VONG HỒN TRÊN NHỮNG CÁNH ĐỒNG CHẾT..
Gã trộm cắp, đánh lộn từ bé, vào tù như cơm bữa. Bảo nghe phong thanh gã đôi lần sang được Campuchia mà chẳng cần nhờ đến lãnh sự quán. Gã hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Bảo, rồi nhếch mép”Chị Hai cứ yên tâm, có sẵn hàng rồi, đêm nay lên đường”. Bảo gọi cho Aston, rồi chỉ kịp gom bộ quần áo vào một chiếc balô nhỏ, báo với mọi người rằng đi thực tế đến tuần sau về. Bảo đi cùng Aston xuống Tây Ninh bằng một chiếc xe đò, rồi chờ đến nửa đêm mới ra chỗhẹn. Thằng Trường đang đứng cùng một người nào đó nữa. Thấy tốp Bảo đến, người kia giật bắn mình gằn giọng “Thế này là thế nào?”.Trường cười hề hề “Cũng hàng, đi cùng chuyến”. Người kia là một thanh niên khoảng 30 tuổi, tóc nhuộm đỏ, khuôn mặt đẹp trai, và thoáng trông quen quen mà Bảo chưa nhớ được đã nhìn thấy ở đâu rồi. Bảo chợt nghĩ có lẽ anh ta là một ca sĩ phòng trà nào đó cũng nên. Trường kéo người kia ra một góc, đàm phán có vẻ căng thẳng rồi một lát quay lại “Ổn rồi, tiền trước đây”.
Họ xuất phát vào lúc 0 giờ, chờ đúng đến khi cơn mưa dai dẳng bắt đầu ào xuống. Từ lúc đó thằng Trường rất ít nói, hắn chỉ rít qua kẽ răng những mệnh lệnh cần thiết. Hắn cũng mang một chiếc balô sau lưng, nhưng có vẻ rất nặng, như không chỉ là quần là áo. Bảo rùng mình, biết đâu những thứ gì trong chiếc balô cũ kỹ kia. Họ băng qua cánh đồng, lúc bò, lúc trườn trong bùn đất. Bảo cắn chặt môi, cô đang lếttrên những cánh đồng xưa kia từng trắng xương người.Những màn mưa che chắn cho họ giờ trở nên đe doạ như giăng ngàn con mắt vô hình xung quanh. Bảo chỉ biết câm lặng đi theo kẻ dẫn đường. Trong bóng đêm, cô không còn phân biệt được phương hướng, đành bám theo những âm thanh đang chuyển động phía trước. Saukhi luồn qua những lối mòn đen đặc áng chừng ba tiếng đồng hồ, có hai chiếc xe máy cùng hai người choàng áo mưa màu đen chờ sẵn họ trong một bụi rậm. Khi đến tỉnh lị Prey Veng, trời đã tang tảng sáng. Hai người tàixế im lìm như gốc cây cổ thụ, đã đèo họ qua những quãng đường ngoằn ngoèo, hoang vu không người trú ngụ, nhận vài thứ gì đó từ trong ba lô của Trường rồi phóng đi mất. Và từ đó, nhómngười kỳ lạ tiếp tục đi bộ vào trong phố.
Trong phòng trọ bNn thỉu cóđộc một chiếc giường đôi, vàchiếc đệm Nm ướt có vẻ sạchsẽ hơn nền nhà đôi chút. Saukhi trút bỏ được chiếc áo mưa và thay bộ quần áo cũng đã sũng nước, Bảo nằmvật xuống giường. Thằng emhọ đã báo trước, họ phải ở lại nhà trọ cả ngày hôm sau, rồi chờ đến rạng sáng mới lên đường đi Phnompenh, là nơi gã thanh niên đẹp trai kia cần đến. Sau đó hắn sẽ đưa Bảo và Aston trở về đúng con đường cũ an toàn. Vậy là hết hợp đồng. Aston mở sổ ra ghi chép vài thứ gì đó rồi nằm xuống cạnh Bảo. Bảo mệt rũ người, song chuyến đi kinh hoàng vừa rồi khiến cô khó ngủ. Trằn trọc một lúc, cô cũng lịm vào cơn ác mộng trong tiếng ngáy vang trời của Aston. Khi cô mở mắt, Aston đã ngồiở mép giường, lại tiếp tục ghichép. Tiếng bánh xe chạy trên mặt đường lép nhép khiến Bảo biết rằng trời vẫnđang rả rích. Mới chỉ bắt đầumùa mưa. Và lúc đêm qua, khicô thầm nguyền rủa cái thời tiết quái quỷ này thì gã em họ có vẻ hoan hỉ, vừa đi vừa lNm bNm rằng hết sức may mắn, ông Trời chiều lòng người. Vừa lúc đó, thằng Trường cũng gõ cửa xin vào, báo rằng đã một giờchiều và mọi việc đều tốt đẹp cả. Hắn mang theo vài ổ bánh mì không, vài chiếc túi nylon đựng thứ gì đen bóng. Hắn mở ra, ở trong là một vốc nhện và gián rán giòn, bóng nhãy. Hắn ra hiệu cho Aston kẹp thứ đồ ăn vừa mua được dưới chợ vào bánh mì. Aston làm theo, rồi điềm nhiên đưa lên mồm ngoạm một miếng to tướng. Trường dặn dò Bảo vài câu rồi trở về phòng. Cô bỏ riêng mấy con nhện ra ngoài nhấm nháp rồi bắt chuyện”Trông anh giống người NamÂu hơn”. “Không hẳn,” Aston cho nốt con gián cuối cùng vào miệng lúng búng “Ông nội tôi gốc Ailen, bà nội người Do Thái. Nhưng ông ngoại lại mang hai dòng máu Trung Quốc và Ai Cập. Bà ngoại tôi người Nga. Tôi được pha trộn từ năm dòng máu cả thảy như nhiều ngườiMỹ khác… Ngay khi cuộc chiến tranh Vùng Vịnh bắt đầu, tôi đã có mặt ở đó, rồi lần lượt đến các chiến trường trên bán đảo Balkan”.Aston có vẻ phấn khích khi nhắc đến các chiến trường đã đi qua. Anh ta hào hứng kể về những cuộc nội chiến ở Srilanka, Dafur, về 4 triệu người chết ở Congo trong cuộc chiến tranh giành kim cương và khoáng sản, về 20 ngàn đứa trẻ bị bắt cóc làm lính và nô lệ tình dục ở Uganda, những cuộc thảm sát đẫm máu ở Liberia và vụthanh trừng sắc tộc giữa người Hutu và Tutsi. Trong lúc kể, đôi mắt bình thản của Aston ánh lên những tia kỳ lạ…(còn nữa)