô tự tung tự tác đâu nghen.
Mận líu ríu đứng dậy xuống nhà. Tối hôm đó, cho cu Phát ngủ xong. Mận mệt mỏi lấy đồ đi tắm. Mở vòi sen, Mận đứng cho nước dội xuống mặt, bỗng nhiên cái vòi sen tắt hẳn. Mận mở mắt, tay vặn cái van nhưng vẫn không có nước. Nghĩ là cúp nước nên cô mệt mỏi lấy khăn lau người. Đang tính mặc đồ đi ra thì từ cái vòi sen phát ra âm thanh khục…khục.. rồi phun ra toàn là tóc kèm theo cái thứ nước gì đó nâu nâu bốc mùi khó chịu. Mận gập người ói mật xanh mật vàng, bỗng cô thấy sau ót lạnh ngắt,nhột nhột. Bất thình lình có hai bàn tay luồn vô tóc rồi bóp cổ cô thật mạnh. Mận chết điếng vùng vẫy chạy ra. Vừa ra khỏi phòng tắm, Mận ú ớ rồi té xuống. Vì nơi góc phòng Thương đang đứng đó, mặc bộ quần áo ướt sũng, tay ôm cổ mắt mở trừng trừng trắng dã, nó từ từ đi tới, mắt mũi miệng đều chảy máu, nhìn dáng đi của Thương thật kinh dị. Cổ họng Thương phát ra âm thanh ghê rợn:
– Khụ..khụ..khụ .. cứu em, em không thở được
Bất thình lình Thương té xuống, cả thể uốn éo đáng sợ, đưa tay về phía Mận, Thương nói:
— Khục .Khục.. Ặc… Ặc.. cứu em..
Mận đứng chôn chân tại chỗ, á khẩu không thể nói nên lời. Mận đứng đó ú ớ:
– Không… Không.. đừng đến gần tao. Đừng trách tao. Có trách thì trách má của mày..
Hồn ma của Thương lúc này chợt giận dữ, rít lên:
– Sao…chị giết..em… Khục khục… Trả mạng…
Rồi Thương áp sát gương mặt xám ngoét của mình vô mặt Mận, Mận hoảng sợ ngất xỉu tại chỗ. Lúc sau tỉnh lại, Mận thấy cu Phát đang ngồi trên giường, đưa hai tay ra trước mặt. Mận hoảng hồn lao tới ôm con. Cô nói với khoảng không:
– Đừng đụng tới con tao..
Minh Phát bỗng cười sằng sặc, cứ chồm ra phía trước. Mận lao nhanh ra khỏi phòng, chạy xuống phòng khách. Cô cảm thấy sợ căn phòng của mình, không dám ngủ trên đó nữa. Cô ẵm cu Phát ngồi trên sopha suốt đêm rồi ngủ thiếp đi. Sáng sớm, Mận bị giọng nói chua ngoa của bà Thoa đánh thức:
– Cô chê nhà tui Không có đủ phòng cho cô ngủ hay sao mà ngủ ở đây? Tính để người ta nhìn vô bỉ mặt tui hành hạ con dâu hay gì?
Mận vội đứng dậy chào bà Thoa, lí nhí:
– Dạ con… Hôm qua cu Phát khóc quá con mang nó xuống đây cho mát, rồi…rồi con ngủ quên
Bà Thoa lừ mắt nhìn Mận rồi nói:
– Hôm nay Tui có việc qua nhà bạn, chiều mới về. Còn ba cô thì đi công tác. Ở nhà coi mà phụ con Sen dọn dẹp cơm nước đi. Đừng có lười biếng, tui về bất chợt đừng có trách
– Dạ
Mận đi theo mở cổng cho mẹ, bà Thoa vừa đi ra thì thấy có ai đó lấp ló nơi bụi cây gần đó, bà giả vờ không thấy rồi đi qua khúc cua. Từ bụi cây Hậu đi về phía Mận, bà Thoa nấp gần đó nhìn lén. Thấy Hậu tới, Mận hoảng hốt nhìn quanh quất rồi nói:
– Anh lên đây làm gì? Em đã nói không được tới nữa mà
– Anh lên đây báo với em là đêm qua Dì Xoan bị đột quỵ, may mà má anh nóng ruột đi qua nên cứu được. Giờ Dì bị liệt nằm một chỗ rồi. Em về thăm Dì đi.
Mận thoáng sửng sốt nhưng cũng thản nhiên:
– Em bận việc nhà rồi, để em gửi tiền anh đem về cho Dì.
Mận nói xong móc tiền ra đưa cho Hậu. Hậu thở dài:
– Em thay đổi nhiều quá. Dì bây giờ nằm liệt, em có đưa cả núi tiền Dì cũng đâu xài được. Sau khi Thương mất, Dì yếu lắm. Em mà không về thì sẽ không kịp đâu. Nghĩa tử là nghĩa tận, Dì bị như vậy cũng coi như là trả giá rồi.
– thôi được rồi, để em vô sắp xếp rồi em về. Anh về trước đi.
Hậu toan đi về, chợt quay lại hỏi:
– Con có khoẻ không em? Cho anh gặp con một lát
Mận giật mình, đẩy Hậu đi:
– Về giùm em đi, lát em ẵm con về cho anh thăm. Đi nhanh không có ai nhìn thấy thì chết đó.
Hậu gật đầu rồi quay lưng đi, đi ngang chỗ bà Thoa nấp. Bà kịp nhìn rõ mặt, bà giật mình vì nhận ra thằng Cu Phát có khuôn mặt y hệt người đàn ông này. Bà chợt hiểu ra tất cả. Bỏ cả cuộc hẹn với bạn, bà quay về nhà. Đi lên lầu, Mận vừa thu dọn xong đồ đạc, toan đi ra thì giật mình đánh rơi cả giỏ đồ vì thấy bà Thoa đang đứng ngay cửa. Bà cười khẩy:
– cô làm gì khuất tất hay sao mà thấy tôi cô giật mình như vậy?
– Dạ… Tại má về bất ngờ quá nên con hơi giật mình. Má nói chiều mới về mà.
Bà Thoa lại gần, nói nhỏ:
– Tui về bất ngờ mới biết được chuyện động trời của cô chứ.
Mận run sợ lắp bắp hỏi lai:
– má.. má nói vậy là sao? Con có làm gì đâu mà mẹ nói con như vậy
– cô không phải đóng kịch với tui. Lúc nãy cô nói chuyện với người đàn ông kia tui nghe hết rồi. Cô cũng gan trời, dám mang con của người khác vào nhà này. Cô tính cướp gia tài nhà này đúng không? Hả?
Mận hoảng loạn quỳ xuống:
– con xin má….con ..con lỡ dại. Mong má tha thứ cho con..
Bà Thoa túm tóc Mận, nghiến răng:
– Mày giỏi lắm, nhìn mặt mày hiền lành mà không ngờ lòng mày thâm độc như vậy. Mày ôm con của mày cút khỏi nhà tao. Để tao gọi ba thằng Trọng về rồi xuống tận nhà mày cho cả làng mày biết sự xấu xa của mày. Dám lừa gạt cái nhà này, tao sẽ cho mày biết hậu quả.
Bà Thoa quay đi, Mận sợ hãi chạy theo níu tay bà năn nỉ:
– Má, con xin má.. má đuổi con cũng được. Con xin má đừng làm vậy.
– mày bỏ tay tao ra.
Bà Thoa hất tay Mận ra rồi bước xuống cầu thang. Mận khóc lóc, không được, cô không thể mất tất cả như vậy được. Mận chạy theo van nài bà Thoa, nhưng bà dứt khoát hất tay ra, ko ngờ bị mất đà bà Thoa lăn xuống cầu thang. Đập đầu vào chân cầu thang chết tại chỗ. Mận ngồi sụp xuống, ôm đầu hoảng loạn:
– Tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy? Tại sao vậy?
Mận hét lên rồi chạy vào phòng lấy đồ, Con Sen đi chợ cho nên không ai biết chuyện. Mận nhanh chóng ẵm cu Phát ra bắt xe về quê ngay lập tức. về tới nhà, cô ẵm con vô trong buồng. Thấy bà Xoan nằm bất động, cô ngồi xuống hỏi:
– Dì . Dì khoẻ hơn chưa
Bà Xoan tức giận, môi mấp máy:
– Biến….
Mận cười lớn:
– Kìa Dì… sao Dì lại đuổi con? Đuổi con đi ai lo ma chay cho Dì?
Bà Xoan mặt đỏ phừng phừng, mắt trợn ngược, nghiên răng nhưng không thể nói được gì. Mận nhếch môi:
– Sao? Bà tức lắm à? Nè bà đánh tui đi. Ngồi dậy đánh tui như bà đánh tui từ nhỏ đến giờ đó. Ngồi dậy!
Mận núm tóc bà Xoan dựng dậy, bà ta ú ớ, tay chân run rẩy. Mận buông tay, bà té phịch xuống giường, bà nhăn mặt đau đớn. Mận nói tiếp:
– Bộ dạng bà bây giờ thảm hại quá bà Xoan à. Tui thấy thật hả dạ, bà phá nát gia đình tui, hành hạ tui. Bây giờ nằm đây không ai lo. Có thấy khổ không? Con gái duy nhất cũng chết, là tui dìm chết nó đó. Cho bà biết cảm giác mất đi người thân ra sao. Thấm thía chưa?
Bà Xoan trợn mắt, nước mắt chảy dài, miệng ứ ớ:
– m..à..y.
Mận từ từ lại gần, nói tiếp:
-Tui dìm chết nó dưới hồ. Như khi xưa bà bức má tui nhảy sông tự vẫn. Nợ máu trả máu. Bây giờ bà nằm đây mà chết khô đi. Đừng mong tui sẽ chăm sóc cho bà. Tui sẽ để bà chết dần chết mòn ở đây. Bà muốn căn nhà này lắm mà. Giờ bà ôm nó mà chết đi nghen.
Mận toan quay lưng đi thì bỗng nhớ ra điều gì đó, Mận quay lại cúi sát xuống thì thầm vào tai bà Xoan:
-À mà quên nữa. Trước khi dìm chết nó, tui còn để chồng tui vui vẻ trên thân xác của nó nữa đó. Bà nói con bà là Công là Phụng sao? Tui để con Công con Phụng của bà bị giày xéo đó.
Mận đứng lên cười khoái trá, Bà Xoan uất hận dâng trào, bà ta cảm thấy khó thở. Bà cố mở miệng để hít thở nhưng dường như nỗi uất ức đang làm bà nghẹn ngào. Bà co giật mấy cái rồi hộc máu tắt thở. Bà chết không nhắm mắt.
Mận thoát giật mình, không nghĩ bà ta chết nhanh như vậy. Bỗng nhiên gió ở đâu thổi vào nhà, làm di ảnh của Thương sụp xuống. Mận sợ hãi chạy ra khỏi buồng. Cả bàn thờ rung lên bần bật. Dường như cả 3 di ảnh trên bàn thờ đều trừng mắt nhìn Mận đầy giận dữ. Bụi nhang bay mù mịt, bay cả vào mắt Mận. Cô dụi mắt rồi mở ra, á khẩu khi thấy Thương đang đứng trước mặt, máu từ mắt mũi không ngừng trào ra, Thương gầm lên:
– Sao giết má ??? Sao giết má???
Mận ôm đầu la hét:
– Biến đi…biến đi…
Thương lướt tới gần, mở cặp mắt trắng dã đầy máu nhìn xoáy vào Mận:
– Trả…mạng….đồ độc ác..
Mận hoảng sợ quơ tay lia lịa, miệng không ngừng la hét. Hậu từ ngoài chạy vô chụp lấy vai Mận lắc mạnh:
– Mận…tỉnh lại đi.. em sao vậy
– Tha cho tui…tui xin lỗi…tui không muốn giết mấy người..
Hậu đưa tay tát Mận thật mạnh. Mận như bừng tỉnh. Nhìn thấy Hậu, Mận lắp bắp:
– Anh..anh Hậu.
Hậu nhìn Mận nghiêm giọng:
– em vừa nói gì? Em đã giết ai?
– Không…khoongggggg
Mận hét lên rồi vụt chạy đi, cô đi lang thang vừa khóc, vừa cười điên dại. Cuối cùng cô bước vô đồn công an để tự thú. Mận bị bắt giam ngay sau đó chờ ngày xét xử.
—
– Phạm nhân Lê Thị Mận có người tới thăm.
Hai người công an đưa Mận ra bàn, là Hậu và Dì Năm, có cả Minh Phát. Mận xin được ẵm bé Minh Phát thì được đồng chí công an đồng ý. Mận vạch áo cho cu Phát bú, Mận khóc vuốt ve con rồi nói:
– Đây là lần cuối con được Má cho bú. Bú nhiều vô nha con. Má xin lỗi Gia Bảo. Má không xứng làm Má của con. Tha thứ cho má nghen.
Năm Trà sụt sùi khóc:
– Tại sao lại đến bước đường này hả Mận? Nếu con cưới thằng Hậu về ở với Dì Năm thì đâu xảy ra nhiều chuyện như vậy. Mận ơi!
Mận khóc như mưa:
– Con xin lỗi Dì Năm. Hận thù trong con quá lớn. Nếu con nghĩ thông suốt thì có lẽ bây giờ con đã có cuộc sống hạnh phúc bên anh Hậu. Con đi sai đường rồi Dì Năm ơi. Kiếp sau con vẫn muốn làm con dâu của Dì, làm vợ anh Hậu.
Hậu rưng rưng nước mắt:
– em cố gắng cải tạo tốt. Anh với con luôn luôn chờ em.
Mận nhìn cu Phát đang say sưa bú thì khóc nấc lên:
– Tội của em làm sao có cơ hội được trở về hả anh.
– Được mà. Ba của Trọng đã làm đơn xin giảm tội cho em. Và em cũng đã tự thú nên chắc quan toà sẽ khoan hồng cho em. Em lạc quan lên.
Mận lau nước mắt, hỏi Hậu:
– Ba chồng em sao rồi anh? Chắc ổng hận em dữ lắm.
Năm Trà trả lời:
– ổng không giận gì con hết. Ổng nói tất cả cũng do thằng Trọng mà ra, nếu nó tu tỉnh làm ăn, lo cho vợ con thì mọi bi kịch đã không xảy ra. Giờ vợ mất, con cũng mất…
Mận ngạc nhiên hỏi lại:
– Dì Năm nói sao? Anh Trọng…ảnh..
– Ừa, nó bị xe đụng trúng. Bệnh viện cho xe chở xác về địa chỉ trên giấy tờ của nó. Tội nghiệp, mình ổng lo đám ma cho hai mẹ con.
Mận khóc nức nở:
– Tại con tất cả là tại con…
– Thôi con đừng tự trách mình nữa. mọi chuyện đã qua rồi. Giờ con cố gắng cải tạo để về với gia đình. Dì luon luôn coi con là con dâu
Cả ba người nhìn nhau rồi khóc. Hết giờ thăm nuôi. Mận quyến luyến cu Phát không rời. Cô hôn nó thật nhiều rồi đưa cho Hậu dặn dò:
– Giúp em chăm sóc con thật tốt nha. Sau này đừng cho nó biết nó có người mẹ như em.
– em đừng nói vậy. Cha con anh chờ em về.
Mận quay lưng đi, cánh cửa đóng lại. Mận quay ra vẫy tay, gạt nước mắt đi vô.
Tối hôm đó, ngồi một mình trong buồng giam. Mận khóc rất nhiều. Cô khóc cho bản thân, khóc vì tội lỗi của mình. Lòng hận thù che mờ lý trí của cô khiến cô đi sai đường. Tội lỗi của cô không thể sửa được nữa, cô cũng không xứng đáng được tha thứ. có làm nhoè đi mọi thứ, trong không gian mờ ảo. Mận thấy Hai Nhân và Đào hiện ra, dang tay thật rộng với cô. Cả Thương, Trọng, bà Thoa và bà Xoan cũng hiện ra. Mận khóc rồi đứng dậy lạy ba lạy, cô nói:
– con xin lỗi mọi người,con không xứng đáng được tha thứ.
Tất cả đều mỉm cười với cô, Mận cũng mỉm cười. Ngay lúc này cô cảm thấy thật nhẹ nhõm. Không còn thù hận, con người ta thật sự hạnh phúc.
Sáng hôm sau, quản lý trại giam thông báo Mận đã tự tử trong buồng giam. Khi bà Năm và Hậu tới nhà xác của bộ Công An nhận thi thể của Mận, họ nhìn thấy gương mặt của Mận hình như mỉm cười rất mãn nguyện. Có lẽ giờ đây Mận đã cảm thấy hạnh phúc và không còn hận thù nữa.
( HẾT)