Câu truyện em kể là chuyện có thật về gia đình em, và em là người có căn có quả nhé. Nên đôi khi nội dung lẫn lộn, viết cái up luôn nên câu từ cũng lủng củng. Các bác đọc thông cảm ạ.
Như em nói trên,sau khi cúng 100 ngày chú Q thì em lên Thái Nguyên học.
Em về nhà 1 tuần nên bà chủ quán cơm ko cho em làm nữa, bà ấy nhận người khác vào làm giúp. Thế là em lại quay về thời kỳ sáng đi học, chiều về ăn rồi ngủ. Cái năm 2007, chắc mọi ng cũng biết, nhiều nơi vẫn còn lạc hậu và tooc lắm. Nhất là Thái Nguyên ạ, Thành phố thì có mấy trường ĐH nhưng vùng ven thì nghèo. EM ở đó mấy tháng cũng muốn đi chơi xung quanh. Đầu tiên là thuê xe đạp đi vòng quanh TP. Sau đó đi xa hơn đến Hồ Núi Cốc, Đập Núi Cốc rồi Võ Nhai, Cửa Tử.
Quê em, nhà nào đất nghịch thì xây cây nhang ngoài cửa, nhưng em đến TN, hầu như nhà nào cũng có cây nhang, mà họ ko xây đâu ạ, nhìn như cái chuồng chim bồ câu ý, Có cái bát hương, bộ ấm chén, rồi những cái hình nộm khó hiểu. Mình người xuôi lên vùng ngược tò mò lắm. Sinh viên lại hay rủ nhau đi ăn trộm vặt như mít, xoài, ổi, mơ, mận, thậm chí là rau xanh. Ở đó họ có cả 1 đồi chè rộng, mơ thì nhiều vô kể, đất đồi, ko trồng đc lúa nên toàn cây rừng thôi.
Có chiều chúng em tụ tập đi vặt trộm mơ. Căn nhà ấy bỏ hoang, cửa khóa, chả bao giờ thấy chủ, chỉ biết trong vườn có mấy cây mít sai quả, đằng trước có cái cây nhang nhìn ghê rợn. Đằng sau có mấy cây mận và mơ sai lắm, 1 đồi chè rộng, tươi mơn mởn. Mục tiêu là ngôi nhà ko chủ đó, mỗi đứa cầm cái túi linong để đựng mơ và lá chè. Các bác có tin chuyện ma xó giữ nhà ko ạ? Em thì vẫn ko hiểu cái đó lắm. Nhưng chúng em lấy được mấy quả mơ, định ngồi chấm muối ăn thì đứa ăn đầu tiên nôn tốc tháo rồi mắt trợn ngược. Cứ chỉ chỏ vào cái bát nhang. Mấy đứa con gái sợ quá chạy tá hỏa, 2 thằng con trai dìu nhau về. Nó ăn đc quả mơ thì ốm rạc người các bác ạ. Mẹ nó đi xem thầy bảo nhà có ma xó, lấy trộm đồ nhà nó, nó làm cho chết đấy, giải lễ xong thì thằng kia khỏe lại.
Từ đó thằng ấy chừa cái tật ăn trộm. Em kể với bố em, bố em bảo linh tinh, ngt trồng chè thì phải phun thuốc, cây mơ gần đồi chè, thuốc nó bắn vào, thằng kia ăn bị ngộ độc chứ sao nữa.
Cũng có lý các bác nhỉ… Nhưng mấy cái vụ thờ ma xó em cũng ko tin lắm đâu ak
Có lần em vào Đập Núi Cốc chơi. Mà đi vào đó phải qua 1 đoạn đồi hoang trồng sắn. Mấy bác sống vùng núi như Phú Thọ, Yên Bái chắc cũng biết, có nơi vẫn giữ cái tục , khi ng chết, họ dựng cái nhà bé bé ở ngay mộ, đóng cho ng chết 1 bộ bàn ghế, rồi để bộ ấm chén ở đó chứ?
Chúng em sống dưới này ko biết tục đó đâu ạ. Đi lên TN chơi, qua 1 quả đồi, em thấy có 1 cái nhà bé bé, bên trong có 1 cái bàn để ấm chén, ngoài cột treo cái nón trắng, nếu ko thấy cái khăn tang và nén nhang thì em cũng ko biết đó là mộ đâu. Cứ tò mò nhìn, rồi sợ rồi lại nhìn. Bỗng thấy con chim đen to, kêu cái quác 1 phát, em giật mình suýt ngã xe nhìn đường thì thấy toàn vàng mã. Ghê rợn, em đạp xe tức tốc phăng qua quả đồi, vào đến Đập Núi Cốc vẫn còn hoảng hồn, ko thiết tha gì đến việc hái sim. ( Dạo đó em chơi với thằng bạn, nhà nó cho thuê xe đạp nên hôm nào 2 đứa cũng lấy xe đạp để đi chơi ạ).
Lúc về, em đi đường khác, tránh đường lúc trước. Thế quái nào vòng vèo bị lạc, lại quay về đường cũ, lại đi qua cái ngôi mộ. Lần này thì em ko dám nhìn lên quả đồi nữa, nhưng em cảm giác có ai đó đang đứng trên đồi nhìn xuống.
Về đến KTX em cứ nhớ lại cái hình ảnh ngôi mộ, kể cho con bạn trên Lai Châu nghe, nó bảo, quê nó ai chết cũng làm cho cái lều nho nhỏ ngoài mộ, sống sao chết vậy, cũng có bát ăn cơm, hàng bữa ko cúng như dưới xuôi, mà mang cơm ra ngoài mộ. Em là em đoán mộ ng chết trẻ, vì hoa trắng, nói chung đoán thôi. Nhưng em ốm miên man ạ, sốt ko ăn đc cơm, ko ăn đc cháo, đêm còn mộng mị, thấy 1 ng con gái về cứ ngồi cạnh cuối giường. ốm đến hôm t3, ko đi học được. Buổi trưa em đang ngủ thì nằm mơ bà nội em về nói chuyện, bà bảo muốn khỏi ốm thì khấn ngt 1 câu, ngt phù hộ cho. Hôm đó em mua đc hộp cơm, định ăn thì hộp cơm đổ ộc xuống đất, như kiểu có ng hất đi ấy, em đã chạm vào hộp cơm đâu, mới bỏ ra đi lấy đôi đũa, quay vào thì nhìn thấy hộp cơm trên bàn đổ xuống đất, lúc đó em mới nói “ Chị sống khôn chết thiêng, chị phù hộ em khỏi ốm ăn được cơm để em còn đi học, chị thiếu gì về báo mộng em, em gửi xuống cho c” . Rồi em lại hớt cơm lên ăn, ăn ngon lành, ngủ 1 giấc, tối vẫn sốt, sáng hôm sau ng lại bình thường như ko có chuyện gì.
Em ko biết có phải do em có căn quả nên mới gặp ng âm ko, hay do em sợ quá mà nghĩ thế, Nhưng em thấy mình có thể nhìn thấy những thứ mà ng khác ko thấy. Đôi khi cũng cảm nhận đc những việc vô hình. Nhưng em đi đường rất hay gặp vong , vong theo và phá. Suốt những năm sinh viên, em rất hay bị đau đầu, đau nửa đầu trái, đi khám khắp nơi ko bị làm sao. Cứ đến viện là ko đau nữa, về nhà là lại đau, đau muốn đập đầu vào tường đó ạ. Em thì đêm về thi thoảng vẫn gặp anh ngy trong mơ, vẫn yêu đương nồng ấm lắm. Anh bảo không bao lâu nữa anh sẽ đón em về ở với anh.
Anh còn bảo, thằng bạn em nó có ý với em đó, em mà thích nó thì thằng ấy chết với anh, anh ko tha đâu. Thực ra e cũng có ý với nó thật, nó đẹp trai lại học khá. Với đứa con gái mới lớn, xa nhà , được quan tâm lại có thằng bạn galang… ko xúc động kể cũng lạ. Thế mà mấy hôm sau thằng bạn em bị ngã xe máy, nằm nghỉ hơn 1 tháng. Hôm sau mơ gặp anh, anh bảo anh đẩy nó ngã đấy, nhưng cảnh báo thôi, nó bị nhẹ nhàng, ko sao hết. Mje, gãy chân mà còn nhẹ nhàng ko sao hết. Lúc đó em thấy ko còn tc với anh duyên âm như trước nữa, thấy cs mình có gì đó bị bó bột. Em là cung nhân mã, mà nhân mã thích tự do, phóng khoáng, lại đa tình, cứ bị gò bó là ko thích rồi. Suốt những năm học trên TN, em có thích 2,3 người, nhưng chỉ thích thôi chứ chưa đạt đến mức yêu hay đi quá giới hạn. Cơ mà ai thích em cũng 1 thời gian rồi cũng dãn ra, em cứ nhận lời yêu ai đc độ vài ngày là người ấy gặp chuyện ko hay.
Quãng ngày đi học trôi qua nhanh lắm các bác ạ, Nhoằng cái lại đến tết, lại đc về nhà.
Lần này về nhà, thì chú Sáu trai của bố em lại mất đột tử. Đêm hôm tr khi chú mất, mẹ bảo mơ thấy bà nội về, bà buồn lắm, chả nói năng gì. Em thì nằm nghe thấy tiếng vọng xa xa, nghe nó da diết ai oán lắm, Hôm đám tang, em thắp nhang chú, nói chắc mọi ng ko tin đâu, em nhìn thấy vong giữa ban ngày ạ. Mấy vong âm đứng cạnh quan tài chú cơ.
Nhà em cách nhà chú cũng 1 đoạn xa xa, tầm mấy trăm mét. Nên nhà chú có chuyện gì, sảy ra hiện tượng gì em ko biết. Vk chú Sáu làm ăn buôn bán nên duy tâm, chắc rút kinh nghiệm chú Q nên vk chú mời thầy về yểm với giải lễ cẩn thận lắm.
Chú Sáu mất, vk chú gửi lên chùa, hôm nào cũng đọc kinh siêu thoát. Chú mất độ tuần thì em lên TN học.
Ở quê em, có nổi lên 1 cậu bé 8 tuổi, bị điên, cậu bé đó đi qua nhà nào, sắp có sự là cậu bé ấy đứng lại chửi ghê lắm. Dạo đó cậu bé đi qua nhà em, đứng cổng nhà em chửi rồi nhổ bọt lung tung cả, đuổi ko đi, cứ đứng lại chửi. Em đưa cho cậu bé cái rubi để chơi. Rubi đó của em trai em ak. Các bác tin ko, nhìn vào cái Rubi mà đoan được tính cách em trai em, còn nói là thằng này sắp gặp cái hạn, ko cẩn thận mất mạng.
Đời mấy ai biết chữ ngờ, mấy ai tin thằng điên đâu mấy bác.
Năm đó em trai em thi ĐH. Và đỗ ĐH Kinh tế Quốc Dân,Kinh Doanh Bất động sản. Học đc 1 năm thì em trai em người gầy rọp đi, xanh xao, xách cái laptop đi lên tầng 2 đã thấy mệt.
Dạo đó là 30-4. Dì em về qua nhà em chơi, thấy em trai em vậy, dì thắp hương rồi bảo, các cụ nhà em ngày xưa lấy đồ của đình của chùa về làm nhà, rồi giết oan ngt, ngt về báo oán đây mà. Ông em là con trưởng, phải thắp hương khấn và xin lỗi, tạ tội thay cụ, xin ngt tha thứ thì con cháu mới làm ăn yên ổn được. Ko là ko đứt được đoạn nghiệp duyên này đâu.
Ông em thì độc mồm độc miệng lắm, có tin gì đâu. Bố em nhờ ông ra thắp hương , ông còn chửi đuổi về. 1 tuần sau bố em đưa em trai em – em gọi tên là P T ạ, lên viện bạch mai kiểm tra, họ chuyển qua huyết học, dự đoán em trai em bị suy tủy- ung thư máu đấy ạ
Gia đình em suy sụp lắm, có bệnh vái tứ phương. EM trai em chuyển vào huyết học truyền hóa chất từ tháng 5. Dạo đó em làm đề tài nên được nghỉ dài, em cũng về Huyết Học suốt.
Ko biết bác nào đã vào Huyết học chưa, chứ ở đó, đông bệnh nhân lắm, 2 bệnh nhân 1 giường, người nhà cứ nằm ngủ la liệt ở ngoài hành lang ý, trong phòng đâu có chỗ để ngủ đâu.
1 hôm em nằm mơ, đang đi qua nghĩa địa gặp 1 ông già, ông ấy đưa cho em 1 cái vòng và bảo : lúc nào cũng phải giữ bên mình, ko đc tháo ra. Giờ thật giả lẫn lộn, mình có thể bị hại bất cứ lúc nào, phải cẩn thận phòng thân. Rồi ông ấy còn bảo, đánh đề 18 nhé”
Sáng hôm sau em đi xe từ TN lên Huyết Học, thì gặp 1 vị sư thầy chùa Diên Phúc. Phải nói, các thầy và đạo tràng Hương Sen đã giúp đỡ gia đình em rất nhiều, dù ko quen biết ạ. Thầy quy y cho em trai em ngay tại viện, em trai em pháp danh Phúc Trí. Thầy tặng cho P T 1 chiếc vòng đeo tay. Phải nói, từ đó em trai em niệm phật, và khỏe mạnh hơn hẳn . Có thể mọi ng nói em duy tâm, nhưng đến bức đường cùng, con người cần 1 đức tin lắm ạ. Đức tin đó giúp ta hi vọng, mà có hi vọng thì em tin, mình vượt qua được nhiều rào cản hay khổ ải.
Hôm đó là lần đầu tiên em đánh đề, đánh có 5k thôi, vì trong túi em còn đúng 30k. 25k để mua 2 xuất cơm.
Ai đã từng vào HH thì biết, nhà giàu cũng thành nghèo, 1 ngày tiêu hết mấy chục triệu là bình thường. EM trai em có bảo hiểm, nên đc giảm nhiều, chứ như dân ko có bảo hiểm, ko trụ đc 1 tháng truyền hóa chất đâu. Bữa ăn thì nghèo lắm. 10k ra ngoài ko đc bát mì tôm, nhưng vào mấy quán cơm gần chợ, cạnh Huyết Học thì 10k cũng mua đc ít rau, ít cơm với mấy miếng đậu, Đảm bảo dinh dưỡng an toàn thì dĩ nhiên là ko đảm bảo, nhưng lại giúp ng nhà bệnh nhân vượt cơn đói.
Nói đến con đề, hôm đó đề về 18 thật, em được 350k. Em cho bà ghi đề 50k. Cầm 300k về. Dạo đó gia đình em khó khăn lắm, bố em xin nghỉ hưu sớm để chăm P T. Mẹ em xin nghỉ dạy học để lên viện. Mọi chi tiêu khắt khe hết mức. Còn em thì lại hay bị đau đầu. Nhưng rất hay nằm mơ đc số đề. Mà đánh 1 lần thành quen, dần dần cứ mơ số là em đánh đề, đánh phát nào trúng phát ấy. Nhưng em ko tham, chỉ đánh 10k thôi ak.
Hôm đó nằm ngủ ngoài hành lang viện, em thấy tiếng khóc rức rức. ở đây nửa đêm nghe thấy tiếng khóc là chuyện bình thường, vì bệnh nhân sốc thuốc chết bất cứ lúc nào. Viện lúc nào cũng đông ng nên ko ai sợ ma đâu. Với lại ai cũng chuẩn bị tinh thần đón trường hợp xấu nhất, sự sống và cái chết cách nhau 1 gang tấc nên ko ai sợ ng chết nữa. Em thì ko tò mò cũng ko sợ, nhưng cảm giác tiếng khóc đó cứ dồn đến tai mình, điều gì đó thôi thúc em đứng dậy tìm kiếm, đi cuối hàng lang, lối xuống cầu thang bộ. Em thấy 1 ng mặc áo trắng đứng đằng trước. Áo trắng là áo bệnh nhân đó ạ, chứ ko phải trong phim ma, ngt mặc váy trắng đâu. Em chạy đến thì thấy tiếng khóc phát ra từ đó. Em đi theo đến lối rẽ thì thấy cửa kính tầng 7 mở, gió lùa rít lên, mùa hè chắc họ mở cửa cho mát. Cơ mà ko thấy chị kia đâu nữa, tiếng khóc im bặt. Ngó xuống tầng 6, ko thấy ai. Em cũng hâm cơ, ngó đầu qua cửa kính thì thấy 1 người mặc áo trắng nằm xõng xoài dưới nền đất. Thót tim, em lùi ngay lại. Mới chợt nhớ sáng nay có 1 chị quẫn quá nhảy lầu từ tầng 7 xuống tầng 1, máu me be bét chết tươi. Đúng cái chỗ ấy đấy ạ. Từ khi em trai em ốm, em hay niệm phật lắm. Em chỉ thấy rủn thôi, rồi lại về chiếu nằm ngủ tiếp. Nói chung mệt quá thì thiếp đi thôi, chứ ngủ ko ngon giấc, nửa đêm phải dậy canh bệnh nhân mà. Nhưng công nhận ở đó lắm vong. Em ngủ toàn nghe thấy tiếng cười khanh khách, hay khóc rấm rức, đôi khi nằm trên chiếu, thiu thiu ngủ cảm giác bị ai đó lôi chân, tỉnh dậy thấy mình nằm ngoài đất. Rồi đang ngủ thấy ai đó dựng đầu mình dậy lấy gối, lúc mở mắt ra, gối đã bị văng ra xa rồi. Chả lẽ mình ngủ còn cầm gối văng đi xa à???
Mọi ng truyền hóa chất, tóc rụng nhiều lắm, có chị em gặp có mái tóc đen và mượt. Chị ấy cứ vuốt tóc, em biết là chị ấy sắp phải cắt bộ tóc đó đi, và chị tiếc lắm. Chị ấy bảo, chị mà chết, chị cũng muốn biết tóc chị đang nằm ở chỗ nào. Lúc đó em chợt nghĩ, ước gì mình có bộ tóc kia nhỉ, giá tiền triệu ấy, nối tóc đẹp phải biết. Chiều đó c ấy cắt tóc, mấy hôm sau sốc thuốc chị bị chết. Các bác tin ko, đêm hôm đó em nhìn thấy c ấy ngồi thu lu 1 góc, em nằm ngủ, quay chân vào thùng rác, thì chị ấy ngồi gân thùng rác ý. Lúc sau ko thấy c ấy đâu nữa, xung quanh cũng nhiều ng nên em ko sợ, mà định bụng ngủ luôn. Cảm giác có ai đó đứng cạnh chỗ đầu mình, rồi đưa tay vuốt tóc mình, còn nghe thấy tiếng nói, chị đang đi tìm tóc của chị…
Ôi, lúc đó em như bị bóng đè ấy, cảm giác bị vuốt tóc rõ mồm một, mà ko mở đc mắt ra, ko hét đc, cứ thế 1 lúc thì có người ho và đi đổ bô nên em mới tỉnh. Mùa hè mà lạnh toát, sởn gai ốc, em thức đến sáng luôn.
Em trai em truyền hóa chất xong đc mấy ngày thì về nhà đợi lên truyền hóa chất đợt 2. Thím Sáu em đi xem bói, thím bảo họ nhà m bị trùng tang đấy, chú Sáu cũng bị ma bắt, gửi vào chùa ko đc, xuống dưới vẫn bị hành, giờ phải giải lễ.
Cậu bé điên 8 tuổi lại đến nhà em, lại chửi, cậu bé ấy vào nhà, nói là nhà em bị thất lạc 8 ngôi mộ, rồi cứ nhìn mẹ em nói, mà nói đúng lắm các bác ạ. Còn nói về ngôi mộ ven sông vô chủ, nói là em có ng âm theo, nó hợp, còn nói đích xác duyên âm là ng nằm ở ngôi mộ kia, Chả trách, mỗi giấc mơ em đều hẹn ngt ở ngôi mộ ấy, rồi chỉ đưa em đi dạo dọc bờ sông. Cậu bé ấy còn bảo, tránh xa sông hồ ra, ko cẩn thận ngã xuống mà chết, sông nông hay sâu cũng chết ngạt.
Dạo đó nói thế, chứ bme ko để ý đến duyên âm của em đâu, cái quan trọng là chuyện trùng tang kia kìa. Mà công nhận cậu bé điên đó nói đúng, tờ mờ sáng gọi bố em dậy đi tìm mộ, còn biết họ hàng nhà em ngày xưa hay chôn cất mồ mả ở đâu, vẽ đường đi rồi chỉ đích xác ngôi mộ này ở đâu, kiều hồn về nói chuẩn xác. Tìm đc mộ, còn nói đc tên tuổi, mất ngày nào…v…v.. tra gia phả đúng ko sai ạ.
Ngày xưa ông cố em ghi chép gia phả cẩn thận lắm, có điều chạy giặc rồi mồ mả con cháu ko ai để tâm bỏ hoang thôi. Giờ bố em đưa các mộ thất lạc về cùng 1 chỗ rồi. Em cũng sẽ ko tin nếu như ko có chuyện cậu bé điên đó nói về các cụ em giết ng, ngt về báo oán, lời nói trùng khớp với dì em phán ý. Em ko kể về chuyện cậu bé kia nữa, vì nếu kể sẽ dài lắm, mà ly kỳ lắm, nếu ai ko tin thì nói là bịa, mà tin thì lại tò mò.
Bây giờ cậu bé kia cũng lớn rồi, tầm 13.14 tuổi rồi ạ. Cậu bé ấy hay chửi bậy lắm, nhưng tính thiện vô cùng, làm giúp ai cũng ko lấy tiền, nói nhiều câu khiến bản thân m phải hổ thẹn và suy nghĩ. Sống ngay thẳng lắm.
Em trai em truyền hóa chất đc 4 lần thì mất.Trước hôm mất, cậu ấy bảo với em “ chị à, em nghe thấy tiếng vọng, chắc ko qua khỏi rồi. Rồi cậu ấy dặn dò em phải làm những gì, sống như thế nào…”
Em trai em tuổi thân ạ. Tính ra họ nhà em trùng tang mấy ng tuổi thân đó. Sau khi em trai em mất thì hàng xóm, họ hàng bán bán xì xào. Mà kể ra cũng thành câu chuyện dài ly kỳ luôn.
Khi đó em ra trường rồi, ko ở trên Thái Nguyên nữa. Mà về Hải Dương chờ xin việc. Em đi ăn cơm đã, tí em post tiếp ạ