VONG HỒN TRÊN NHỮNG CÁNH ĐỒNG CHẾT..
…Trường vội vã rửa mặt xong vác chiếc ba lô lên vai “Tôi có việc phải đi bây giờ. Mọi người ở yên trong này không được ra ngoài. Ðến chiều tôi quay lại đón”. Nói xong hắn bước phắt ra cửa. Bảo nghe thấy tiếng lách cách của ổ khoá phía bên ngoài và tiếng bước chân văng vẳng xa dần. Cô kinh hãi. Thằng em họ đã nhốt cô cùng một tên giết người và một gã nhà báo ngoại lai thích ngửi mùi tanh của máu trong một căn phòng âm u như nhà ngục của kẻ tử tội, ở một nơi hoàntoàn xa lạ. Cả ba bọn họ nằmngồi yên lặng trên giường. Bảo không còn chuyện gì để trao đổi với người đồng nghiệp bất đắc dĩ, càng không thể nói chuyện với kẻcó khuôn mặt đẹp như ca sĩ.Cô cũng không thể ngả tấm thân mỏi nhừ xuống giường hay đánh liều lê la xuống nền đất Nm ướt đầy gián rết. Gã đẹp trai đã cất tiếng ngáy. Aston cũng lấy chiếc ba lô kê dưới lưng kiểu nửa nằm nửa ngồi rồi lim dim đôi mắt trên khuôn mặt bình thản. Bảo cứ ngồi như vậy, trong ánh sáng nhờ nhợ của căn phòng mà nếu không có đồng hồ hẳn không biết trời sáng hay đã tối. Giờ phút này, cô cảm thấy cảnh chen chúc trên chiếc xe thùng khét mùi mồ hôi và rau thối, qũang đường đi bộ dưới làn mưa đêm bNn thỉu ở Prey Veng, cánh đồng vùng biên úng ngập lổn nhổn những mảnh vụn xương người còn sót lại dù sao cũng vẫn dễ chịu hơn ngàn lần. Không gian và thời gian trong căn phòng này, trên chiếc giường ngột ngạt này như sánh lại, không thể trôi đi được nữa. Bảo bắt đầu đếm sự sống từ những khấc chạy của kim giây trên chiếc đồng hồ đeo tay. Hai gã đàn ông vẫn ngáy vang trời và căn phòng đã đen ngòm lại. Những âm thanh lao xao lọt vào qua lỗ thông hơi bắt đầu giảm dần rồi mất hẳn…