Tuyển Tập Chuyện Ma Có Thật – Phần 1
Chuyện 1: Nhờ hàng xóm nhắn
Gần nhà tớ có hiệu gội đầu bình dân, tớ hay qua lại nên thành khách quen. Cô chủ cũng tốt, chịu khó…nên cũng nhiều khách quen xung quanh, tớ bít em này, từ lúc nó mới lấy chồng….kiêng mấy năm sau mới có con. Lấy chồng rồi, vẫn ở cái nhà vẫn thuê từ lâu, đến lúc có con…vẫn ở đó, thằng bé con nhà này cũng thuộc dạng ngủ ngày cày đêm…ngày nó ngủ, đêm nó thức chơi đến 4 or 5h sáng. Lại nữa, sau vài lần để ý, bố nó ( người trông thằng bé chính ) kết luận – hễ con bé thợ phụ ở đó mà sáng ngày vào nhà ấy chơi, là y rằng thằng cu khóc cả ngày cả đêm, quấy khiếp. Mẹ nó vẫn phải đi làm bt, thằng cu cũng bt, chỉ quấy quả thế thôi, cũng 1 đôi lần ốm đi khám ở viện. truyen ma co that
Rồi bẵng đi hơn tuần, đi chợ qua đó thấy cửa hàng nhỏ đóng im ỉm…lúc nó mở cửa hàng, tớ lò dò vào hỏi…thấy nó mắt vận mọng sưng mếu máo than chán, chả mún làm gì….thằng cu nhà em tự dưng lăn ra ốm, đi cấp cứu ở viện Nhi. Bác sĩ bảo nó mắc 1 loại virut lạ có thể chữa được nhưng tiền mua dung dịch truyền + thuốc + nọ kia, tính ra mất hơn 70 triệu đồng ( tớ nghe mà lè cả lưỡi- vì thằng bé chỉ ốm hơn tuần mà. )
Thật ra vợ chồng nhà này đâu có nhiều tiền, kiếm đến đâu ăn đến đó – tiền này may mà chú của thằng bé cho mượn nên mới có luôn, ko chắc còn khuya mới xoay ra đống tiền ấy. Sau đợt đó thì nhà ấy giỗ Mẹ chồng của cô ấy mất sớm – nhà cũng định đi gọi hồn hoặc hỏi ý kiến xem có nên chuyển về nhà chồng sống không? hay cứ ở chỗ đang thuê và hỏi vài chuyện trong nhà khác, dự định là thế thôi.
Rồi mấy hôm sau tớ lại ra hàng, nghe em chủ quán kể lại rằng nó cũng kể với 1 chị khách quen khác..nội dung câu chuyện như đã nói với tớ ấy. Nó nói chuyện với chị kia buổi chiểu khoảng 4-5h, và hôm sau chị kia ra kể với nó…đêm chị ấy ngủ có 1 bà cụ bảo rõ ràng: “tôi nhờ cô nhắn với cái người mà chiều nay cô vừa nói chuyện cùng là: chuyển nhà đi, ko ở đó được nữa đâu. Thằng bé bị thế là do không ở được nhà ấy đấy…bảo nó chuyển đi” mỗi thế thôi. Chị này sau này cô chủ quán kể, chị ấy cũng gặp người mất về như thế chả phải lần đầu. Chị ấy bảo lại: tao chả nói chuyện với ai, nghĩ mãi là chiều tao chỉ đứng nói chuyện với mày có 10-15 phút thôi. Mà bà ấy nhờ nhắn mỗi thế thôi..nên mới đầu tao cũng không hiểu. Con bé chủ quán còn bảo thêm: ôi, người ta bảo mẹ chồng em thiêng lắm, hic…giờ..em mới bít.
Sau ít ngày đắn đo, 2 vc nhà ấy cũng chuyển nhà đi…sau đó không nghe thấy thằng bé bị sao nữa. Nợ kia..thì lo mà tích góp trả dần.
Chuyện 2: Hùi đó mình mê game VLTK ấy .. CŨng khá có tiếng trong game . Hùi ấy rùi quen với 1 đám anh trai vui tính dễ thương lắm , toàn công tử là bạn ngoài đời của nhau, ngay vào lúc ng đang học , ng đang xin việc , ng đang thất nghiệp v..v. rủ nhau chơi game tại 1 tiệm gần Vườn Chuối . Trong tiệm có 1 anh coi tiệm nét chơi chung the same tuổi nên cùng chơi thân thiết vui vẻ , nhà nghèo nhưng chơi với mấy anh công tử cũng vui vẻ ko phân biệt gì . Anh này rất hiền , chơi game nhìu lúc nóng nảy nhìu khi anh em hay cãi nhau duy anh ấy là chưa bao giờ , ai nhờ vả gì anh cũng giúp , nhường nhịn lắm . Ai từng chơi game thời kì đầu của VLTK chắc biết là chơi vô tư vui vẻ ntn . Mình chơi chung dc coi như em út , dc cưng lắm . CHơi thân thiết đâu gần 2 năm thì ng lấy vợ , ng đi làm nên ít chơi lại , ít gặp gỡ . Chỉ có anh coi tiệm nét thì vẫn chơi thường xuyên
1 tg ít chơi nên ít gặp thì đùng 1 phát nghe báo tin anh ấy mất vì bệnh. Mình sững sờ vì anh ấy chỉ hơn mình 1 tuổi . Mấy anh kia biết anh bệnh mà ko ai nói mình , mình cũng bất ngờ vì cách đó khoảng 1 tháng còn gặp anh ở quán cafe , mình còn hỏi sao anh gầy và xanh xao quá . Mình còn nhớ rõ hum gặp cuối cùng ấy , mình nhìn anh ấy lâu lắm, thầm nghỉ anh có bệnh gì ko đi khám đi sao để hốc hác quá nhìn thê thảm .
Hum đi viếng anh , các anh em hẹn nhau đi chung .Mình rất bất ngờ anh ấy đi nhanh như thế thì dc chị gái anh ấy ( cũng chơi game chung nhưng ko thân ) và ba mẹ anh ấy kể với tụi mình nghe hết sức khủng khiếp ( làm mình 1 tg quá ám ảnh trên mức tưởng tượng , ko dám ngủ 1 mình phải năn nỉ xin ngủ ké bà chị 1 tg dài ) .
Số là gd anh ấy 3 ng con trai và 1 bà chị gái , anh ấy là út . Trong 2 năm mà gd ấy mất 3 ng con trai. Anh đầu tiên mất là vì bệnh gì đấy mình ko nhớ , chỉ nhớ là sắp lấy vợ , thấy hơi mệt đi khám thì bsi báo tin là bệnh giai đoạn cuối rùi ( bệnh gì mình ko nhớ ) , về nhà mấy ngày là sức khoẻ cạn kiệt mất lun nhanh như chớp . Anh thứ 2 nghiện nên bị S mà mất . Anh bạn mình là con út , nghe gd anh kể , anh ngoan nhất nhà , từ ngày 2 anh mất , anh hứa với ba mẹ sẽ ở chăm sóc ông bà , hiền và ngoan , nghe lời BM lắm . Một hôm anh ấy đi chơi về khuya đói bụng , mẹ anh ấy kể là hum ấy nhà làm MƯỚP xào (là bữa ăn cuối cùng của anh, tự nhiên bà kể chi tiết quá làm mình bỏ ăn mướp từ ngày đó đến giờ ) . Ăn xong thì anh ấy bảo đau bụng , mua thuốc uống ko hết nên đi BV , khám 1 hồi thì bs bảo là gan anh ấy hư hết rùi ( đùng 1 phát đang bình thường mà gan hư hết ???? UT gan ) . BS bảo đem về nhà cho ăn gì thì ăn đi chứ y học pó tay rồi .
Về nhà thì anh ấy có nhìu biểu hiện rất lạ , ko chịu ăn gì cả , ngày thì nằm 1 chỗ ko biết gì lun, mấy anh bạn kia có thăm mà anh ấy cũng coi như ko cảm giác , đêm thì anh ấy tự dưng có sức , đi quanh nhà , nói chuyện 1 mình , luôn sợ sệt , cứ lao vào tường , đập đầu vào tường nên cả nhà thay nhau thức canh anh ấy , ba anh ấy phải quỳ xuống lạy và năn nỉ anh ấy đừng huỷ hoại mình nhưng anh ấy vô thức ko nhận ra ai nữa . Mẹ anh ấy kể có buổi tối mẹ anh đang coi chừng anh thì anh ấy quơ tay xua đuổi ai đấy dữ dội lắm , rùi ôm mẹ bảo mẹ đừng ngồi gần ” nó ” . Hầu như buổi tối là giờ anh ấy hoạt động , lúc thì chỉ tay lên nóc nhà bảo ” nó đang ở trên đó kìa ” ” nó muốn bắt con , con ko đi đâu ” v..v.. lúc thì ” nó ở trên tường ” rùi cầm đồ chạy theo quánh không khí vô tội vạ như là đang dí đánh ai . Rồi 1 lần anh ấy khóc lóc năn nỉ mẹ ơi cho con đi đi , con chịu hết nổi rồi , mẹ đừng giữ con ở lại nữa, cho con đi đi . Nhưng mẹ anh thì cứ năn nỉ anh ở lại với mẹ , mẹ chỉ còn 1 đứa con trai . ( Túm lại là quá lâu rùi mình ko nhớ nỗi hết các chi tiết nhưng các lời nói này giữa mẹ con anh ấy thì mình ko quên dc , quá thương tâm , cả đám bạn nỗi da gà , mình ko dám nhìn di ảnh của anh ấy lun . )
Gd anh ấy có nhờ thầy sư về tụng kinh ban đêm trừ tà ( vì lúc ấy nghĩ là anh bị ma quỷ nhập ) nhưng bị anh đuổi đi rất hung dữ . Rùi vì ko biết có phải do ko ăn uống mấy ngày đó mà anh nằm liệt lun , thoi thóp . Lúc anh ấy đi mới thực sự sợ , mẹ anh ấy kể lúc ấy bà cầm tay anh nói ” con ơi , thôi con ở lại mà đau khổ thế này thì mẹ ko giữ con nữa , mẹ thấy con đau khổ mẹ còn đau hơn , thôi con cứ đi đi , mẹ cho phép con đi rồi đó ” , ko ngờ vừa xong , anh ấy mở mắt hồi dương rồi đi luôn . Ah , hình như có bảo anh ấy ói ra nhìu chất nhầy đen và hôi , ng nhà anh ấy bảo đó là lá gan .
Chuyện 3: Bên ngoại nhà mình thì làm gì cũng xem bói, gọi hồn nên bên nội chê là mê tín. Nhưng cậu mình, khi quyết định đi tìm mộ cụ thì có nhờ ít nhất 2 nhà ngoại cảm, 2 bà thầy đồng để xem 4 ng này nói có đúng không. Ngạc nhiên là họ đều nói về cùng 1 nơi mất của cụ. Cậu mình lúc đó mới họp họ hàng và tổ chức đi tìm mộ cụ. Cậu mình tính toán phải mất 1 tuần mới tìm dc mộ cụ vì thât lạc tính ra là hơn 60 năm rồi. truyen ma tuyen chon
Hôm đó thời tiết đẹp, trên xe có 24 ng toàn là con cháu, có cả 1 bà đồng đi cùng. Đi được nửa đoạn đường, cậu mình nói dừng xe và mời bà đồng làm phép mời cụ về chỉ đường. Bà đồng gọi hồn cụ về, cụ nhập vào chắt của cụ , là nam giới, đang ở độ tuổi 19-20. Ui zoi oi, cụ nhập vào chắt mà cụ khóc gào thét lên, cụ bảo là chết ven đường, ng ta cuốn chiếu rồi chôn nên toàn bị mọi ng đạpv ào mặt thôi. Cậu bị cụ nhập khóc sưng cả mắt lên, cứ lảm nhảm rét quá, đói quá cứ khóc gào thét lên như kiểu trẻ nhỏ bị đánh xong gào lên ý. UI zoi oi cả xe các con các cháu cứ khóc xin lỗi cụ, láy mấy cái chăn đắp vào mà cụ vẫn kểu rét lắm. cậu mình mới xin cụ chỉ đường đến nơi cụ mất. Cụ dỗi nhé, nhất quyết không nói. Các con các cháu lạy lên lạy xuống cụ mới chỉ đường đi cho, tả chỗ cụ mất thế nào, có gì nhận dạng.Cụ bảo đến nơi thì gọi cụ lên. CỤ không nhập lâu được vì cụ nhập vào thanh niên nên cụ mệt quá, không còn sức. Có gì cụ chỉ đường cho. Cụ ra khỏi người nhập 1 cái mà cậu thanh niên kia – chính xác là em họ mình ngã vật xuống nền xe, mặt mày tái xám, thở hổn hển. Sau lúc đó chả hiểu sao mà xe cứ đi băng băng thôi, vòng qua đường đồi núi mà cứ đi như kiểu là biết chính xác chỗ đó ròi ý.
Đến nơi, là 1 con đường mòn với mấy chái nhà lô nhô, vì là gần nhà người dân tộc mà nên hoang vu làm sao ý. Cậu mình lại bày lễ mời cụ về. Cụ về thật, gọi tên cụ đúng 1 lần cụ về luôn. Cụ chỉ khoảng đất nơi cụ nằm, bảo là cụ nằm ngay ven đường, chỗ đất hơi nhô lên mà mọi ng tưởng là cục đất nên hay đi vấp vào đó. Sau bao nhiêu năm nó sụt xuống rồi với lại là đường mòn nên cụ toàn bị mọi ng đạp vào mặt thôi, đạp vào ng đau lắm. Ròi cụ lại khóc tiếp, cậu thanh niên bị nhập lại gào lên tiếp. RỒi các con các cháu lại xin cụ tha thứ cho, cụ bảo là chưa dc ngày đưa cụ về nhà, cụ bảo ngày 20 thì rước cụ về, ngày 21 thì chôn vào mộ. Chôn vào phần mộ bỏ khong gần các cụ (là phần mộ mà bấy lâu nay các con các cháu vẫn ra thắp hương nhưng thực tế bên trong không có cốt)
Cụ bảo phần cốt của cụ giờ chỉ là nắm đất xanh đất đỏ thôi, nông bên trên thôi nên đừng đào sâu, KHi nào đào cụ lên thì nhớ đưa người mà cụ nhập vào đi. Người này sẽ bốc mộ cho cụ. Nói rồi cụ bảo cụ đi vì cụ mệt rồi. Thế là cụ thăng luôn
Có nhà gần đó, tháy nhà mình đông quá lại thấy hương khói nghi ngút nên mới ra hỏi chuyện. Cậu mình kể lại chuyện của cụ đã mất thì người đó choáng váng, mời cậu mình vào nhà và kể là nhà họ rất nghèo, có 2 đứa con mà phải cho đi 1 đứa vì không nuôi đc, hom nào cũng ra cửa than trời là nghèo quá, sống thế này thà chết còn hơn. cả 2 vc buồn lắm vì gia cảnh làm ăn thất bát, mùa màng cũng chả đủ ăn, đúng kiểu chị Dậu ngày xưa. Có đêm thanh vắng sau khi 2 vc khóc lóc với nhau vì xót đứa con nhỏ mang đi cho và xót đứa con đang ở cùng bị chia cắt chị em, 2vc đi ngủ như mọi khi. Được 1 lúc thì nghe thấy có tiếng gõ cửa, 2 vc vừa tỉnh vừa mê vì thực ra cũng mệt quá nên chỉ lágn máng lờ mờ là có tiếng gõ cửa, thấy có cụ râu tóc bạc nhưng quần áo rách rưới đến xin ăn. Cụ bảo cho cụ xin 1 con gà, 1 đĩa xôi cụ đói quá. HÔm sau 2 vc vay hàng xóm con gà và làm đĩa xôi cúng cụ. Chả hiểu sao từ lần cúng cụ xôi gà thì 2 vc làm gì được đó, gặp thời gặp vận lắm. Đến bg 2 vc nhà họ không nghĩ xây được nhà 3 tầng giữa đồng không mông quạnh này, con cái cũng đón về nuôi, nói chung là nhà cửa ổn định hơn trước.
Cậu mình kể chuyện này cho các con cháu, ai nghe cũng thấy buồn cười như kiểu cổ tích. Thế mà mưa luôn được nhé. Các con cháu sợ quá lại khấn vái xun lỗi cụ. MƯa từ lúc đó đến lúc chuyển địa phận BẮc giang xuôi về HN.
Đến ngày 20, cậu mình lại mời bà đồng và gọi các thanh niên trong họ là cháu chắt cụ đi lên nơi cụ mất để rước cụ về. Cậu mình cho người quay camera tất cả mọi việc. Cho đến ngày hôm sau, ngày 21, trước mặt đông đủ con cháu, lúc đó 9h sáng, cậu mình làm giỗ cụ, rồi làm lễ chuẩn bị rước cụ về mộ. Bà đồng cũng đi theo, 2 vc nhà trên BẮc Giang cũng về HN làm lễ tạ cụ. Cậu mình quay camera tất cả sự việc này. LÚc gọi hòn cụ về, cụ khóc lắm nhưng rồi cụ lại cười ngay, bảo con cháu chưa đông đủ lắm nhưng thế này cũng được rồi, cụ đói rách bao nhiêu năm giờ cũng được no đủ rồi. CỤ mãn nguyện rồi. Cụ cảm ơn 2 vc nhà kia vì đã cho cụ ăn, cụ xin ăn 1 gia đình nghèo mà họ cũng cho nên cụ cảm ơn lắm. Cụ bảo hôm nay cụ được mặc áo đỏ, đội khăn xếp đỏ đẹp quá. Cụ bảo con cháu có gì thì cứ thắp hwowng nói với cụ. RỒi cụ thăng luôn
Đây là câu chuỵen của nhà mình, giữa ban ngày ban mặt, giữa đông đủ con cháu, và cậu mình còn quay camera để cho những ai không đi dự đám tang cụ thì còn xem lại. NGhĩa là chả có chuyện mê tín ở đây.
Nói thật, sau nhiều chuỵên xảy ra ở nhà mình liên quan đến gọi hồn. MÌnh tin lắm lắm rồi.
Chuyện 4: Chị bạn thân của chị gái mình hồi đại học, chị ý là người HN gốc rất xinh, xinh nhất lớp đại học, da trắng bóc. Chị lấy 1 anh giáo sư người Việt sống và giảng học bên Mỹ. Chị theo anh sang đó. Được 2 năm nghe tin chị tự tử mất, ai cũng bàng hoàng, rồi gđ đưa xác chị về VN. Trong di chúc của chị nói rằng chán sống, sống bên Mỹ chồng đi dạy suốt, chị ở nhà buồn …..Khi nào bốc mộ thì chôn chị ý cạnh chị chồng ở quê chồng là Hưng Yên….
Hôm đưa xác chị về VN, đêm chị gái mình ngủ mơ thấy chị xách va ly về, rồi nói: N à, tao về rồi. Chị mình tỉnh dậy sợ quá, sáng hôm sau gọi điện cho chị bạn thân cùng chơi trong nhóm 3 người, chị N bảo, ôi trời, đêm qua tao cũng mơ thấy cái N về, nó xách va ly về và cũng nói với tao là: N ơi, tao về rồi. (3 chị tên chữ đầu đều là N)
Năm ngoái khi chị gái mình có khả năng nghe đc người âm nói sau khi đưa đc Bác mình là liệt sỹ về. Lúc mới có kn chị cứ gọi ai lên hầu như đều đc (Lúc đó chưa biết làm thế là nguy hiểm). Chị gái mình gọi chị ý lên nói chuyện, hỏi sao chị lại tự tử, có ai giết ko (vì hồi đó còn nghi là có người giết vì sống ở Mỹ xa gđ, nên ko rõ) chị bảo do chị tự tử, chị chán đời, chị mất là đổi mạng cho bố chị…, chị bảo bg chị đã đc lên Chùa, theo hầu ông bà chị…Bố chị bị tai nạn đợt đó rất nặng tưởng đi, khi bác hồi phục thì sức khỏe vẫn yếu, chị mất mọi người đều giấu bác, Do bác gái cứ khóc nên cuối cùng Bác trai cũng biết.
Nhà chị có 2 chị em thì chị gái lại sang Đức sống với chồng, còn mỗi 2 bố mẹ chị già rồi sống ở TT quân đội. Hôm qua, là ngày bốc mộ chị, vợ chồng chị gái mình và chị N cũng đến thắp hương, vừa lên phòng thờ chuẩn bị thắp hương thì tự nhiên chị gái mình người cứ quay tròn, đầu óc choáng váng, biết là chị N định nhập vào mình nên chị gái mình sợ quá chạy xuống nhà, ngồi ở chân cầu thang thì chị gái mình nghe thấy chị N bảo: Sao mày ko ở trên kia cho tao nhập, mày đừng xuống nhà bố tao sẽ khóc đấy. Bác gái thì thấy chị mình ngồi đó hỏi cháu bị sao thế? Cái N nó muốn nhập vào cháu, cháu sợ quá, cháu ko dám lên nữa, đi ra phòng khách thì Bác trai thấy 2 chị thì khóc tu tu, bảo bác nhớ cái N quá, rồi Bác kể chuyện ngày xưa…Anh rể mình cả chị N bạn thân xuống đều bảo chị gái mình là cả 2 đều bị quay đầu, anh rể bảo chưa bg bị thế, thấy choáng váng đầu óc. Chị gái chị N cũng ở Đức về, chị bảo là chị cũng toàn bị thế khi lên phòng thờ, chị bảo với Bác gái là sao cứ lên tầng 3 là nhức đầu quá mẹ ạ, nhưng chị N ko nhập đc. Chị gái mình hỏi Bác gái là nhà chồng chị N có đưa cái gì để vào mộ ngày mai bốc ko, Bác gái bảo có, mẹ chồng chị ý đưa cho Bác 4 sợi dây màu xanh đỏ, bảo để vào 4 góc mộ, nhà chồng chị ý đi xem nhà ngoại cảm rồi họ đưa cho. Chị gái mình bảo Bác ơi, mai Bác đừng cho 4 sợi dây đó xuống, ko thì N ko về đc đâu. Bác gái thì ko biết gì nghe thế sợ nên bảo mai bác ko cho xuống. tieu thuyet kinh di
Qua chuyện của chị N mình thấy người âm cũng ko muốn người dương khóc lóc thương nhớ mình nhiều làm người ta cũng lo lắng.
Bác gái cũng ko chôn chị ở Hưng Yên, mà chôn về Khương Đình ở Thanh xuân quê Bác cho chị gần ông bà, vì nghĩ rằng anh chồng cũng đã lấy vợ khác, và ở nước ngoài, chôn về HY 2 bác già rồi ko đi lại thắp hương cho chị đc. Thấy thương chị ý quá, dại dột cuối cùng chỉ bố mẹ chị là khổ nhất thôi, nhà chồng họ cũng chỉ làm cho có nghĩa vụ là hết, yểm bùa ko cho chị về…….