Nhớ thời tôi còn tiểu học, mà nói chính xác hơn khi tôi được 10,11 tuổi. Vào những đêm trăng tối trời, đám con nít tụi tôi trong xóm thường tập trung lại tầm 7,8 đứa để bày trò chơi cùng với nhau như tạt lon, đá banh hay trò trốn tìm năm mười. Nhưng rồi có một đêm nọ, cả đám tụi tôi lại bàn nhau cùng chơi một trò chơi tâm linh có thể nói là ít ai biết được cái trò này bởi nó quá kỳ quặc và rùng rợn với những đứa con nít như tụi tôi đi. Nếu ở người Việt có “Trò cầu cơ” phổ biến thì với người Hoa của tôi thì “Trò chơi kéo gió” hay hiểu nôm na hơn là “Trò chơi khiêng xác” cũng chẳng kém gì “Trò ma lon” đâu.
Mặc dù độ thực hư của trò này chẳng biết ra sao vì chính tôi cũng chưa được tận mắt chứng kiến, nhưng nghe một số người Hoa nói trò này nguy hiểm lắm. Nếu sơ sẩy một chút thôi trong quá trình gọi hồn thì một trong số người chơi sẽ gặp tai nạn bất ngờ bởi linh hồn sẽ rất tức giận khi nghĩ mình bị xúc phạm hoặc bị trêu chọc.
Theo đó, cách bày nghi thức để chơi được trò này thì ta phải chuẩn bị 5 cây nến, 3 cây nhang, ít bánh kẹo và 5 cây chân nhang đã cháy tàn. Quan trọng hơn nữa chỉ được phép có 6 người tham gia mà thôi, nếu quá số người qui định thì coi như trò chơi thất bại. Nghe sơ qua có thể rất rùng rợn nhưng với đám con nít choai choai hiếu kỳ, không sợ trời cũng chẳng sợ đất như tụi tôi thời ấy thì chỉ xem nó là một trò chơi giải trí bình thường mà thôi nhưng qua đó cũng muốn biết xem nó thật sự có linh nghiệm như ông bà mình đã nói hay không?
Sài Gòn, mùa hè tháng 7 năm 2002…
Như thường lệ, buổi chiều hôm ấy sau khi ăn uống xong xuôi, tôi ba chân bốn cẳng chạy ùa ra cửa sau nhà hướng thẳng con hẻm nhỏ để ra được mảnh đất rộng lớn trước một cổng chùa. Ngoài ra bên phải khu đất còn có một cơ sở sản xuất nước tương nhãn hiệu bồ đề, bên trái là một cái nhà kho lớn được lợp bằng tấm tôn nhưng đã bị bỏ hoang lâu lắm rồi, cho đến khi tôi lên cấp 3, cái nhà kho ấy vẫn không một ai vào ở. Nếu tôi nhớ không lầm thì trước đó căn nhà kho ấy từng là chỗ để chứa những két bia, nước ngọt của một ông chủ quán cà phê cách nhà tôi không xa vì thỉnh thoảng tôi cũng có để ý thấy ông ta vào trong đó để vận chuyển mấy két bia đem ra ngoài. Nhưng rồi có một ngày, người dân trong xóm tôi phát hiện ra ông ta nằm chết trên võng trong cái nhà kho ấy, còn nguyên nhân dẫn đến cái chết của ông ta đến bây giờ tôi vẫn không sao biết được. Nhưng tôi chỉ chắc chắn một điều rằng, sau cái chết của ông ta thì hầu như chẳng còn ai sử dụng cái nhà kho ấy nữa.
—- “Ê Quân, sao ra đây sớm dữ mậy? Có thấy đứa nào tới chưa?”
—- “Ờ, có mình tao ra đây trước à. Thằng Ninh, thằng Phúc chắc tụi nó còn đang ăn cơm, lát ra liền giờ. Ủa rồi mày cầm cái bịch gì trên tay vậy? Có kẹo nữa nè.”
Tôi vừa nói vừa đưa mắt nhìn vào cái bịch ni lông mỏng lét của thằng Minh. Nghe vậy, nó liền đưa cái bịch lên nhìn rồi tằng hắng đáp.
—- “À, ba cái đồ dùng để cúng kiếng đó mà. Bữa nay tao bày trò này để tụi bây chơi thử cho biết, nghe chú tao nói nó vui lắm, kiểu như có phép biến hoá của Tề Thiên ấy.”
Nghe nó nói, tôi cũng có chút tò mò với cái trò chơi mới này, ở trong xóm thằng Minh được xem là cái đứa lanh lợi và tinh ranh nhất bọn dù nó lớn hơn tôi có 2 tuổi thôi, ngay cả tôi cũng có chút khâm phục, ghen tị bởi không có trò chơi nào mà nó không biết cả. Ngay cả những trò tưởng chừng như tầm thường chẳng mấy ai chơi nhưng chỉ khi thay đổi một chút luật chơi thì coi như cả đám tụi tôi có thể từ sáng cho đến tối mà không hề thấy chán. Lúc này khoảng tầm 6 giờ rồi, trong khi chờ đợi đám nhóc còn lại, tôi với thằng Minh ngồi trên một cái trụ bê tông vừa nhai kẹo cao su vừa trò chuyện về bộ phim siêu nhân mà tôi và nó đã xem ở nhà thằng Ninh hôm qua. Hơn 10 phút sau thì ngay con lộ chính đối diện chỗ tụi tôi ngồi có 3 đứa nhóc cũng xấp xỉ tuổi của tôi chạy bộ đến, 1 trong số đó là thằng Phúc, với thân hình ốm tong teo như cây tre, đầu tóc để kiểu húi cua, chân cẳng thì dài ngoằn nhưng chẳng hiểu sao nó chạy rất chậm mặc dù ông trời đã thiên vị tặng cho nó cái đôi chân dài ấy.
—- “Thằng quỷ, hẹn nhau 5 giờ rưỡi mà giờ tụi bây mới tới, còn thằng Ninh đâu? Sao tụi bây qua hông rủ nó theo.”
—- “Kệ nó đi, lát nó ra giờ chứ gì. Nó đang tắm ở nhà đó. Bây giờ chơi trò gì đây, tạt lon hay đá banh hả tụi bây?”
Thấy thằng Ninh còn chưa đến, cả đám tụi tôi bàn bạc một hồi rồi quyết định chơi trò rượt bắt bởi lẽ thằng Minh cũng muốn chờ cho nó đến để cả đám chơi chung trò mới một lượt luôn. Mặt trời cũng bắt đầu lặn dần, tiếng hò reo, cười đùa của cả đám vang vọng khắp khoảnh sân trước cửa chùa, ngay con hẻm nhỏ một số người hàng xóm quen thuộc cũng vừa chạy xe đi làm về, họ chỉ lướt ngang nhìn đám con nít tụi tôi rồi chạy thẳng vào hẻm đi. Chơi rượt bắt được một lúc thì Ninh cuối cùng cũng xuất hiện với cây cà lem trên tay, nó vừa đi vừa nhấm nháp cây kem, điệu bộ ngông nghênh lắm cứ như nó cố ý trêu chọc cả đám vậy.
—- “Má cái thằng này, chạy lại đây lẹ lên còn đứng ăn kem nữa. Muốn tao đập cho cái hông?”
Nghe lời hăm dọa của tôi, thằng Ninh chẳng những nó không sợ mà ngược lại, nó nhe cái hàm răng sún ra cười lên khanh khách, nhìn cái răng cửa cái còn cái mất phút chốc nó làm cho cả đám tụi tôi cũng bật cười theo, bây giờ nghĩ lại, khoảng thời gian ấy nó vui làm sao. Sau khi thấy cả đám có mặt đông đủ rồi, lúc này thằng Minh mới bước đến ngồi xổm trước cửa cơ sở nước tương đã đóng im lìm rồi cất tiếng.
—- “Nè, tụi bây lại đây tao nói cái này. Có trò này vui lắm”
—- “Hả? Trò gì? Nói lẹ đi mầy. Chơi nhanh nhanh lên lát má tao ra bắt về bây giờ.”
Thằng Minh chẳng màng câu nói của thằng Phúc, nó ung dung lấy từng món đồ trong bịch ni lông ra nào đèn cầy, một bó nhang nhỏ, ít giấy vàng mã và mấy viên kẹo hiệu bốn mùa, loại kẹo hương vị trái cây mà những đứa 8x, 9x thời ấy không ai không biết. Cả đám nhìn những thứ mà thằng Minh lấy ra, đoán biết ngay là đồ lễ của mấy ông thầy pháp trên phim cương thi hay xài mà chúng nó đã từng xem qua, nhưng không phải chỉ trên phim mới có thôi đâu, ở bên kia đường đối diện nhà của tôi có một tiệm đồ vàng mã cũng bán những thứ giống hệt vậy. Bấy giờ, cả đám nhìn nhau ngơ ngác không biết trò chơi mà thằng Minh sắp nói ra là trò gì mà lại phải mang theo những thứ này. Thấy vẻ mặt ngây ngô của cả bọn, nó lấm lét nhìn xung quanh như sợ có ai đó để ý nghe lén, tôi và thằng Ninh cũng đảo mắt nhìn ra sau lưng khi biết ở đây không có ai qua lại ngoài tụi tôi. Khi này thằng Minh mới chịu nói.
—- “Tụi bây trước giờ có nghe qua cái trò “Kéo gió” chưa?”
Nghe nó hỏi vậy, cả đám lắc đầu không biết, tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng đáp thay cả bọn.
—- “À, tao có nghe rồi nhưng hông biết trò đó chơi ra sao? Bộ mày biết chơi hả?”
—- “Ừ, thì hồi nãy tao nói rồi đó. Mà trò này của người Hoa tụi tao, tụi bây hông biết thì phải rồi. Nó còn vui hơn cái trò “Ma lon” nữa đó. Rồi sao? Thằng nào dám chơi hông?”
Nghe đến đây, đầu óc tò mò của cả đám trỗi dậy mãnh liệt mặc dù không biết cách thức cái trò này ra sao? Sau một hồi lâu giới thiệu về “Trò chơi kéo gió”. Đám thằng Ninh và thằng Phúc hưởng ứng nhiệt liệt, chỉ riêng tôi thì chần chừ chưa quyết vì theo nó nói, để chơi được cái trò này thì phải đến một chỗ được xem là âm u, vắng vẻ nhất và tuyệt đối trong lúc gọi hồn, tất cả phải nhắm mắt lại cho đến khi nào có lệnh thì mới được mở mắt ra. Ghê rợn hơn là địa điểm mà nó chọn lại chính là cái mảnh đất hoang ở trong chùa, cách miếng đất không xa còn có một cái tháp đựng những bộ hài cốt. Chưa hết, tôi từng nghe một số người trong xóm lại rằng, trước khi xây dựng ngôi chùa này, nơi đây từng là cái nghĩa địa bị bỏ hoang từ rất lâu rồi. Rất nhiều ngôi mộ vô danh bằng đất còn chưa được khai quật đưa đi chỗ khác và một số người lớn tuổi trước đó sống ở sau khu đất hoang bảo nhau rằng, thỉnh thoảng vào nửa đêm, bọn họ từ trên lầu nhìn xuống thường thấy có những cái bóng người không rõ hình hài lượn lờ trèo lên cái cây gòn và bụi chuối vui đùa, vài người còn nghe rõ những âm thanh kỳ dị âm vang bên tai đến lạnh người. Chẳng biết các sư trong chùa có thấy hoặc nghe được gì hay không nhưng khi có người đến viếng chùa hỏi thăm thì hầu hết các sư đều mỉm cười, trấn an rồi tặng cho mỗi người một lá bùa bình an rồi thôi.
Tuy hỏi cho biết vậy thôi, mọi người cũng nhắm mắt cho qua xem như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng câu chuyện về mảnh đất có ma ở trong khu đất hoang sau ngôi chùa thì hầu hết những nhà sống gần đó không ai mà không biết. Chỉ khác một điều là dường như những người âm, bọn họ chỉ quanh quẩn ở đó thôi, chưa một bị hù dọa hoặc tiếp xúc với họ bao giờ.
—- “Ê Quân, sao rồi mậy? Có chơi hông để tao biết?”
—- “Nè Minh, mày có thể nào đổi chỗ khác được hông? Tự nhiên chơi ở trong chùa tao thấy ớn quá. Bộ mày quên ông thầy da đen có nuôi hai con chó mực dữ lắm à? Coi chừng nó cắn thấy mẹ luôn đó.”
Thằng Ninh và cả đám nghe đến đây thì phá lên cười, chợt cái thằng đầu trọc cởi trần nhỏ hơn tôi 1 tuổi trêu chọc.
—- “Hàha. Tướng đại ca bự vậy mà lại sợ chó à? Lấy đá chọi nó luôn chứ sợ gì. Em bị nó rượt mấy lần có cắn trúng đâu mà đại ca sợ.”
—- “Mà thôi, tao hông vô trong đó chơi đâu, sợ cha thầy da đen thấy cầm cây dí đánh nữa.”