– Em đi thẳng lên cầu thang đến ngay tầng một thì hướng về phía tay
trái mà đi, đến ngay cuối hành lang, phòng cuối cùng là phòng của cậu ba Dũng.
– Hay là chị đi với em đi! – Nhạn lo lắng. Em hơi sợ!!.
– Em tập đi một mình cho quen, với lại cậu ba Dũng hiền lắm em yên
tâm, em mà không làm chuyện gì sai thì cẩu không có la rầy em đâu.
Nghe con Đẹt nói thế, Nhạn cũng thấy nhẹ nhõm phần nào.
– Dạ nếu vậy để em đi!!
***
Đứng trước cửa phòng cậu ba, tim Nhạn bắt đầu đập mạnh, theo cô suy
đoán thì cậu ba Dũng chính là chàng thanh niên mà mình đã nhìn thấy lúc
trưa bởi vì căn phòng này nằm ngay gần ban công và trùng khớp với vị trí nơi mà cô thấy anh ta.
– Cộc, cộc!! – Nhạn mạnh dạn gõ cửa.
– Ai đó?! – Không có ai mở cửa mà chỉ có tiếng nói phát ra từ trong phòng.
– Dạ bà chủ bảo con mang cơm lên cho cậu!! – Nhạn lúng túng trả lời.
– Để ngoài cửa đi!! Giọng ai mà lạ thế?! Cô là người ở mới tới àh?!.
– Dạ…! Hôm nay con… con mới tới ạ!. – Nhạn càng lúng túng hơn sau khi nghe một loạt câu hỏi.
– Ừhm!! Trả lời thế đã đủ!! Cô đi được rồi!.
Tưởng chừng như được giải tỏa, Nhạn khẽ đặt mâm cơm xuống trước cửa phòng và vội vàng quay đi thẳng một nước.
– Xong rồi hả em?! Nhanh vậy?!– Con Đẹt hỏi khi vừa thấy Nhạn bước xuống.
– Dạ!!. Xong rồi, cậu ba bảo em để cơm ngoài cửa rồi hỏi em quá trời. Cậu ba thường hay như vậy lắm hả chị?! – Nhạn tò mò.
– Vậy hả!! Thường thì cậu ba cũng chỉ bảo chị để cơm ngoài cửa phòng
như vậy nên chị cũng không lạ gì, chỉ khi nào cậu ba không có nhà thì
chị mới lên phòng dọn dẹp thôi. Cậu ba nhà này có vẻ ít nói lắm mà có
nói thì cũng toàn là những câu cọc lóc thôi, không biết trường của cậu
ấy có dạy cách cư xử khi nói chuyện không nhỉ?. Mà em cũng còn may mắn
hơn chị đấy, lúc chị mới vào cái nhà này, cậu ba không bao giờ hỏi chị
nhưng câu như thế. Lạ lùng quá nhỉ?! – Con Đẹt ngạc nhiên.
– Em cũng chẳng biết nữa!! – Nhạn trả lời trong trạng thái suy tư.
Sau những gì vừa xảy ra khiến cô càng tò mò về chàng trai này hơn
nhưng có điều không hiểu tại sao trong lòng cô vẫn lo sợ một điều gì đó
sẽ đến với mình.
***
Nữa khuya, đêm nay là đêm đầu tiên cô nằm chỗ lạ, cố nhắm mắt mà vẫn
cứ thao thức, cũng có lẽ hồi chiều cô ngủ quá nhiều nên bây giờ không
thể nào chộp mắt được. Ngồi trông ra cửa sổ ngắm những chậu hoa Sứ mà
cảm giác cứ bồi hồi lạ, chợt nhớ đến chàng trai mình thấy lúc trưa.
Không biết điều gì khiến cô có ấn tượng nhiều đến như vậy, có phải vì
đôi mắt thoáng buồn, phải rồi, lý do là đây. Cảm giác khó diễn tả đến
nổi nó cứ ray rức ở trong dạ.
– Mình! Tại sao lại thế này?! – Cô thì thầm.
Bỗng có tiếng bước chân khe khẽ phát ra từ trong vườn hoa Sứ, Nhạn
vội né qua cạnh cửa số lén nhìn, một bóng dáng tưởng chừng như xa lạ mà
lại nữa chừng như quen thuộc, trái tim Nhạn bắt đầu đập nhanh “thình
thịch, thình thịch”. Cô đặt bàn tay vào lòng ngực như muốn nổ tung, cố
xoa dịu nó như đang xoa dịu chính bản thân mình. Dũng đang đến gần những chậu hoa Sứ.
– Làm gì giờ này mà cậu ấy vẫn còn thức nhỉ?! – Nhạn bâng quơ tự hỏi.
Đến bên những chậu hoa Sứ, Dũng nhẹ nhàng nâng niu, mân mê những cánh hoa, rưới nước cho chúng, anh nào có hay biết những hành động của mình
đều nằm trong ánh mắt của Nhạn.
Dũng cười, nụ cười tươi tắn của một chàng trai trẻ, đối với anh những chậu hoa Sứ là nguồn an ủi duy nhất, mỗi ngày anh phải đối diện với
những con số, những bài tập trong trường rồi những chuyện gây gổ trong
gia đình, tất cả đều khiến anh mệt mỏi. Sống trong gia đình giàu sang
nhưng không có tình cảm, chỉ có sự giả tạo, anh biết hầu hết mọi chuyện
của cha anh và những chuyện về hai người anh trai của mình. Trong nhà
này anh cảm thấy rất cô đơn, cha mẹ lại đặt ra cho anh một tương lai vô
cùng nặng nề và đầy trọng trách, anh chỉ muốn mình được tự do và làm
những gì anh thích, thế nhưng cái ước mơ nhỏ bé ấy có lẽ quá xa vời đối
với anh.
Miên man suy nghĩ bất chợt trong lòng Dũng trào dâng một cảm xúc mơ
hồ. Chợt nhớ ra điều gì đó, anh thì thầm với những bông hoa Sứ.
– Cô ấy có vẻ rất thích những chậu hoa Sứ?! Tụi bây có nghĩ như thế
không?!. Cứ nhìn lúc cô ấy ngắm tụi bây, trong lòng tao bỗng cảm thấy
lạ…! Tao cũng không biết phải giải thích ra sao nữa, cứ như là….tao
thích thế!!.
Anh quay đầu trông vào căn phòng nhỏ sau vườn, nơi mà người con gái
anh nghĩ đến đang ở đó và ngắm nhìn anh say sưa. Phút chốc, hai ánh mắt
va chạm vào nhau, ngỡ ngàng, xao xuyến trong tiếng gió vi vu của đêm.
Một khi bạn nghĩ tới ai đó, bất chợt bắt gặp ánh mắt người ấy đang
nhìn mình, điều đầu tiên bạn nghĩ đến sẽ là điều gì?. Họ đứng nhìn nhau
trong yên lặng và cứ thế thời gian bắt đầu sầu lắng và ngưng đọng.
***
Sáng hôm sau, Nhạn dậy rất sớm, theo lời dặn của con Đẹt cô phải dậy
sớm để chuẩn bị điểm tâm cho gia đình ông Thái. Sau khi hoàn thành xong
công việc được giao, Nhạn bê trà lên phòng khách. Vắng lặng, có lẽ giờ
này vẫn còn sớm nên ông bà Thái vẫn chưa thức dậy.
Đang loay hoay sắp xếp mâm trà, bỗng nghe tiếng hỏi lớn.
– Mày là con ở mới hả?!.
Giật mình quay lại, Nhạn thấy Toàn đang đứng gần đó nhìn cô.
– Dạ hôm qua con mới tới ạ!! – Nhạn lúng túng.
– Mày bao nhiêu tuổi rồi?! – Toàn nhìn Nhạn chằm chằm.
– Dạ năm nay con 14 tuổi ạh!!
– Mười bốn mà sao tướng tá giống mười sáu quá vậy?! – Toàn cười ra vẻ ngạc nhiên.
Nhạn cúi mặt không nói, cô chỉ muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt, cô bắt đầu sợ những câu hỏi bóng gió của Toàn.
– Tao thấy mệt quá, mày qua đây đấm bóp chân cho tao!!. – Toàn ra lệnh.
– Nhưng… thưa cậu!! con còn mắc bận lo chuyện dưới bếp. – Nhạn lấp bấp.
– Khỏi!!! Khỏi cần lo gì hết!! Dưới bếp có con Đẹt nó lo rồi! Mày chỉ cần ở đây hầu hạ tao là được.
– Nhưng… thưa cậu!!
– Không có nhưng nhị gì hết!! Mày muốn tao cho ăn đòn àh.
– Dạ… con không dám! – Nhạn đứng yên cúi đầu.
– Bốp…!!! – Không dám hả mậy!! – Toàn tát một cú trời giáng khiến Nhạn té nhào.
Xót xa, xót cho bản thân, xót cho số phận, nước mắt rưng rưng, đây là lần đầu tiên cô phải chịu tủi nhục như vậy, mẹ cô không bao giờ đánh cô như thế, vậy mà bây giờ…
– Tao nói cho mày biết, mấy đứa người ở nhà này không có đứa nào dám
cãi lại tao, đừng có gan mà lập lại chuyện này lần nữa nha con. – Toàn
đay nghiến.
– Chuyện gì vậy?! – Một giọng nói lạ vọng vào. Sáng sớm làm gì nóng vậy anh cả!
Đó là Trí, con thứ hai của ông Thái, khuôn mặt khá bảnh bao độ khoảng hai mươi mấy, dáng người cỡ trung bình, hơi gầy, da ngâm.
– Chú mày giờ này mới ló mặt về đấy àh!! – Toàn cười nhếch mếp. Không có gì cả, con nhỏ này là người ở mới, tao thấy nó chưa quen cách cư xử
nên mới dạy dỗ nó đó mà.
– Anh dạy dỗ nó hay hành hạ nó vậy?!. – Trí khinh khỉnh.
– Chuyện lạ gì thế này?! Chú mày mà cũng để ý đến những chuyện của anh àh?! – Toàn ra vẻ thắc mắc.
Trí im lặng không nói gì, anh tới gần đỡ Nhạn đứng dậy và tỏ vẻ quan tâm.
– Em có sao không vậy?! – Trí thỏ thẻ.
– Dạ… dạ!!! Con không sao, cám ơn cậu quan tâm!. – Nhạn khẽ lau nước mắt.
– Ừhm!! Không sao thì tốt! Em vào trong lo công việc tiếp đi, ngoài này hết chuyện rồi.
– Dạ… thưa cậu, con không dám! – Vừa nói Nhạn vừa liếc nhìn Toàn.
– Em không cần phải sợ, cứ vào trong đi, không lẽ lệnh của cậu hai mà em không nghe sao?!. – Trí cười ấm áp.
– Dạ… con không dám!! Thưa cậu cả, thưa cậu hai con vào!. – Nhạn vội vã thưa rồi lủi thủi đi vào trong bếp.
– Này nhóc, dạo này thích xen vào chuyện người khác nhỉ?. – Vẫn nụ cười nhếch mép của Toàn.
– Thế anh nghĩ… việc ức hiếp một đứa con gái chỉ mới 14 tuổi như vậy là tốt hay sao?! – Trí nghiêm nghị
– Àh thì ra nãy giờ mày nghe hết rồi àh!!
– Không những nghe mà còn chứng kiến những hành động dã man của anh nữa đó!
– Ái chà!! Mày thấy thích nó rồi àh.
– Ha ha!!. Anh đang nói chính mình đấy hả anh cả!.
– Ha ha ha…!!! – Toàn cười to. Mày nghĩ là tao đi mê cái con nhỏ
người ở đó hả?!. Chắc chết cười quá đi mất, nó mới có mười bốn, ha ha
ha…!!!
– Bây giờ nó chỉ mới 14 nhưng sau này khi nó lớn lên thì không biết sẽ ra sao àh?!. Con người như anh có tha cho ai bao giờ đâu.
Toàn nín bặt, hắn nghĩ dường như Trí biết rất rõ tính tình, tư tưởng
và kế hoạch của hắn, hắn cảm giác Trí càng ngày càng nguy hiểm, khó mà
biết Trí đang nghĩ cái gì.
– Thôi em mệt rồi!, em lên phòng nghỉ đây! – Trí nói rõ to như không quan tâm đến cái nhìn của Toàn.
Phòng khách bây giờ chỉ còn một mình Toàn, hắn trau mày suy nghĩ, bất chợt hắn đập tay thật mạnh xuống bàn.
– Rầm!!! – Đồ chó má!!!…
***
Trong căn phòng nhỏ sau vườn, Nhạn nức nở ôm mặt khóc, cô muốn về với mẹ, chỉ có bà Diệu là người duy nhất có thể an ủi cô lúc này, nhưng có
lẽ bây giờ cô không thể gặp bà Diệu được, cô không muốn bà phải buồn
lòng vì cô, không biết những tình cảnh như ban nãy sẽ còn xảy ra với cô
thêm bao nhiêu lần nữa đây.
– Mẹ ơi con phải làm sao đây?! – Vài giọt lệ rơi ướt nhòe trên gối.