Nói đoạn con nước chuẩn bị dâng vào hào. Tôi, Tư huyền, Trung Tài, Bảy bại đồng loạt cởi áo, cởi dây nịt cuộc lại thành dây dùng quăng lên cho Năm em.
Năm béo thì lấy ba lô quăng thẳng lên trên bờ hào. Cuộc chưa được tới đâu thì dưới chân
nghe rục rịch tiếng những con bọ máu đang trở mình. Tiếng nước chảy càng ngày càng rõ. Tôi hoảng hồn, tay chân luống cuốn cả lên, làm rớt đoạn đang thắt xuống đất.
Đưa tay định lấy thì cảm giác đầu tay mát lạnh, nước đã dâng vào thành hào thật rồi.
Tư Huyền và Trung tài hình như cũng biết điều đó, hai ổng giựt giựt đoạn dây làm bằng áo và dây nịt vài lần để cho chắc, sau đó ném thẳng luôn lên cho Năm Em đứng trên.
Tiếng lục cục, rít rít của lũ bọ máu khi có nước tạo thành một tràng âm thanh vang vọng hết cả mật đạo.
Chưa kịp nghĩ gì nhiều thì tôi đã cảm giác những con bọ bắt đầu di chuyển. Tôi nhìn sang Bảy bại, thấy nó mặt mày xanh nhợt, tưởng nó bộc phát ho đờm ra nữa. Tôi hét lên:
“Bảy”
Bảy bại nó nhìn sang tôi, gấp rút nói:
“Anh ơi, em vừa thấy một thứ gì bự lắm ở đầu bên kia”
Tôi nhìn bảo:
“Mày nói cái gì vậy ?”
Nó lắc lắc đầu, chỉ về một hướng của hào nước, giọng lo sợ lắm:
“Em thấy như có thứ gì di động ở bên kia đầu hào”
Tôi nhìn theo hướng nó chỉ, cố tìm trong nơi tối đen kịt đó, có thứ gì kì lạ như nó nói không. Nhưng quả thật chẳng thể thấy gì.
Tư Huyền lúc này nói:
“Mẹ hai thằng mày, nói nhiều quá, thằng nhóc Bảy leo lên trước đi”
Bảy bại gật đầu rồi nắm dây. Năm em nhìn nhỏ con nhưng thể lực cũng không kém cạnh gì ai, hắn đứng trên, hạ tấn rồi hai tay cứ thế mà kéo Bảy Bại lên trên. Kéo lên xong lại quăng xuống, lần này thì Tư Huyền bảo :
“Thằng Trung Tài lên tiếp”
Đến đoạn này, thì Năm Béo lớn giọng nói:
“Con mẹ nó, là ma à?”
Trung Tài đang nắm chặc giây thừng, cũng rơi phịch xuống nền hào đang dâng nước.
Tất cả mọi người nhất loại nhìn cùng về một phía.
Đằng xa rất xa có một cái bóng đen, toàn thân bóng lưỡng phản chiếu lại ánh đuốc, nhờ đó mà chúng tôi mới nhìn ra nó. Toàn thân nó như ướt sủng nước, không đầu, chỉ có hai chi trước quờ quạng. Càng lúc cái thứ đó càng tiến lại gần.
Lúc này chẳng kể ma cỏ hay quái vật gì, Trung tài gầm lên:
“Kéo lên”
Năm em và Bảy bại đứng trên cũng sửng người. Tiếng gầm của Trung tài vang vọng tứ bề trong mật địa, làm tất thảy hoàn hồn, lo tập trung thoát khỏi chổ này.
Năm em kéo mạnh một cái, Trung tài đã lên trên. Năm Béo và Tư Huyền đồng loạt nói:
“Tao lên”
Nói xong chưa gì cả hai đã lao đến túm lấy dây thừng, tôi nghĩ bụng thời khắc sống chết giành nhau làm gì.
Tình cảnh gấp rút, Năm Em đứng trên nói:
“Đại ca, anh đi sau đi”
Năm béo nhìn lên, chẳng nói gì, quăng dây liền cho Tư Huyền. Tư Huyền nắm dây, tự bám vào thành hào mà đi lên, không cần Năm em tốn sức ra kéo. Nhìn ổng leo lên thành hào trơn trượt, lại thêm thiếu ánh sáng mà trèo nhanh còn hơn khỉ, tôi cũng thấy nể tài nghệ của thằng cha này.
Nước lúc này đã chân lên ngang ống khuyển, mấy con bọ máu cũng đã trở mình tỉnh giấc, lập tức cả bầy bâu vào ống quần tôi, tiếng kêu của chúng ren rét rất chói tai, trong mật động càng thêm phần như âm tào địa phủ. Lúc đó, Năm béo kêu ré lên mấy tiếng, nhìn lại thằng chả, thấy cả đám bọ máu phóng người từ dưới nước lên, bám vào cái thân trần vãm vợ, hút lấy hút để.
Năm béo đưa đuốc đánh bật từng con, nào ngờ chúng quá đông, tức thì đã năm bảy con bám vào lưng ngực hắn. Hắn ré lên vài tiếng, khuya tay múa chân loạn xạ rồi tức thì rơi ngọn đuốc xuống dòng nước.
Không gian tứ bề trở nên đen kịt, không một ánh sáng nào lọt vào. Tiếng rú của Năm béo càng lúc càng hoảng loạn.
Lúc này chân tôi cảm thấy đau buốc, một con bọ máu đã dùng cái vòi hút máu của nó đâm thủng ống quần xuyên qua lớp da để hút máu. Tôi chỉ kịp ối lên một cái thì những cái vòi khác đã thi nhau đâm vào.
Phía trên tiếng kêu của Bảy bại, Tư Huyền í ới, phía dưới thì tiếng Năm béo rú lên gấp gáp. Tiếng nước chảy, tiếng bọ rít lên từng đợt. Tạo thành một thứ âm thanh chết chóc đến kinh người.
Năm em gào lên:
“Đại ca, quăng dây sang chổ anh, ráng chụp”
Rồi tôi nghe bên tai vù vù vài tiếng, sau là phạch một cái, chắc là tiếng đoạn dây chạm vào nước.
Năm Béo dừng kêu gào, lúc này hét lớn:
“Rồi rồi, tao chụp được rồi”
Tôi hoảng loạn, nên cũng hét lên:
“Con mẹ nó, còn tôi?”
Lúc này bổng nghe chủm một tiếng, dường như mọi âm thanh đều dừng lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đó. Tôi chợt nhớ tới cái bóng đen xì không đầu không đuôi, chỉ có hai chi khi nãy. Bất giác rùng mình. Tôi cố quờ quạng tiến đến chổ Năm Béo.
Bổng bên tai nghe giọng Bảy Bại:
“Nghĩa, anh đứng đâu?”
Tôi mừng húm, nói lại:
“Bên này, bên này bảy ơi”
Tôi bất thần cảm thấy chân mình không hề có một chút cảm giác nào nữa, chính xác hơn là không còn biết rằng là mình có chân hay không nữa.
Tiếng rẻ nước gấp tiến đến gần tôi. Giọng Bảy bại lại vang lên:
“Anh đâu ?”
Tôi quờ quạng hai tay ra xung quanh, vừa nói:
“Bên này bên này”
Tức thì một lúc sau, Bảy bại nắm được tay tôi. Nó bảo:
“Rồi rồi, bám vô vai em”
Tôi bám vào vai nó, hai cái giò lúc này đã không còn cảm giác, tôi mặc để cho nó kéo lê đi.
Trong bóng tối, giọng Tư Huyền gọi:
“Hai thằng, phía bên này, nghe theo giọng tao mà đi này”
Bảy bại kéo tôi lê đi đến thành hào, lúc này nó bảo:
“Quăng dây, quăng dây”
Mực nước đã dân qua hông, những con bọ máu tích cực bao vây tôi và Bảy bại, tiếng chúng rít lên càng lúc càng rợn.
Bảy bại chụp được dây, quấn qua eo tôi. Nó bảo:
“Anh lên trước đi”
Tôi chẳng kịp nói gì thì nó đã gào lên:
“Kéo lên đi”
Tức tốc tiếng rú lên của Năm em, sợi dây xiết chặc lấy ngực tôi rồi kéo lên thật mạnh. Tôi ná thở một lúc. Vừa cảm thấy lên nền đất khô, lập tức tôi cỡi dây, thẩy liền xuống dưới rồi hét to:
“Bảy ơi, dây nè”
Một lúc sau nghe tiếng thằng Bảy nói “rồi” một cái. Tôi tựa thế, cùng với Năm em kéo mạnh nó lên.
Lúc này nghe phía sau phừng lên, quay đầu lại thì thấy Năm béo cầm trong tay cây pháo sáng. Tư Huyền bảo:
“Mày có hàng này sao nãy h không lấy ra”
Năm béo xoa xoa cái đầu rồi cười:
“Tôi mới xực nhớ thôi”
Tôi thở dài bảo:
“Cũng may là đồ đạt cả đám quăng lên trước, chứ không chèm nhẹp nước thì coi như chết cả nút rồi”
Tôi ngước nhìn Năm béo, thấy sau ánh sáng đỏ lè của ngọn pháo… cái bóng đen không đầu xuất hiện sau lưng hắn tự bao giờ. Không gian đặc biệt im ắng. Gương mặt Năm béo căng ra, hai mắt mở to hết cỡ. Mắt hắn liếc nhìn sang một bên rồi lại nhìn thẳng vào phía tôi. Tôi bất thần, gật nhẹ đầu một cái.
Bốn người, Trung Tài, Tư Huyền, Bảy Bại và tôi đều bất động không lên tiếng, chưa biết cách xử lý thế nào. Tôi nhìn sang Năm em, thấy hắn hạ người, đưa tay rút cây dao bầu máng trên lưng quần.
Tình thế xảy ra cực nhanh, Năm em vừa rút cây dao bầu ra một cái, tiện thế chém thẳng vào Năm béo. Tôi ngồi nhìn mà không thở nỗi, con dao bầu gần như chém chết vào Năm Béo, ấy vậy mà thoắt cái, cái thân hình to khổng lồ của hắn cuối xuống, lăn một cái sang một bên.
Ánh lửa của pháo sáng cũng tắt ngấm, chỉ nghe bên tai tiếng chém gió vút vút. Rồi im lặng tĩnh mịch.
Xẹt thêm một cái, một ngọn pháo sáng lại được đốt lên… Lúc này chẳng còn thấy bóng dáng của Năm em đâu… Năm người còn lại, ai cũng nhễ nhại mồ hôi, chuyện tới đây đã càng lúc càng quái dị. Chẳng biết còn mạng để có thể tiếp tục hay không.