Lại nói về ông Ba. Hồi đó ông yêu một cô gái cùng làng, cứ gọi tạm là L đi. 2 người rất hợp tính, cứ rỗi là chạy đến chỗ hẹn tìm nhau. Theo lời ông kể thì L xinh xắn, dễ thương, công dung ngôn hạnh nết na thùy mị. Cô yêu ông Ba, nhưng lại ghét cái nghề liên quan đến ma quỷ, nên hết lần này đến lần khác thuyết phục không được, cô thử đủ cách, từ giả bị ma nhập, đến khóc lóc đòi tự tử, rồi giận không gặp ông… Cuối cùng ông cũng phải bỏ, từ chối hết mọi người đến xem tướng, quyết lên thành phố lập nghiệp đặng về cưới vợ…
Thời ấy chưa có điện thoại, ông Ba tích góp mua được cái máy ảnh phim, lên thành phố làm cộng tác viên cho báo Bình Định. Ông còn làm thơ, viết văn, dịch thuật. Nói chung là đa tài. Gái theo thì cứ hàng đàn, nhưng ông chẳng để mắt đến ai. Ông có người yêu rồi. Yêu là như thế, khi đã yêu ai thì cho dù bạn thấy gái đẹp đến đâu cũng chẳng bằng con ghệ ở nhà
Thấm thoát đã qua 5 năm, ông Ba làm ăn khá lắm, tích cóp được một số vốn nho nhỏ. Ông đầu tư vào ngành gỗ, rồi tới tháng người ta gửi tiền cho ông, còn ông thì theo đuổi nghệ thuật. Cái xí nghiệp gỗ nằm trong khu tập thể Bông Hồng, hồi đấy đám con nít tụi em hay gọi thế thôi, chứ tên doanh nghiệp cũng chả rõ là gì. Nhớ hồi nhỏ cứ chạy sang đá banh, trốn tìm ở đó đó. Oz lâu lâu gãy roi cũng chạy sang đó xách về. Cả cái xí nghiệp lớn, mất đi vài cây gỗ bỏ đi cũng chẳng sao, nên chả ai quản. Lấy được cứ lấy, không lấy thì cũng đem vứt đi.
******************
Sau khi đã ổn định tài chính, ông Ba mới nghĩ đến việc cưới vợ. À há, lên đây làm ăn 5 năm, cuối cùng cũng có ngày ngồi xe con về làng rước dâu. Nghĩ đến đây ông hớn hở ra mặt. Ông chạy đôn chạy đáo đi đăng ký, đi mua nhà, hợp thức hóa v…v… đến khuya mới về đến nhà.
Hồi đấy, ông Ba vẫn còn ở nhà trọ. Nhà trọ ông nằm ở đường Ngô Mây, đoạn gần chợ Khu 6, trong hẻm. Ông ở lầu 3, trên ông còn 2 lầu nữa. Khiếp, hồi đấy có cái nhà 5 lầu là giàu lắm, nhà em hồi đó còn là nhà ván . Nội tiền trọ phòng của ông Ba đã là 2tr/tháng, bằng tiền lương bz e rồi. Thế mới biết ông ý giỏi kinh, chẳng bằng cấp đếch gì cả, thế mà tiền kiếm cứ như nước.
Tắm giặt, ăn uống xong, ông đi ngủ. Vắt tay lên trán. Ha, còn chưa mua được nhà, vẫn kiếp nhà trọ dài dài. Cái hợp đồng kia không biết tụi nó có ký không. Chuyện cưới hỏi phải về quê một lần, cũng 5 năm rồi chưa gặp L. Không biết cô ấy ra sao… Nhiều chuyện để suy nghĩ khiến ông không ngủ được, ra lan can hóng gió. Chợt ông giật mình. Cho đến bây giờ ông vẫn không quên được cái khoảnh khắc ấy: Một bóng người rơi từ trên lầu trên xuống, hai mắt mở to nhìn ông cười tà dị!
30′ sau, công an ập đến. Toàn khu bị phong tỏa. Sáng hôm sau có kết quả. Nạn nhân là một nam sinh tự tử vì thất tình. Đến khổ, yêu đương làm gì, công cha mẹ dưỡng dục hơn 20 năm chưa trả đã nhảy lầu vì gái… Ông chủ nhà than thở.
******************
Tối, ngồi một mình trong phòng. Ông Ba nhớ lại ánh mắt của người thanh niên tối qua. Nó như vờn qua lại trong đầu ông suốt một tuần. Hành nghề trừ ma hơn 20 năm chưa bao giờ ông bị ám ảnh như lúc này. Không được rồi, hôm nay ngày mười bốn tháng bảy! Ông Ba bật dậy lục đồ nghề. Tự dưng ông ớn lạnh. Quay ngoắt lại không thấy ai. Lúc này cần bảo trì thanh tỉnh, ông vừa nhẩm một đoạn kinh phật, vừa lục tìm bùa chú. Dán ở cửa, ông thở phào. Xong. Đêm nay ở nhà là yên.
Hinh ơi! Tiếng bà già nhà bên. Ông đi ra ngoài lan can nhìn xuống. Người qua lại, tuyệt không thấy bà già đâu. Ông giật mình! Đoán ra nguyên nhân, ông ngẩng đầu lên. Trước mặt cách ông tầm 5m là một người con trai máu me đầy mặt nhìn ông. Chợt ông mê man…
Cốc… cốc…
Ông Ba giật mình thấy mình đang đứng trên lan can! Hoảng hồn, ông nhảy lùi vào nhà thở hổn hển. May quá, có người cứu. Ông ra mở cửa. L! Sao em lên đây? Em nhớ anh quá. Hai người ôm chầm lấy nhau. Tỉ tê một hồi, ông mới biết là ở nhà bảo L lên thăm ông, tiện bàn chuyện cưới hỏi. Vui quá, ông kéo L ra ngoài đi chơi, quên béng vừa xảy ra chuyện gì…
Đến tầm 11h, ông đưa L về nhà bà con gần đó. Vì khuya rồi nên không dám vào ngõ, ông tạm biệt cô L rồi về nhà. 11h đóng cửa rồi, ông phải ngồi đợi một lúc mới có người ra mở cửa. Ngáp ngáp, ông lên lầu. Chẳng hiểu sao ông lại lên đến sân thượng! Quái, rõ ràng mình mới lên có 1 lầu, còn 4 lầu nữa? Nhìn lên trên, ông ba thấy cậu thanh niên lúc chiều. Ánh mắt tà dị khiến ông thất thần. Người đó giơ tay vẫy vẫy. Ông lại mê đi…
– Anh!
Ông ba chợt tỉnh lại. Còn một bước nữa là ông ngã xuống dưới lầu. Ngước lên: Bóng người kia đã biến mất từ bao giờ. Mồ hôi vã ướt lưng áo. Ông vội vàng bước lùi lại. Ông ngoại em đứng trước cổng nhà, hét vọng lên:
– Mày làm gì đó Bảy? Xuống mở cửa cho anh.
– Đợi em chút…
Ông ngoại em lên báo tin. Ở quê xảy ra chuyện. Ông Ba nghe xong rụng rời, nước mắt chảy đầy mặt…
Số là cô L hôm qua ngộ độc thức ăn, đến chiều tối thì đau dữ dội, cả nhà nháo nhào đi kiếm thầy thuốc nhưng không cứu được. Cô đã qua đời tối hôm qua.
Thì ra lúc chiều tối là cô L cứu ông Ba. Lúc khuya cũng là giọng cô L.
Yêu, chính là khi âm dương cách biệt vẫn quan tâm và nhớ về nhau…