Tối hôm đó khoảng 7 giờ. Cơm nước xong xuôi tôi bị mẹ bắt ngồi vào bàn học. Mẹ nằm ở trên chiếc giường phía sau lưng tôi. Tay cầm cái roi mây trông chừng và đang đọc một tờ báo. Đận ấy tôi phải ngồi học tối từ đúng 7h khi bắt đầu chương trình thời sự cho đến 9h thì mới được nghỉ… tôi ngồi học mà đầu óc trên mây, mắt cứ dán vào cái chai lavie thả 2 con cá cờ đang bơi tung tăng bắt được hồi chiều để ở cạnh đống sách vở.. vừa ngồi học được một lúc. Bỗng có tiếng bố ngồi ngoài hiên nói
“Ủa anh Lý… sang ngồi làm chén nước…!!”
“Anh Lý??”
Hai tiếng anh Lý của bố tôi làm cho tôi nhíu mày. Chú Lý hớt hải từ cổng đi bộ vào bên trong sân. Vừa nhìn thấy bố tôi, chú hỏi ngay
“Anh Dũng, thằng Trung nhà tôi có ở bên này không??”
“Thằng Trung á??” Bố tôi đáp
Tôi bất giác sựng lại… mẹ tôi vừa ngẩng đầu lên nhìn ra, chưa kịp nói gì thì bố tôi đã nói với vào bên trong
“Nó làm gì có ở đây đâu?? Kiên?? Có thấy thằng Trung nhà chú Lý đâu không??”
Là chú Lý đi tìm thằng Trung??? Tôi ngây ra như khúc gỗ..?? Chẳng hiểu cái thằng này đi đâu mà giờ này chưa có mò về nhà… tôi chỉ nghĩ đơn giản là nó không có ở đây. Với lại hồi chiều nó cũng về nhà rồi cho nên tôi đáp
“Dạ không ạ…”
Chú Lý nghe thấy tôi nói thì vẻ mặt đăm chiêu.. chú đứng nghĩ ngợi mấy giây rồi ngập ngừng
“Từ chiều đến giờ không thấy nó đâu à??”
Tôi vẫn tỉnh bơ
“Dạ không!!! Lúc chiều bọn cháu đi chơi cùng nhau… nhưng mà nó về trước từ lâu rồi.. cháu không biết!!!”
Chú Lý vội vã
“Chơi ở đâu?? Nó đi từ chiều đã về nhà đâu?? Chết thật thôi. Tối mịt tối mờ rồi..!!”
“Dạ … chơi ở hồ thống nhất ạ!!” Tôi nói xong nem nép nhìn mẹ…
Mẹ tôi nghe thấy chiều nay tôi ra hồ chơi thì lườm lườm… chú Lý không hỏi gì thêm nữa chỉ chào bố tôi rồi vội đi ra cổng để mà đi tìm nó ngay… chú Lý vừa đi khỏi.. trong lòng tôi bỗng dưng dấy lên một nỗi lo lắng mơ hồ… bố tôi quát
“Đi chơi la cà với nhau giờ này vẫn chưa chịu về…?? Còn dám ra hồ nghịch… có biết cái hồ nó sâu lắm không?? Học thì dốt.. tao ném mấy con cá đi bây giờ…!!”
Tôi sợ không dám nói thêm gì… chỉ biết cúi đầu tiếp tục học bài và lắng nghe tiếng kim đồng hồ treo tường kêu lên những tiếng tành tạch.. tành tạch…!!
….
Hơn 1 tiếng sau.. lúc này đã là gần 9 giờ… thời khắc tôi được rời khỏi bàn học sắp đến. Có tiếng chó cắn ông ổng ben ngoài đường làng và tiếng chân người đi lại vội vã rộp roạp… có vài người đi vào trong sân nhà tôi. Tôi ngó đầu qua cửa sổ nhìn ra thì thấy bố của mấy thằng bạn, chú Lý, và cả thằng Đạt, thằng Tí… và thằng đầu têu vụ chui cống hôm nay nữa… chú Lý khuôn mặt tái nhợt… chú nhìn thấy bố tôi vẫn đang ngồi ngoài hiên thì nói ngay
“Anh Dũng ơi.. anh Dũng ơi.. anh có bận gì không.. đi ra hồ tìm con cùng với tôi với!!”
“Cái gì???” Bố tôi đánh rơi luôn chén nước chè
Mẹ tôi chạy vội ra. Mẹ nói lớn
“Có chuyện gì thế?? Thằng Trung làm sao?? Sao lại đi ra hồ???”
Tôi bỗng thấy cổ họng mình bị nghẹn ứ một cái… trái tim nặng trĩu lại… chẳng hiểu vì sao mà tôi lại có cảm giác như thế nữa.. tôi cũng chạy ra ngoài hiên… bố thằng Đạt nhìn thấy tôi lúc này mới nói
“Anh Dũng ơi.. chiều nay bọn nó rủ nhau chui cống cấp nước ở ngoài hồ… sang đến đầu bên kia thì thằng Trung mất tích.. giờ chưa tìm thấy đâu cả..!.!!”
Bố tôi quay sang nhìn tôi rồi quát ầm lên.. bố véo tai tôi lôi xềnh xệch xuống sân rồi nói
“Sao lúc nãy mày không kể ra điều này??? Hả???”
Tôi luống cuống.. chú Lý đôi mắt đỏ như sắp khóc… thằng Tí và thằng Đạt chân tay run run… chú Lý bảo bố đừng mắng tôi nưa.. thế rồi cả bố mẹ và tôi cũng mau chóng cùng với mọi người mà xách đèn pin chạy thẳng ra hồ để mà tìm kiếm thằng Trung tàu…
Tối hôm đó là một buổi tối mà làng tôi náo loạn. Những tiếng gọi Trung ơi.. Trung tàu ơi cứ vang vọng khắp nơi. Người làng người xóm nghe tin thằng Trung mất tích thì cũng ùa ra.. chia nhau lùng xục khắp các lùm cây bụi cỏ quanh hồ nhưng cũng chẳng thấy bóng dáng nó đâu cả… 2 chiếc thuyền và những chiếc lưới quét cũng được dân làng huy động tới. Mọi người sợ nó rơi xuống hồ cho nên quét lưới, cử mấy anh thanh niên bơi giỏi xuống mò mẫm suốt mấy tiếng nhưng cũng chẳng tìm thấy nó đâu… chú Lý bây giờ đã khóc rồi… mẹ thằng Trung thì ngồi ở rìa nước khóc lên khóc xuống… ai nấy vô cùng lo lắng… bấy giờ đây thì tôi mới cảm thấy hoảng sợ thực sự.. và tôi nhìn sang bố mà nói…
“Bố ơi… lúc chiều… ở trong cống… bọn con vẫn đi cùng nó… nhưng lúc chạy sang bên kia thì không thấy nó đâu cả… hay là.. nó không quay ngược trở ra… mà vẫn kẹt trong ấy…!!!”
Những câu nói của tôi làm bố tôi như chết lặng… mọi người mệt mỏi nhìn nhau.. cũng đã gần 11 giờ đêm.. một ông trong xóm nghe tối nói thế thì trợn mắt
“Cái gì cơ… thôi bỏ mẹ rồi… chúng mày có biết là trong cống đó nhiều ma lắm không??? Trong đó đường đi ngóc ngách chằng chịt… tao chẳng hiều chúng mày hết trò nghịch rồi hay sao mà lại rủ nhau chui vào trong đấy.. rõ ràng người ta còn rào lại cả rồi cơ mà… mấy ông… chui vào trong xem thử xem nào.. có khi nó khôg ở dưới hồ đâu…!!”
Chú Lý là người xách đèn pin mà lao vào đầu tiên.. công cuộc tìm kiếm thằng Trung lại đổ dồn về chỗ cống ngầm cấp nước… tôi với thằng Đạt, thằng Tí cũng líu ríu chui vào… ánh sáng của mười mâyd cái đèn pin rọi vào bên trong thì bấy giờ tôi mới nhận ra là cái cống này quả thực nhiều đường đi ngóc ngách hơn tôi tưởng tượng.. nước trong cống buổi đêm lạnh căm căm.. mọi người bì bõm chia nhau ra tìm kiếm được một lúc thì bố thằng Đạt ở một ngách tự dưng kêu lớn…
“Ối dồi.. hụt mẹ chân… chỗ này sâu thế…???”
“Cẩn thận đấy.. trong này nhiều hố sụt lắm..?? Sâu????” Bác trong xóm lúc nãy nói
“Ừ.. sâu lắm luôn… qua đây xem thử xem.!!!”
Mọi ngừoi bắt đầu dồn sang phía bố của thằng Đạt… bố nó tên là Đức… chú Đức đang đứng khua khua chân và rọi đèn pin xuống mặt nước đục ngầu… chỗ này quả nhiên sâu thật… chú Đức nhón người dúng chân xuống đo thử thì đến tận háng vẫn không thấy đáy đâu… một cái que dài được đem đến. Chú Đức cắm xuống đo thì thấy đáy của nó sâu khoảng 2 mét… không khí trong cống bỗng nhiên đặc quánh vô cùng ngột ngạt…. những tiếng thở hắt… những tiếng nói chuyện oang oang vang vọng làm cho ai nấy đều tỏ ra căng thẳng… chú Đức khua khua cái que một lúc thì bất ngờ ngây ra.. chú cởi áo… đưa cho thằng Đạt cái đèn pin rồi chẳng nói năng gì mà nhảy ùm luôn xuống bên dưới… tất cả nín thở chờ đợi… 2 anh thanh niên trong xóm thấy chú Đức xuống nước thì cũng lập tức xuống theo.. tôi nép đằng sau lưng bố tôi… được vài giây sau… chú Đức trồi lên… mặt chú cắt không còn một giọt máu… tôi rướn cổ nghe ngóng.. chỉ thấy chú thở ra phì phì… chú dùng một tay bơi vào sát chỗ mọi người đứng.. tay kia chú nắm một thứ gì đó kéo lại rồi 2 anh thanh niên kia cũng lập tức trồi lên theo chú…..
Những ánh đèn đổ dồn về phía chú Đức… bố thằng Tí đưa tay kéo chú lên… cái thứ chú Đức đang nắm kia cũng lập tức trồi lên làm cho tất cả dường như chết lặng…!!!!
“Thằng Trung tàu…!!!!”
Oạp một tiếng… cái đầu thằng Trung mở mắt trừng trừng bị chú Đức nắm tóc kéo lên khỏi mắt nước… tôi và thằng Đạt , thằng Tí, thằng đầu têu rú lên vì quá đỗi kinh hoàng… chú Lý như chết lặng… chú quỳ thụp xuống không nói đươc một lời nào hết rồi tất cả im đồng loạt xúm lại chỗ chú Đức để mà kéo chú cùng với thằng Trung tàu ra khỏi hố sụt…
“Ối dời ơi… trung ơi là trung ơi…”
“Chết đuối mẹ nó rồi.., cháu ơi.. ôi dời ơi…!!!”
Những tiếng than xé lòng của mọi người cất lên… những tiếng than vừa đau xót… vừa như buông xuôi không còn gì có thể cứu vãn mà tới bây giờ tôi vẫn không thể nào quên được… đôi chân tôi run rẩy.. tôi nhìn xác thằng Trung tàu trắng bệch.. chân tay co quắp được chú Đức bế lên khỏi hố sụt rồi chạy nhanh ra khỏi cống mà như hoá đá… hình ảnh hồi chiều khi nó đứng sau lưng tôi còn nhớ như in… mọi người hớt hải chạy theo chú Đức… ra đến bên ngoài cống thì mẹ thằng Trung cũng chỉ biết hét lên rồi lăn quay ra ngất lịm.. chú Đức đặt nó nằm ở trên đường làng… chó ở xung quanh chẳng hiều vì sao mà lúc này cứ tru lên inh ỏi… chú Lý lẳng lặng bước lại.. chú tiến tới cạnh xác thằng Trung như người mất hồn đặt tay lên mặt nó thì bất ngờ từ lỗ mũi và lỗ tai nó ứa ra mấy dòng máu đỏ đỏ, thâm thâm… 3 thằng bạn tôi đã khóc… tôi cảm thấy trời đất quay cuồng và cứ chết trân tại chỗ từ khi nhìn thấy nó được kéo lên cho tới lúc nó nằm co quắp trên đường vẫn không thể nói được thêm lời nào… thằng Trung tàu chết đuối… nó đã rơi vào một hố sụt ngầm rất sâu và không thể nào bơi vào… bên tai tôi bỗng văng vẳng những tiếng gọi… những tiếng đập nước hồi chiều khi nó gọi tôi… tôi không dám nói ra bất kì điều gì hết mà chỉ đứng run rẩy đằng sau mọi người nhìn bố và các chú xúm lại động viên chú Lý vượt qua nỗi đau này…. chú Lý vẫn không nói gì… chú bế thằng Trung tàu lên trên tay rồi lững thững đi về nhà khi trăng đã treo cao … mọi ngừoi thu dọn… gió từ dưới hồ thổi lên từng cơn lạnh muốn tê tái… đoàn người kéo nhau về nhà chú Lý vừa đi vừa khóc thương… hỉnh ảnh chú Lý vừa đi vừa bế thằng Trung đã cứng ngắc mà đau lòng đến nỗi không thể khóc được khiến cho ai nấy đều chảy nước mắt…. đêm đó là một đêm buồn… bi kịch đã xảy ra với thằng bạn của tôi mà có lẽ nếu lúc đó tôi quay lại cứu nó thì đã không xảy ra cơ sự như vậy… tình huống đó tôi vẫn chưa nói với ai hết… người làng người xóm túm tụm chạy tới nhà thằng Trung chia buồn và ngay đêm hôm đó thì ma chay cũng lập tức được chuẩn bị.. thằng Trung tàu… chết thật rồi..