VONG HỒN TRÊN NHỮNG CÁNH ĐỒNG CHẾT..
…Một làn ánh sáng xanh leo lét phía đằng trước, cách chỗ họ đứng chừng một trăm mét. Nóvờn qua vờn lại như những ngọn đèn bão, song toả ánh sáng xanh lét nhập nhờ, ma quái. Gã phấn khởi “Chắc có người cũng lạc đường như mình. Cùng hội cùng thuyền nhưng gặp thổ dân vẫn hơn”. Aston dừng lại nắm chặt vai Bảo “Chưa chắc đâu.Ảo giác thường đến với những người kiệt sức vì lạc đường”. Hai người kia xăng xái lên trước. Ánh sáng xanhngày một rõ dần và chuyển động nhanh hơn. Nó nhảy múa như thể có một đám rất đông người đang cầm đèn đi đi lại lại. Bảo chắc đó không phải ảo giác, song có một thứgì như nam châm cứ điều khiển bước chân Bảo chậm dần. Lại một CÁI GÌ ĐÓ gợn lên bằng giác quan. Khi Bảo cách vùng sáng xanh kia chừng chục thước, cô nghe thấy gã đẹp trai hét lên “Saomắt tao tối đen thế này… đènpin đâu…ánh sáng đâu hết cảrồi”. Cả đám nhào đến. Ðột nhiên vùng sáng xanh biến mất, đôi mắt Bảo bị bịt kín trong một bức màn đen ghê rợn. Cô hét lên “Aston, đèn pin”. Một quầng sáng loá lên,và những gì họ nhìn thấy… có thể không bao giờ đến ngay cả trong một cơn ác mộng hãi hùng nhất. Một màutrắng nhởn mênh mông đập vào mắt họ, là cả một cánh đồng xương người, với những hốc mắt trân trối, ai oán, những gò má lõm sâu đầy đe dọa. Bắt đầu là Bảo, cô chạy như điên dại, bất kểcó chạy cùng đường với lũ người kia hay không. Ðây là cái gì, ảo giác hay sự thật. Tại sao cô lại nghe lời Aston dấn thân vào trò chơi kinh dị này. Khi Bảo kiệt sức ngã sụm xuống, cũng là lúc cô nghe lùng bùng bên tai giọngnói không còn âm sắc của Aston “Bảo, be calm”. Cô lắp bắp trong cơn mê sảng”Aston, những… cái đó… ở đâu ra thế. Họ đã thu hết vềbảo tàng Toulsleng rồi, họ đã xây những nấm mồ tập thể rồi”. Giọng Aston hơi runrNy “Tôi… không biết. Có thểchúng ta gặp ảo giác. Ảo giácđến khi những người lạc đường kiệt sức. Thường là thế”. Cây đèn pin của họ tối dần, toả ánh nhợt nhạt lên những đôi mắt kinh hoàng. Nó chập chờn rồi tắt hẳn. Một tia chớp nhằng nhịt lại loá lên, soi rõ một vùng nơi họ đứng. Là một trảng cỏ rộng, với những loại cây kỳ lạ trụi lá, thẳng tắp vươn lêntrời. Từ thân cây chĩa ra những cành khẳng khiu, loằng ngoằng như tay người ốm đói. Và ngay trước mặt họ, là một căn nhà sàn bằng gỗ, kiểu cách giản dị như bất kỳ ngôi nhà địa phương nào. Ðể chắc chắn đó không phải là ảo ảnh, họ chờ một ánh chớp thứ hai. Lần này, căn nhà hiển hiện trước mắt họ và chỉ trong vòng một giây ánh sáng, họ nhìn rõ chiếc cầu thang chắc chắn dẫn lên tầng hai, một cái cửara vào không cánh. Nó đen ngòm như một hốc mắt khổnglồ, nửa chứa đựng lời mời mọc về một chỗ trú đêm ấm áp, nửa phát ra sự đe dọa Nn chứa vô hình. Ngay dưới gầm sàn là một số dụng cụ nhà nông bằng gỗ hết sức bình thường. Aston bước lên”Ta đi thôi”. Họ lần theo dấu mái nhà mờ mờ trong màn mưa. Khi họ bước lên cầu thang, Aston đi đầu và
Bảo đi cuối cùng. Khi cô bướclên bậc thang thứ ba, có vẻ như Aston đã đứng trước cửa nhà. Anh ta dừng lại “Ta cứ chờ một ánh chớp nữa, để xem trong nhà như thế nào”. Họ không phải đợi lâu. Ánh chớp lần này như nghe theo yêu cầu của Aston. Nó chói rọi vào những gì mà anhta muốn. Và trong khoảnh khắc, Aston rú lên khủng khiếp. Tiếng kêu hoảng loạn đánh thức những người còn lại. Anh ta xô họ xuống cầu thang và rẽ mưa chạy thục mạng trong nỗi kinh hoàng. Tức thì Bảo nghe thấy những tiếng la hét, kêu gào điên loạn đến lạnh sống lưngcủa những kẻ kia “Mẹ ơi. Gì thế này”. Những ánh chớp thi nhau rạch trời. Và Bảo NHÌN thấy… rất rõ ràng… những thân cây khẳng khiu trước mặt lúc lỉu treo những thân người. Ðó là những gương mặt rùng rợn nhất với những vết thương đang há miệng. Một vết cứa trên cổ, một lỗ thủng trên đầu hay hai hốc mắt trống rỗng ứa ra những dòng nước đen không ngừng chảy. Những thân hình teo tóp của thần chết bắt đầu chuyển động, những chiếc cổ ngoẹo xuống sau sợi dây lủng lẳngđã ngắc lên khuôn mặt sũng máu tươi. Chúng tụt xuống đất và giơ những bàn tay nghều ngào xiết lấy cổ họ. Cô còn kịp nhìn thấy ánh mắttuyệt vọng đến gai người của kẻ sắp chết trên khuôn mặt những người đồng hành trước khi băng mình trên cánh đồng chết. Trí não của Bảo dường như đã tách rời cơ thể. Cô nhắm mắt lại để tránh những thi thể đang chạm vào cô. Bảo chạy bằng sức mạnh cùng kiệt trong tột cùng nỗi kinh hoàng, chạy trên ranh giới giữa sự sống và cái chết, chạy bằng những cơn ảo giác mê sảng không rõ hình hài, bằng bản năng cuối cùng của một sinh vật sống. Nước mưa, sấm chớp, gai góc va vào da thịt cô lúc này đã không còn cảm giác…(còn nữa)