Chương 10:
Thằng Hanh kể xong thì vùi đầu vào ngực bố nó mà sụt sùi. Nghe chuyện, cháu cực kì khó hiểu, không giải thích được tại sao thằng Thủy lại dẫn dụ thằng Hanh, hay nó muốn kéo thằng Hanh chết theo mình. Nghĩ mãi mà chẳng ra được kết quả gì, cháu đành lấy thuốc lào ra hút, ngoài trời mưa vẫn rả rích , gió vẫn thét gào từng cơn. Vừa hút xong bi thuốc lào, khói vẫn còn chưa tan hết, thì cháu giật mình vì nghe tiếng ai đó đang gõ cửa ngoài đình:
– Cộc, cộc, cộc,…
Cứ tưởng mình nghe nhầm, cháu quay lại chỗ chú Sử, thì cũng thấy chú, với nét mặt ngạc nhiên đang nhìn ra ngoài cửa đình.
Chú Sử quay sang hỏi cháu:
– Bác ơi, giờ này mà còn ai qua đình vậy?
Cháu lắc đầu, đưa tay lên miệng:
– Suỵt, đừng nói gì, để bác ra xem.
Nói xong, cháu cẩn thận, nhẹ nhàng đi từng bước một lại gần cửa đình, mặc dù cháu đoán được 90% thứ đang gõ cửa không phải là người. Cố gắng nín thở, cháu nhìn qua khe cửa, thì thấy được, có một cái bóng be bé, hình như là trẻ con, đang đứng trước cửa. Cháu cố gắng nhìn kỹ, xem đó là ai, mặc dù cháu biết nó không phải người sống, nhưng vẫn muốn nhìn cho rõ hình thù. Loay hoay một hồi chẳng nhìn thấy gì, phần vì tối, phần vì trời mưa lớn quá. Khi cháu hết kiên nhẫn, muốn lui lại phía sau, thì may sao có ánh chớp trên trời, nháy lên vài lần, Trong khoảng thời gian sát na, ngắn ngủi, giữa cái nhập nhoạng của ánh chớp, sáng lên rồi vụt tắt. Cháu sợ điếng người vì thấy được rõ người đang đứng ngoài cửa là ai. Đó là thằng Thủy, nó đang đi chân trần, đứng dưới mưa, nghển cổ nhìn vào cánh cửa, với đôi mắt đen trùi trũi như cục than, người nó ướt nhẹp, da thịt tím tái, trương lên như bóng bay, giống y chang cái hồi người ta mới vớt xác nó lên.
Lúc đó cháu sợ quá, thụt lùi dần vào trong, thấy hành động của cháu, chú Sử cũng đoán được là có điềm chẳng lành, nhỏ giọng hỏi:
– Bác Mộc ơi, sao thế? Ai đang ở ngoài đó vậy?
Cháu đành thì thầm:
– Người quen, à mà không phải người, là thằng Thủy.
Nghe cháu nói vậy, chú Sử cũng tái mặt, cuống quít, run run hỏi:
– Cái gì? Thằng Thủy? Chẳng phải nó chết rồi sao? Bác ơi phải làm sao bây giờ? Liệu nó có vào đây không?
Vì đã có kinh nghiệm vài đêm trước, nên cháu biết được dù cho nó làm cách nào đi chăng nữa, thì cũng không phá cửa mà vào được, nên cháu trấn an chú Sử:
– Chú cứ yên tâm, nó không phá cửa vào được đâu, cứ kệ nó, điều quan trọng bây giờ là phải trấn tĩnh, cố thủ ở trong đình, có anh linh đức thần hoàng, nó không làm gì được đâu.
Nghe cháu nói vậy, chú Sử mới bình tĩnh lại đôi chút. Tiếng gõ cửa vẫn vang lên liên tục:
– Cộc, cộc, cộc,..
Một hồi sau tiếng gõ ngày một lớn, ngày càng dồn dập, chuyển từ trạng thái gõ sang đập:
– Cộc, cộc, cộc, rầm, rầm, rầm, ruỳnh ruỳnh ruỳnh,…
Lúc này nói không lo lắng là nói nhảm, chú Sử rối rít quay sang cháu:
– Bác, bác Mộc ơi, liệu liệu, nó không phá cửa vào chứ?
Lúc này cháu cũng không dám chắc chắn lời nói ban đầu của mình,mà chỉ vội vàng mà suy nghĩ cách giải quyết. May sao lúc đấy cháu vô tình nhìn hướng ban thờ thần hoàng. Đúng rồi, tro nhang. Thế là cháu nhanh chóng chắp tay khấn thần hoàng, vốc lấy một nắm tro trong bát nhang, hướng về phía cửa đình chạy tới, rồi vung tay, tung nắm tro hết lên cánh cửa. Quả nhiên là có tác dụng, nắm tro bay mù mịt, có một phần dính trên cánh cửa. Tiếng động đập cửa diễn ra nãy giờ bỗng im bặt. Để lại một không gian im ắng đến lạ thường. Rồi một tiếng khóc vang lên, theo gió ma mị truyền từ bên ngoài vào bên trong:
– Hư, hư , hư, hích, hích, hư hư hư,…
Tiếng khóc vô cùng thảm thương, vang lên như từ chốn âm ti địa ngục. Cháu nổi hết da gà, da vịt, chú Sử thì nhắm chặt hai mắt, ôm lấy thằng Hanh mà run lên bần bật, miệng lẩm bẩm:
– Sợ quá, sợ quá, đáng sợ quá,…
Tiếng khóc u uất, đầy thương cảm cứ vang lên trong đêm tối tĩnh lặng, xen lẫn là tiếng mưa gió thét gào, tra tấn tinh thần của những người còn sống. Chú Sử dường như không chịu đựng nổi nữa gào lên:
– Im đi, mày im đi, im ngay đi,…
Nhưng trái lại, tiếng khóc lại ngày càng vang lên to và rõ hơn. Rồi sau đó một giọng nói trẻ con non nớt vang lên:
– Hư, hư, hư, bác Mộc ơi, chú Sử ơi cứu cháu với, cháu lạnh lắm, đói lắm,…
Tiếng nói lạnh băng , kéo theo đó là cảm xúc bi thương đến cùng cực. Khiến ai nghe thấy cũng có cảm giác vừa thương vừa sợ. Chú Sử không chịu nổi, đưa hai tay lên, cố gắng bịt tai của mình lại, nhưng việc làm của chú Sử vô dụng, vì âm thanh của người chết làm sao có thể làm theo lẽ thường của người sống. Chú Sử cũng không dám trả lời, chỉ run run, mặt xám ngoét ở một bên, không còn cách nào khác, cháu đành lên tiếng:
– Thủy cháu, bác biết cháu là một đứa bé ngoan, biết nghe lời người lớn, hồi cháu còn sống mọi người đối xử với cháu cũng đâu tệ bạc, bác còn hay cho cháu hoa quả, kẹo bánh, chú Sử thì là hàng xóm, cũng hay quan tâm, chăm sóc cháu, thằng Hanh là bạn cháu, không lẽ cháu lỡ lòng nào đẩy mọi người vào chỗ chết, bác biết cháu chết oan khuất, ai cũng đều xót xa, nhưng đâu còn cách nào khác, bởi vốn dĩ cái số nó đã thế, nay cháu còn di nguyện gì thì cứ nói ra, ta và gia đình, mọi người sẽ cố gắng thực hiện tâm nguyện của cháu. Ngoan, biết nghe lời, đừng dọa mọi người nữa.
Nghe xong những lời cháu nói, thì ở phía bên ngoài im bặt, một hồi lại có tiếng nói vội vàng vang lên:
– Hư hư hư, bác Mộc, chú Sử đừng ra đây, bọn họ ở bên ngoài đông lắm, đừng ra, đừng ra, a, a, …….
Giọng của thằng Thủy bị cắt ngang bởi một tiếng rít lên dữ dội, rồi tiếng gầm lên như hổ. Sau đó mọi thứ im bặt. Lúc đó cháu lại quên đi thằng Thủy bây giờ chỉ là hồn ma bóng quế, khi thấy mọi thứ diễn ra như vậy, cháu vô cùng lo lắng, hỏi vọng ra:
– Thủy, Thủy, đâu rồi? Ai? Ai ở ngoài đó mà đông? Thủy? Thủy?
Lúc này bên ngoài lại phát ra tiếng động như roi da vụt vào không khí, rồi tiếng khóc lóc của thằng Thủy lại vang lên cầu cứu:
– Hanh ơi, cứu tao với Hanh ơi, A, đau quá, đau quá,..
Nghe thấy tiếng ai gọi mình, thằng Hanh đang nằm mê mang trong lòng của chú Sử đột ngột thốt lên:
– Ơi, ai gọi gì đấy?
Thằng Hanh vừa đáp trả thì cháu chỉ kịp thốt lên:
– Nguy, bịt miệng,..
Chưa kịp nói hết câu thì ở bên ngoài có một tràng cười quái dị vang lên, rồi tiếng Quạ kêu rất lớn:
– Khằng khặc, khằng khặc, …. Quạ, quạ, quạ.
Thằng Hanh mới vừa rồi còn lẩm bẩm, thì nay đã lịm đi ngay lập tức, đầu nó lệch qua một bên. Thấy con bị như vậy, chú Sử kinh hoàng, lay lấy lay để thằng Hanh, nhưng không thấy nó có phản ứng gì, chú Sử lại bắt đầu khóc lã chã, quay sang cháu với ánh mắt cầu cứu, nhưng cháu biết được mọi thứ đã muộn, chỉ biết lắc đầu buồn rười rượi. Cứ tưởng sau sự việc đó mọi thứ sẽ không còn biến cố gì xảy ra nữa. Ai ngờ đâu mọi thứ lại biến chuyển theo cái cách mà chẳng ai ngờ tới được. Bên ngoài bắt đầu phát ra tiếng người gọi nhau í ới, rồi tiếng chân người, chân ngựa chạy :
– Ruỳnh ruỵch, ruỳnh ruỵch, rầm rập, rầm rập,..
Tiếng động phát ra khi lớn, khi nhỏ, khi gần thì như ở ngay bên tai, khi xa thì nghe rất thăm thẳm. Xen lẫn tiếng chân người, chân ngựa, là tiếng bầy Quạ ngoài cây Đề kêu réo liên hồi:
– Quạ, Quạ, Quạ,..
Đáng sợ hơn nữa là hình như, hình như có ai đang đi trên mái ngói của nóc đình:
– Lạch cạch, lạch cạch, cạch, cạch,..
Mọi thứ diễn ra quá nhanh và điên cuồng khiến cho con người ta bị hãm sâu vào vòng xoáy của sự sợ hãi. Đến mức chú Sử còn đang ôm thằng Hanh khóc lóc, miệng há hốc, im bặt, nhìn đôi mắt đầy hoảng sợ ra phía ngoài. Không biết bao lâu trôi qua, chỉ đến khi tiếng gà gáy sáng vang lên, thì mọi thứ mới biến mất, đợi thêm một khoảng thời gian nữa, cháu ra khe cửa ngó ra bên ngoài, khi chắc chắn không còn điều gì bất thường xảy ra nữa. Cháu và chú Sử mới vội vã ôm thằng Hanh chạy ra đây.