Thấm thoát đã hai năm thầy huyễn về làng,thầy ngày ngày đi đánh cá kiếm sống qua ngày,đêm xuống đi xem múa hát ngoài đình,cuộc sống thôn quê thật bình dị.một ngày nọ,có ông ngư trong làng đến gọi thầy đi đánh cá xa,thuyền lão thì lớn mà thuê mãi mới đủ người.thầy thấy hay hay cũng gật đầu đồng ý.lên thuyền,đi biển dài ngày,mấy ngày đầu còn chưa quen nên người mệt lử chả ăn uống được mấy.hôm sau,có một tên phú hộ họ từ tên doãn về làng,hắn thấy ngôi làng đơn sơ nhưng khung cảnh khá đẹp.hắn gom tiền mua nhiều đất lắm,rồi hắn chi tiền sửa sang lại đình làng.thấy tên bá hộ,có vẻ hào phóng mấy cụ trưởng giả trong làng quý lắm .tên này từ đâu đến thì không ai rõ,chỉ biết hắn về làng rất được lòng bà con.từ đó về sau hắn cứ mỗi tuần lại về phong khê một lần.mỗi lần hắn về làng lại vui như hội.hôm thầy huyễn đi biển về đúng hôm tên phú hộ doãn cũng đến thăm làng,lần này hắn mang theo cả đoàn hát nổi tiếng cả xứ trung kỳ về làng.hắn cho người đi thông báo mời tất cả mọi người trong làng tối đến xem hát ngoài đình,và mọi người đều được miễn phí không mất tiền mua vé.vốn tính thích xem hát kịch,thầy huyễn chiều đó ăn cơm sớm,tắm rửa sạch theo mọi người ra sân đình.trời mới chập tối mà sân đình đã đông kín người,ai ai cũng vui vẻ,trẻ con thì nô đùa ca hát chạy nhảy lung tung.trong lúc ngồi chờ xem hát,thầy nghe mọi người kể về bá hộ doãn nhiều lắm nào là người gì mà tốt thế,người gì mà hào phóng,lại còn hòa nhã không hách dịch như tên hào phú trong làng.kể cũng lạ từ khi tên doãn đến làng lão phú trong làng tuyệt nhiên chả thấy ló mặt ra ngoài,lâu lâu chỉ thấy vợ con lão chạy lăng xăng đi mua thứ này thứ kia thôi.thầy huyễn nghe thấy mọi người khen tên doãn thì cũng ầm ừ gật đầu.đến lúc đoàn hát đang hát say sưa,thầy đi ra ngoài đi tiểu,đi ra xa đình làng thầy thấy có nhiều điều lạ.có cảm giác như ai đang đi theo mình,rồi thì có nhiều bóng đen thập thò ngoài lũy tre.quay lại sân đình,mọi người đang tán thưởng nhiệt tình với vở chèo “Từ Thức gặp tiên”.mãi tới khuya,gánh hát mới tan,mọi người ai cũng hào hứng lắm,nghe bảo lần sau doãn còn thuê đoàn hát khác về hát vui cho làng.mọi người ai cũng quý doãn lắm.lại nói đến nhà tên phú hộ trong làng,từ khi doãn về làng tên phú hộ bỗng nhiên bị bệnh.đêm nào cũng mơ thấy ác mộng,rồi mê man,khi tỉnh dậy cứ đòi ăn những thứ quái gở.hắn mắc bệnh đúng hôm thầy huyễn lên thuyền đi biển.hôm thầy về hắn đã trở nặng.vợ con hắn chạy vạy khắp nơi mời thầy thuốc mà bệnh không đỡ,gia sản trong nhà lại ngày càng khánh kiệt,đến lúc lão hấp hối vợ con lão mới mời thầy huyễn đến xem,thầy huyễn đến nhà lão thì lão đã tắt thở rồi,mở mắt ra thấy mắt lão đen ngòm một màu đen,trông thật kinh hãi.thầy ngờ ngợ ra có người hại chết lão.nhưng tìm khắp nhà tuyệt nhiên không thấy thứ gì có mà người ta có thể yểm lên lão.hôm từ nhà lão phú về trong lòng thầy đầy mối tơ vò.sau khi lão phú chết,vợ con lão bán hết gia sản về quê ngoại sống.và người mua lại gia sản đó không ai khác lã tên doãn.hắn chuyển về làng này sống,không phải nói ai ai cũng quý hắn cả.doãn có một thói quen,cứ chiều chiều hắn lại đi dạo quanh làng,gặp ai hắn cũng chào hỏi rất thân mật.doãn đặc biệt rất yêu trẻ còn vì hắn đã luống tuổi mà vẫn chưa có con.một ngày nọ hắn đến nhà một ngư phủ trong làng đề nghị nhận con trai của họ làm con nuôi,hắn hứa sẽ cho cậu bé học tập đầy đủ thậm chí gửi lên học trường tỉnh,gia đình ngư phủ như bắt được vàng liền vội vàng vào thu xếp đồ đạc cho con trai theo doãn về.mấy hôm sau hắn lại đề nghị nhận nuôi mấy đứa nhỏ nữa.trong làng ai ai cũng biết ơn doãn và tôn hắn như thánh sống.thời gian này thầy huyễn lại lên thuyền đi biển dài ngày.lại nói đến doãn,từ khi mấy đứa trẻ đến nhà doãn mấy ngày đầu còn được về nhà thăm cha mẹ nhưng dần dần chả còn đứa nào về thăm cha mẹ nữa.cứ mỗi buổi chiều đi dạo hắn đều kể tốt về con cái của họ hắn còn bảo sắp tới sẽ cho lũ trẻ lên tỉnh học trường tỉnh.hắn bảo quen với trưởng trường nên các em sẽ được đối xử như con em trong nhà.cha mẹ lũ trẻ phấn khởi lắm.Bẵng đi một thời gian tầm hai tháng,một hôm thầy huyễn đi cúng bên làng bên về khuya,đêm đó trời không có trăng,thầy mò mẫm mãi cũng về đến làng,đang đi thầy thấy trên bụi tre trước cổng làng có một đứa trẻ đứng đó.trông bộ dạng đứa trẻ thật kì dị,mắt bị móc mất chỉ để lại hai hốc mắt đen ngòm,trong hốc mắt hình như vẫn còn máu chảy ra.bỗng nhiên đứa trẻ bay vút lên rồi hạ xuống bay là là trên đường tiến tới chỗ thầy.đứa trẻ càng tiến tới gần thì người thầy như bị đá đè,khó thở vô cùng,tay chân không thể nhấc lên được.đứa bé cứ từ từ tiến lại,tay nó đưa lên nhưng không may chạm vào chuỗi hạt thánh tản tặng thầy,nó bị bật ra xa,đứa bé lồm cồm bò dậy rồi bay vút lên cao biến mất,thầy lấy lại được bình tĩnh,vẽ một vòng bát quái rồi ngồi thiền,sau khi đã hồi phục thầy lấy một đạo bùa đốt rồi vứt vào vũng máu mà đứa bé để lại,vũng máu ấy cháy sáng lên rồi có một đường lửa chạy từ vũng máu ấy dẫn thẳng ra nghĩa địa làng.đường lửa đó đến nghĩa địa thì vũng lửa cũng tắt,thầy mò mẫm đi theo đường chỉ đen mà đường lửa tạo ra.đến nghĩa địa thầy thấy có một ngôi mộ đã được đào lên áo quan vương vãi khắp nơi,phía xa thấp thoáng những bóng người nhấp nhổm.thầy liền đi theo mấy bóng đen đó,mấy bóng đen đó dẫn thầy đến nhà doãn,thì biến mất.thầy toan về thì,trong nhà hắn vang lên tiếng hét thảm thiết của trẻ em,tiếng hét rất nhỏ nhưng trong đêm thanh vắng này thì nghe rất nhỏ,thầy liền leo tường vào,định bụng ghé xem trong nhà xảy ra chuyện gì.thật lạ thầy đi mãi mà chẳng thể vào được sân nhà doãn,chiếc sân nhỏ cách có mười mấy bước chân mà đi mãi chẳng đến.biết là có kẻ muốn ngăn mình thầy bèn quay về.sáng mai thầy dậy sớm đến hỏi thăm mấy nhà trong làng,xem dạo này trong làng có gì lạ không.ai nấy đều lắc đầu bảo không.duy chỉ có mấy nhà gửi con cho doãn thì thỉnh thoảng có mơ thấy một giấc mơ lạ.họ thấy con họ buồn bã đứng trước cổng nhà mà,gọi mãi chẳng thấy vào.rồi cứ thế mà đi thẳng.biết có sự chẳng lành.thầy liền đến nhà tên doãn,lúc thầy đến thấy doãn đang tỉa mấy cái cây cảnh trước,thấy thầy hắn vồn vã mời vào uống nước.vào nhà rót nước mời thầy uống.thầy huyễn giả đò,bảo mình có đứa cháu con anh gửi nhờ nuôi hộ vì anh đông con quá,mà mình thì đi biển suốt,khó mà trông nổi,mạo phạm đến nhà nhờ doãn nuôi.nghe thấy thế doãn hơi đổi sắc mặt nhưng hắn cũng ngay lập tức trấn tĩnh lại rồi hồ hởi đồng ý ngay.hắn hẹn ngày kia đưa đứa nhỏ đến hắn nhận làm con nuôi.thầy xin phép được đi thăm nhà hắn.hắn đồng ý,thầy đi khắp nhà mà chẳng có cái gì lạ cả,duy chỉ có ban thờ,hắn có khá nhiều ban thờ khắp nhà.vì chỉ đi được đi loanh quanh nên thầy không tiện xem có chỗ nào mờ ám không.duy chỉ có căn nhà cỏ ở giữa vườn thầy cảm thấy căn nhà ấy rất mờ ám,có chút âm khí phát ra từ đó nhưng rất yếu.lúc ra về thầy vo bốn lá bùa rồi vứt bốn góc vườn nhà hắn.hôm đó thầy về nhà,chuẩn bị mọi đồ đạc thầy biết mình đang đối phó với một tên rất nguy hiểm.trước khi đi thầy có bói một quẻ thì ra quẻ đại hung.biết là nguy hiểm nhưng thầy vẫn đi.thầy lẻn vào nhà,quả thật lần này không còn bị cản đường nữa,thầy đi quanh nhà thì thấy trong căn nhà cỏ còn leo lét ánh đèn.hé mắt nhìn vào trong không thấy ai cả,căn phòng có một chiếc phản nhỏ đặt ở góc phòng.trong phòng bày rất nhiều đồ quái dị.thầy đẩy cửa bước vào,trên chiếc bàn lớn đặt rất nhiều hình nhân,chúng được khắc từ gỗ,chúng được sơn rất đẹp như người thật.trên bàn còn vương vãi ít mẩu xương trắng,không biết là xương gì.thì ra xương này được giã nhỏ thành bột rồi hòa với sơn đển vẽ lên hình nhân.từ dưới đất nghe tiếng khấn rầm rì vọng lên thầy áp mặt xuống sàn nghe thấy hình như toàn tiếng miên.thầy tìm khắp phòng thì ra dưới gầm phản có một mật đạo có lối vào được ngụy trang rất kỹ.thầy mở nắp hầm,từ từ bước xuống,từ dưới mật đạo mùi tử khí xộc lên ngùn ngụt làm lồng ngực thầy như muốn nổ tung.lúc sau thầy từ từ mò mẫm bước xuống thấy trong ánh nên leo lét tên doãn đang ngồi xếp bằng trên chiếc thảm lông,tay cầm một chiếc đầu lâu rì rầm khấn bằng tiếng miên.xung quanh hắn là tám cái thùng gỗ khá lớn.càng ngày mùi tử khí càng nồng nặc thầy như không thở được.cố thở mạnh hắt ra rồi ho một tiếng.tên doãn bỗng mở trừng mắt rồi nói lớn.
– ra đây đi tên chuột nhắt.
Thầy huyễn bước ra trước mặt hắn.ôi thôi trong tám cái thùng là xác của tám đứa mà hắn nhận nuôi.xác của chúng được ngâm trong một thứ nước màu nâu đỏ,tất cả đều được cho ngồi một tư thế.thầy huyễn giận hai tay nắm chặt lấy thanh kiếm gỗ.tên doãn bỗng đọc một tràng chú bằng tiếng miên.căn phòng bỗng rung lắc dữ dội,rồi từ đâu bốn con búp bê giống như mấy lúc trước thầy thấy trên căn phòng phía trên.chỉ khác là chúng động đậy được và nét mặt rất khủng khiếp.chúng từ từ tiến lại gần chỗ thầy huyễn.chúng gây ra sức ép ghê gớm lên người thầy.đằng xa tên doãn cười lên hăng hắc từng tràng.rồi lần lượt mấy con búp bê lai lên cắn xé người thầy.trông chúng lúc này thật kỳ dị.những chiếc hàm được lắp răng mà hình như là răng người,cấu xé liên tục lên người thầy.từ trước đến nay thầy chưa từng gặp thứ nào như vậy.lúc này người thầy đã be bét máu,đầu bắt đầu quay cuồng thì bỗng nhớ lại câu chú gọi thần,thấy rút cây tróc long giơ lên cao rồi đọc câu chú.mấy con búp bê bám trên người thầy bị bật ra xa và cháy trụi.máu trên người thầy vẫn cứ chảy,thấy mấy con hình nhân của mình bị hủy như thế tên doãn điên lên gầm như sấm,hô một loạt tiếng miên rồi chỉ trỏ khắp nơi,từ tám cái thùng,xuất hiện tám bóng đen bay ra.chúng bay rất nhanh,căn phòng bỗng lạnh bất thường,thầy biết không ổn,liền dùng máu của mình,đốt cùng mấy đạo bùa,rồi hòa chung phết lên thanh kiếm gỗ.thanh kiếm bỗng nhiên đen sẫm lại rồi đỏ ửng lên như sắt được nung nóng.thầy vung kiếm chém vào không trung,nhưng không trúng.những bóng đen cứ bay quanh người thầy,chúng chỉ khẽ sượt vào người đã làm cho da thịt thầy bị rữa ra.mặc dù rất đau nhưng thầy đã vẫn cố vung kiếm chém liên hồi.những bóng đen bị chém trúng đều cháy trụi như những tờ giấy.sau một hồi vật lộn thây cũng đã chém hết được tám cái bóng đen.lúc này tên doãn điên lên lồng lộn hắn cầm cái sọ người ném thẳng vào người thầy huyễn,chiếc sọ bay là là vang lên tiếng ù ù,nó bay thẳng đến người thầy huyễn,đập vào ngực thầy,thầy thổ ra một búng máu rồi ngã quỵ xuống,tên doãn cười mãn nguyện đi đến chỗ thầy,trên tay hắn vẫn là cái đầu lâu,hắn vuốt cái sọ nhè nhè rồi nựng cái sọ bằng tiếng miên,hắn định kết liễu thầy,vừa đưa cái sọ lên định đập thẳng vào đầu.bỗng thầy huyễn ngồi bật dậy đưa thanh kiếm lên ngang đầu cái đầu lâu bị bật lại văng vào mặt tên doãn.cú va chạm tuy nhẹ nhưng không hiểu sao tên doãn ôm mặt lăn lộn,da thị trên mặt hắn bỗng tan chảy rồi mắt hắn rơi ra,hắn nằm vật vã trong vũng máu.thầy huyễn cũng gục xuống,trong lúc bất tỉnh thầy thấy tiếng người,la ó rồi bỗng nhiên người nhẹ nhưng bay,lúc tỉnh dậy thầy đã thấy mình nằm trên mặt đất,căn nhà của doãn đang bốc cháy nghi ngút mọi người đang cố để dập lửa.lúc đó thầy lại mê man đi,trong mơ thầy thấy tám đứa bé đến cảm tạ thầy rồi bay đi.sáng hôm sau,người trong làng,gần như đã biết hết mọi chuyện về tên doãn.cha mẹ của mấy đứa bé thì khóc ngất bên xác con.thầy được dân làng cứu chữa hai ngày sau thì tỉnh hẳn.thầy kể những điều những mình thấy cho mọi người,ai nấy đều sởn gai ốc trước những điều thầy kể.thế mới biết ở đời không ai cho không ai cái gì cả,và sự tin tưởng của mọi người đặt nhầm chỗ mất rồi.lại một lần nữa cả làng bao trùm một không khí tang thương.