Chap 6 : Nhà bà Thập và đứa trẻ đêm đông
Hàng xóm nhà ông bà tôi là nhà bà Thập. Gọi tắt là bà T, bà T sống một mình trong ngôi nhà bằng đất lợp mái rơm cách nhà tôi mội mảnh vườn có hàng rào bằng cây dại che chắn. Bà T mất cũng đã lâu rồi, hồi tôi bé về quê nhà bà ý vẫn còn nhưng sau này vì bỏ hoang mà xã cũng phá đi làm khu đất trồng cây, bà T sống một mình không chồng không con, bà chạy loạn đến mảnh đất này và định cư luôn ở đây. Bà là bạn với bà nội tôi, thi thoảng không có gì ăn bà hay đứng ở hàng rào gọi với sang xin củ khoai, củ sắn. Bà tôi kể lại hồi còn sống, bà T nhớ quê lắm, nghe đâu quê bà ở tận thái bình, nam định gì đó, chạy giặc lên tận trên này. Bà T có ý định tìm về quê bao nhiêu lần nhưng một thân môt mình, tiền bạc chẳng có, mấy lần có ý định về quê mà không thành.
Năm đó bà T cũng đã năm mấy tuổi rồi, một hôm bà T khăn gói tay nải, đồ đạc gói gém gọn gàng , bà T sang nhà bà tôi chào tạm biệt để về quê. Bà nội tôi khuyên bà ở lại nhưng không đành, bà nhớ quê bà phải đi thôi, nói chuyện một hồi bà chào tạm biệt, nói rằng sáng sớm mai bà sẽ lên đường. Tưởng rằng sẽ chia tay bà T vì bà về quê nhưng ai ngờ đâu bà tôi lại chia tay bà T theo một cách khác.
Hôm sau nhà bà T đóng cửa im lìm, mọi người nghĩ bà T về quê rồi, ai cũng mong bà T thượng lộ bình an về quê hương, cuộc sống cứ thế trôi đi, cánh cửa nhà bà T đóng chặt cho đến khoảng 2 tuần sau. Giữa cái nắng hè oi ả, nhà bà tôi thấy bên kia vườn nhà mình xôn xao. Ngó ra thấy chính quyền xã và mọi người bu đen lại bên phía nhà bà T. Một tin như sét đánh nganh tai làm bà nội tôi sững sờ..
Bà T chết… bà T chết trong nhà. Cánh cửa móc bên trong….. một tin bàng hoàng với gia đình tôi và ngôi làng nhỏ. Người ta đưa bà T ra, đống tay nải vẫn đặt trên giường, bà T đang trong giai đoạn phân huỷ nên kinh khủng lắm. Thịt phồng rộp rồi nhão nhoét ra dòi bọ lúc nhúc..bà tôi thì khóc váng lên vì người bạn lâu năm của mình tưởng đã về quê hương mà lại chết từ bao giờ.. cả làng đưa bà T ra đồng chôn. Chẳng ai biết vì sao bà T chết. Cánh cửa nhà bà được đóng lại. Đống tay nải đồ đạc nhà bà T vẫn để nguyên không ai động vào.
Bà T chết rồi mọi chuyện cũng dần dần lặng đi, thời đó người ta nghèo đói, lo bữa ăn chẳng xong ai hơi đâu lo chuyện ma quỷ. Bà T chết được vài tuần, đêm hôm đó , con chó nhà bà tôi sủa nhiều, con chó được xích ở hông nhà, nó sủa , nó rên ư ử làm cả nhà không ai ngủ nổi. Dỗ cho đàn con ngủ say, bà tôi lạch cạch mở cửa nhìn ra bờ sông, con chó ư ử nhìn ra phía vườn nhà nơi có hàng rào cây ngăn cách. Bà tôi nhìn con chó rồi bất giác nhìn sang nhà bà T. Không có gì lạ mà sao con chó cứ nhìn về phía đó chằm chằm. Bà tôi quay người toan vào nhà thì có tiếng gọi
“Chị N ơi”
Bà tôi ngoảnh phắt lại… không gian im lìm không một bóng người, gió từ sông thổi vào từng cơn làm cánh cửa gỗ nhà tôi kêu cọt kẹt. Bà tôi quay người định vào nhà thì tiếng gọi lại vang lên xa xăm
“Chị N ơi… tôi đâyyy”
Bà tôi một lần nữa ngoảnh sang phía vườn nhà bà T, con chó rúc vào góc tường mà rên ư ử… bà tôi cứng họng đứng ngây dại mà nhìn… là bà T…. bà T đứng đó , lấp ló cái đầu trên hàng rào cây. Bà đứng nhìn bà tôi, bà đưa tay ra, trên người bà T vẫn mặc bộ đồ mà hôm sang chào tạm biệt. Bà T cất tiếng
“Chị N ơi, tôi đói , cho tôi xin củ khoai”
Vẫn là như lúc còn sống, bà T vươn tay sang xin bà tôi, cánh tay gầy guộc, gương mặt xám xanh kì dị. Bà T không trêu chọc, có lẽ bà T vương vấn cuộc sống chưa siêu thoát mà hiện về, nhưng chừng đó cũng đủ làm bà tôi sợ mất vía. Bà T cứ vẫy , cứ gọi, cứ đưa cái tay gầy guộc sang phía vườn nhà mà gọi bằng cái giọng lạnh lẽo , xa xăm.
“Chị N ơi… tôi đây… cho tôi xin củ khoai…. tôi đói lắm chị N ơiiii.”
Bà tôi không thốt lên lời, té bịch xuống đất, bà tôi bò lết vào nhà, con chó lúc này cắn ầm lên. Bố tôi thấy động liền chạy ra thấy bà tôi đang bò lết, mặt kinh hoàng bò vào phía cửa. Bố tôi gọi mấy đứa em và cụ dậy, đưa bà tôi vào trong nhà.. vào nhà một hồi bà ngồi mệt mỏi xoa đầu, ai hỏi gì cũng không nói, bà bảo bà trúng gió. Đàn con ngơ ngác nhìn mẹ không hiểu chuyện gì xảy ra, cụ tôi già rồi cũng không nói nhiều . Mãi về sau này bà mới kể, đêm hôm đó bà không ngủ được, con chó thì kêu, ra cửa xem có gì không thì bị bà T hiện về gọi xin khoai ăn. Bà T chết không hiểu vì sao. Nhưng từ đó cánh cửa nhà bà đóng chặt, căn nhà im lìm nằm bên kia vườn, thi thoảng bà T lại hiện về trêu bà tôi nhưng tuyệt nhiên không hù doạ, không làm gì có hại cả, bà tôi thì thương bà T lắm. Thi thoảng lại sang thắp hương ở cửa nhà bà T. Sau này nhà bà T bị phá đi, đồ đạc cũng đốt hoá hết. Bà tôi cũng không gặp bà T về nữa có lẽ bà đi siêu thoát rồi, câu chuyện nhà bà T dần dần cũng chìm vào quên lãng từ đó.
……..
Hồi ấy là sau giải phóng, khoảng những năm 80… Năm ấy là một năm có mùa đông rét mướt kéo dài ở miền bắc. Từng cơn gió bắc rít qua khe cửa những mái nhà tranh của ngôi làng nhỏ xơ xác. Vào một đêm đông tháng 12 , ở quê người ta đi ngủ sớm lắm, ban đêm cả một vùng quê nhỏ nằm im lìm với núi rừng, ban đêm không có ánh đèn, không có ánh sáng. Bóng tối như một nỗi sợ vô hình đối với người dân quê tôi. Ông B và ông S là 2 người sinh sống trong làng và là đôi bạn lớn lên với nhau từ nhỏ , cũng là hàng xóm của nhau. Đêm đó đang ngủ say, ông B nghe thấy tiếng chó sủa đàn ngoài con đường mòn trước cổng nhà, cách cổng nhà ông khoảng chục mét là cái luỹ tre to lắm. Luỹ tre này trước đây vốn đã xảy ra nhiều chuyện kì dị trong làng. Ông B mặc kệ chẳng quan tâm, vốn là nửa đêm, chuyện chó sủa thì cũng kệ , đã thế cái xứ này ma cỏ nhiều, ông chẳng muốn ra xem. Nhưng đàn chó hoang ở đâu có vẻ khá đông, chúng tru lên, chúng sủa, chúng cắn nhau ầm ĩ bên phía luỹ tre già như đang tranh đấu giành giật cái gì đó. Chó sủa nhiều làm cả xóm quê thức dậy. Ông B nằm trong giường lâu không chịu được chạy sang nhà ông S gõ cửa, ông S cũng đã dậy rồi, nhà ông bị tiếng chó tru đánh thức, giữa đêm đông lạnh giá này mà đàn chó ở đâu kéo về cắn nhau, tru lên từng hồi thê lương vang vọng cả núi đồi.
…Cộc cộc cộc
“Ông S ơi, mở cửa…. tôi với ông ra đầu đường xem có chuyện gì mà chó cắn ghê quá”
Ông S còn ngái ngủ mở cửa ra, tay ông cầm cái gậy lim dài, tay kia cầm đèn pin, có lẽ ông cũng định ra cửa xem xét tình hình. Các nhà khác cũng có động tĩnh nhưng không thấy ai đi ra xem. Chỉ có 2 ông bạn là cũng nhau ra ngoài xem thử. Ông B và ông S đi sát vào nhau, gió đêm thổi lạnh từng cơn, ông B tay lăm lăm cầm con rựa lúc đi sang nhà ông S ông cầm vội ở bếp, nép sát vào ông S. Đi đến đầu đường , 2 ông thấy một đàn chó hoang khoảng chục con, con nào con nấy dữ tợn mắt sáng rực quét theo ánh đèn pin phản chiếu. Không biết lũ chó này từ đâu kéo về đây, chúng không phải chó của xóm này, trông nhu chó sói, con thì ghẻ lở, con thì cụt đuôi, nhe hàm răng nhọn ra gầm gừ khi thấy 2 con người lầm lũi đi tới. Chúng đang bu lại tranh nhau ăn một cái bọc gì đó, một cục vải tròn tròn quấn đặt dưới gốc bụi tre. Chúng xâu xé và sủa giữ tợn, nhìn thấy đàn chó đông và hung hãn, 2 ông chẳng dám lao vào. Ông này nhìn ông kia để xem xử lí ra sao, ông S cúi xuống nhặt lấy mấy viên gạch vụn dưới chân mà đáp tới, vừa đáp ông vừa đuổi
“Xuỳ xuỳ.. cút .. cút mau.. chó má ở đâu .. xuỳ xuỳ”
Ông B thấy vậy cũng hùa theo, khua chân múa tay lên mà doạ, ông lia ánh đèn pin và nhặt gạch đá đáp vào lũ chó. Lũ chó trúng gạch được phen hoảng sợ , con thì bị đáp trúng người trúng đầu, con quay lại nhe nanh gầm gừ doạ dẫm, con thì bị doạ cho sủa ăng ẳng, chúng tru lên rồi kéo nhau chạy tót đi ra phía đầu làng, bỏ lại cái cục gì đó chúng đang xâu xé .Có con liếm mép mồm vẫn đỏ loe ngoảnh đầu nhìn lại cái bọc ăn dở tỏ vẻ tiếc nuối lắm. Đàn chó hoang bị đuổi đi, 2 ông soi đèn vào gốc cây thấy một đống vải và quần áo lộn xộn bị đàn chó xé rách, giữa đống vải rách bươm bê bết máu me. Cả 2 sợ lắm nhưng cũng tò mò, 2 ông kéo nhau lại gốc bụi tre xem xét , khi ánh dèn pin vừa lướt qua thì một cơn gió thổi mạnh làm ông B run bần bật… ông lắp bắp nói
“Ông S, ông nhìn xem cái gì… tôi sợ máu me lắm “
Ông S căng mắt nhìn theo ánh đèn và kinh hoàng kêu lên….. dưới gốc bụi tre, một đống quân áo cũ rát nát, một đống thịt đỏ quấn trong cái chăn, đống thịt bé xíu bị xé rời vài bộ phận nhưng có thể nhìn ra được cái đầu một em bé. Lũ chó đã xâu xé gần hết cái xác đứa trẻ này, không biết em bé bị chúng xé xác từ lúc còn sống hay đã chết, lũ chó cắn sủa đã lâu lắm rồi, khoảng vài tiếng. Đứa bé này ở đâu ? Cha mẹ nó đâu sao lại để xảy ra cơ sự như thế này? Ông B đứng cạnh ông S mặt tái nhợt đi, chắp tay mà lẩm bẩm
“Trơi đất ơi.. con nam mô a di đà phật.”
Thời buổi còn loạn lạc, đời sống khó khăn, nơi rừng núi này lại xảy ra cái chuyện kinh hoàng đến vậy sao. Lũ chó hoang từ đâu kéo đến xé xác ăn thịt đứa trẻ ngay đầu cổng nhà các ông. Đứa bé tan nát chỉ còn lại một đống máu me be bét đến tội nghiệp. 2 ông bàn nhau sẽ không đánh động ai cả kể cả người nhà để tránh phiền phức và gây ghê sợ cho miền quê này. Họ lấy một cái chiếu manh, nhẹ nhàng gói em bé và đống quần áo, chăn quấn lại. Thời đó khó khăn làm gì tìm ra tiểu sành lúc này. Hai ông nhẹ nhàng đi trong đêm, người cầm cuốc, người cầm xẻng, lên ven đồi chỗ ngĩa địa làng mà gói gém em bé vào manh chiếu đó. Đấy đồi đá đỏ, lưỡi cuốc bổ xuống toé lửa mà không bới được lên bao nhiêu. Phải hì hục một lúc thì hai ông mới đào được một cái hố nhỏ, Ông B cẩn thận đặt em bé xuống hố chôn và nhẹ nhàng lấp đất. Ông thở dài thương sót số phận của hài nhi này. Không biết lọt lòng bao lâu , vì sao bị bỏ rơi nơi đây rồi làm mồi cho lũ chó dữ. Chôn xong hài nhi bé nhỏ, 2 ông thắp hương cho cái nấm nhỏ đó rồi lặng lẽ ra về trên con đường dẫn xuống đồi vào làng. Cả 2 im lặng rồi tự nói với nhau chuyện này sống để bụng , chết mang theo. Lâu lâu 2 ông thi thoảng lại lên cái nấm mộ nhỏ đó thắp hương cho hài nhi bé nhỏ, quan tâm nó như một thành viên trong gia đình, coi như là làm phúc.
Bẵng cái mà bao nhiêu năm qua đi ,ngày hôm đó là ngày ông B mất… ông S thì mất trước ông B một năm rồi , ông B mất cũng là vào một ngày mùa đông mùa đông. Sau 2 ngày làm thủ tục thì đến buổi trưa đưa ông B ra đồng. Ngày hôm đó trong lúc tang gia, bà thầy cúng trong làng có dặn lại với gia đình ông B là
“Trưa nay đưa bố các anh các chị ra đồng, cô M là con gái út không được đi theo. Tuyệt đối không cho cái M đi ra khỏi nhà đâu đấy”
Ai cũng thấy làm lạ, đưa tiễn bố mà lại không cho đi theo, rồi lúc tang gia bối rối chẳng ai để ý đến lời bà thầy cúng nữa, cô M vẫn theo xe tang cha mà than khóc đi đưa tiễn, bà thầy lắc đầu ra về. Xe tang đi được một đoạn vừa đi khỏi cửa nhà thì dừng lại kẹt phải biên gạch chỗ gốc bụi tre trước cửa, mọi người đang lấy vien gạch ra thì bỗng cô M nằm vật ra đất sùi bọt mép. 2 mắt cô M trợn lên giãy đành đạch dưới bánh xe rồng, mọi người tưởng cô khóc thương cha quá độ đến ngất xỉu nhưng không, cô M vặn vẹo, giãy giụa rồi cười lên the thé, anh em và hàng xóm thấy vậy ai cũng sợ xanh mặt mà không dám vào nhấc cô M lên. Cô M dãy một lát xong bỗng ngồi khoanh chân lại , cô M khóc mà thét lên
“Tao đâyy…. tao đâyyyyy… tao đâyyy.. huhuhu”
Cô M khóc như một đứa trẻ , mồm cô
Mếu máo, khóc bằng cái giọng của đứa trẻ con, cả đám tang náo loạn, bà thầy cúng chạy tới lắc đầu
“Đã nói rồi mà còn không nghe”
Bà thầy đứng đó chắp tay hỏi
“Cho hỏi vong này là vong con nhà ai, sao cả đám tang cứ bò ngoài sân đợi đón ông B đi”
Thì ra bà thầy đã nhìn thấy có điều kì lạ, lại thấy vong nhi này muốn ốp vào cô M nên dặn cô M không được theo.
Vong nhi ốp vào cô M lúc này mới khóc huhu, vừa khóc vừa kể lể bằng cái giọng trẻ con lí nhí
“Tao đây… tao là cái đứa trẻ năm đó bị chó ăn rồi được bố chúng mày mang đi chôn cất. Nay tao về đón ông đi, tao phù hộ cho nhà chung mày mấy chục năm mà không ai biết đi tìm, giờ ông cũng đi rồi tao báo tao kể cho chúng mày nghe mà thờ cúng…. huhuhu”
Rồi cô M cứ nhắm mắt kể lại câu chuyện đêm đông cách đấy mấy chục năm, đêm đông xảy ra câu chuyện đau lòng đó, cả đám tang ai cũng khóc lóc xót thương và cảm thấy tấm lòng tốt của ông S và ông B sao mà lớn quá. Bà thầy ngồi xuống nịnh vong nhi đó một hồi nó mới chịu ra, nó dặn từ giờ cúng nó như người trong nhà, nó sẽ phù hộ cho tai qua nạn khỏi. Đám tang lại tiếp tục diễn ra, cô M tỉnh lại và không hiểu có chuyện gì,phải đến khi mọi người kể lại cho mới hoảng hốt sợ hãi vì cô sợ ma lắm, hôm nay lại bị ma ốp. Đoàn người lại tiếp tục đưa ông B ra nghĩa địa, đám tang diễn ra suôn sẻ bình thường. Sau hồi ông B mất, từ đó nhà ông S, ông B vẫn thường lên đồi thờ cúng nấm mồ nhỏ đó như người trong gia đình của mình vậy, nhà 2 ông cũng thịnh vượng phất lên thấy rõ, là 2 nhà có điều kiện khấm khá nhất vùng này. Âu cũng là do việc làm phúc đức của hai ông được đền đáp. Câu chuyện kinh hoàng mà thương tâm đó cuối cùng cũng đến tai mọi người trong làng nhưng dần dần cũng nguôi đi vì cuộc sống bộn bề nhiều điều phải nghĩ tới hơn… câu chuyện đó cũng dần lắng xuống.