CHUYỆN MA CÓ THẬT: TRÙNG HỢP? – Tác Giả DON HỒ
Hồi nhỏ tôi sợ ma lắm, gia đình lại ở một tỉnh nhỏ bên Thái Lan, ráp danh biên giới Lào, nơi sơn lam chướng khí. Khí hậu miền núi khắc nghiệt nên dễ sinh ra nhiều bệnh tật hiểm nghèo, cộng thêm vào nỗi mê tín của những ngừoi dân ít học nên những gì xảy ra hàng ngày mà người ta không giải thích được thì đều đổ cho là do ma làm. Bởi thế vùng này hay phát sinh ra rất nhiều chuyện ma rùng rợn mà tôi vô tình bị rót vào tai hàng ngày. Ác thêm một cái là chúng tôi cư ngụ trên lầu một căn gác lớn lắm, dưới nhà là phòng Thông Tin rộng thênh thang ít khi có người đặt chân vào. Trên lầu thì không có cầu tiêu riêng tiện lợi như thời bây giờ đâu, muốn gì gì … thì bất kể ngày đêm đều phải xuống nhà xài tuốt luốt! … Bởi thế, có rất nhiều đêm mắc tè lắm lắm, nhưng không dám đi một mình, ráng nằm trong mùng nín cho tới sáng sớm hôm sau luôn!
Ấy sợ teo như thế mà cũng may sao là lớn lên thì nỗi sợ ấy nó cũng nhỏ dần rồi bớt hẳn!
Nhưng …không sợ như xưa nữa cũng không đồng nghĩa với tôi tin là không có ma.!
Tôi cũng vẫn tin là phần lớn khi con người mất đi, linh hồn của họ có thể còn quyến luyến ở bên thể xác một thời gian rất ngắn trước khi được siêu thoát hẳn. Và một số rất nhỏ còn lại, vì một lẽ gì đó không siêu thoát được, linh hồn của họ sẽ bị vất vưởng ở ngay trong vùng tối của thế giới của người sống cho đến ngày họ được giải thoát. Và trong chuỗi “ngày hoạn nạn” đó của họ, nếu bạn “hạp” hoặc “hên”, bạn có thể sẽ đối mặt với họ trong một ngày không đẹp trời dù bạn muốn hay không.
Thật sự tôi nói ra những câu như ở trên về thế giới … bên kia cũng là một cách để tôi xi-nhan, tôi “nháy” với cõi ấy rằng tôi tin đấy nhé. Cái ngành ca sĩ tôi đang làm này, hay bay đi đó đi đây, nay kia mai nọ, làm sao biết được những chỗ sắp tới ở lành dữ ra sao? “Nháy” như thế để “họ” thấy rằng tôi … không thách thức và rồi sẽ đừng để cho tôi gặp. Vì lỡ mà có lỡ dại … gặp nhau, tôi hãi quá lăn quay ra …chết thì tôi uổng toi đời, mà “họ” cũng bị thêm tội “đã làm cho tôi đi đoong”, thì cả 2 phía đều cùng … chả có lợi mà…
Câu chuyện của tôi bắt đầu nhé:
Cách đây khoảng 10 năm, tôi có được quen với mấy người bạn mới tính tình rất cởi mở và dễ thương. Một hôm nọ, một trong những người bạn này rủ chúng tôi ghé nhà ở downtown thành phố Los Angeles chơi. Cũng chẳng phải nhà của người bạn ấy mà là nhà của cô bạn gái có người con trai nhỏ bị tật của anh chàng ta. (Tôi chưa bao giờ gặp cô gái này, lý do tôi biết về cậu con trai bị tật là vì trong nhà có một chiếc xe lăn xếp lại bỏ ở một góc phòng.) Cô bạn gái này tháng đó hình như mang con đi qua tiểu bang khác làm chuyện gì đó nên căn nhà được bỏ trống (người bạn không nói nên tôi cũng chẳng hỏi).
Mà đây cũng chẳng phải là căn nhà đúng nghĩa mà là một căn phòng thật lớn, không được ngăn phòng ra mà thông tuột, mướn ở trong một building cũ được chia ra làm nhiều căn như thế này. Người mướn vể có thể làm gì đó để ngăn căn lớn lại thành từng phòng một hoặc cứ để … toang hoác thế mà sống theo ý thích. (Ở bên Mỹ này người ta gọi những căn phòng kiểu này là những cái loft).
Những căn building như thế này nằm rải rác hay chung với nhau ngay trong những khu công nghiệp của thành phố Los Angelesp, xa hẳn với khu dân cư bình thường. Phần lớn trước kia nó là những nhà máy hoặc là những cao ốc văn phòng, hoặc ngay cả nhà thương… Sau này bỏ trống đi, được những nhà đầu tư mua lại, sửa chữa đôi chút bên trong. Bên ngoài cũng được làm lại cây cối vườn tược, đục thêm dăm cái hồ bơi xanh ngắt nước, gắn đèn chiếu cho nước óng ánh ở chính giữa cho ra vẻ đẹp đẽ tí vì khung cảnh càng đẹp thì giá cho mướn được tăng càng mắc hơn.
Những người có gia đình, con cái thì không thích ở những nơi như thế này vì nó chẳng ra cái nhà mà cũng chẳng giống cái apartement, nhưng giới trẻ hoặc những cặp tình nhân thì mê lắm. Tại vì sống như vậy nó có tí bụi bụi, tí mạo hiểm vì nửa như sống ở nhà, nửa như sống trong cái kho hàng, lại ở trong những khu mà ban đêm ít có người qua lại, nên giống như họ được sống trong một thế giới rất riêng của họ vậy!
Chúng tôi 3 người, tới nơi trong một buổi chiều hầm hập nóng, xâm xẩm nặng trĩu những đám mây xám trên bầu trời. Vượt qua những đường xa lộ xe kẹt cứng, những con phố đông nghẹt người, chúng tôi đi vào một khu building cũ kỹ nằm thật lặng yên, thật biệt lập ngay bên trong vòng đai náo nhiệt của thành phố.
Như đã hẹn sẵn anh bạn đã mời tới đứng ngay cửa tươi cười đón chào.
Lần đầu tiên được đi vào một khu như thế này tôi lạ lẫm lắm, khác hẳn với lối sống hàng ngày của mình mà. Căn loft này rộng quá, đồ đạc lại ít nữa nên nhìn càng thấy rộng hơn bình thường. Nguyên căn phòng thênh thang chỉ có một bộ xa-lông trơ trọi giữa phòng và cuối phòng được ngăn vách làm thành một căn phòng ngủ tối tối, bên trên lại có một căn gác lửng nho nhỏ có cầu thang đi lên. Sàn nhà bằng xi măng xám bóng làm căn loft có phần lạnh lẽo, thiếu mất sự ấm cúng của một căn nhà cho người ở. Có lẽ nằm giữa một khu trung tâm thành phố mà chủ nhà lại đi vắng một thời gian nên mọi thứ trong nhà bị phủ nhẹ lên bởi một lớp bụi mỏng…
Bạn tôi lấy chai rượu trắng trong tủ lạnh ra rót mời mỗi người một ly, rồi rủ mọi người ra ngoài hồ bơi ngồi chơi cho mát.
Cả tiếng đồng hồ lái xe cà nhích cà nhích trong giờ kẹt xe của một buổi chiều ngày-thường-đi-làm làm tôi hơi mệt mỏi. Vả lại tôi cũng không uống rượu trắng được nên xin lỗi trước rồi hỏi bạn tôi là tôi có thể cho tôi chợp mắt một tí ở đâu đó không? Bạn tôi cười: “Được chứ!”, rồi dẫn ngay tôi vào căn phòng ngủ tối ở cuối phòng.
Đèn được mở lên. Ngay cả phòng ngủ cũng hơi ảm đạm, có lẽ vì thiếu hơi người ở thường xuyên chăng? Cách trang trí nhẹ nhàng rất … con gái. Một chiếc áo kimono lớn, thật lộng lẫy đẹp, được căng ra ra & treo trên bức tường đối diên với giường ngủ trông như một người đang dứng dang tay đón chào. Bạn tôi hỏi có cần gì thêm không? Tôi cám ơn rồi nhờ bạn tắt cái đèn cho khỏi chói mắt trước khi bạn bước lại ra ngoài.
Nằm một mình trong căn phòng lạ, cái cảm tưởng bụi ở khắp nơi làm tôi hơi khó chịu. Trời cuối hè nóng & hơi ẩm mà trong đây mát lạnh như được mở máy điều hòa. Xa xa vọng từ ngoài vào tiếng mấy người bạn cười nói cũng ly vui vẻ rồi cũng tạo cho tôi một cảm giác yên bình, tôi hơi lim dim cặp mắt…
Chợt một tiếng động nhẹ ngoài phía cửa làm tôi choàng tỉnh. Cái tật của tôi như thế đó, khi ngủ thì phải im lặng hoàn toàn. Gần tôi mà có tiếng động dù nhỏ thế nào là nếu chưa kịp ngủ say là tôi sẽ nghe thấy & tỉnh dậy ngay, trừ khi là đó là những tiếng động âm vang đến từ xa! Vừa mở mắt ra, tôi đã thoáng thấy 3 bóng đen đang rón rén đi vào cùng những tiếng khúc khích nho nhỏ… Thì ra mấy người bạn muốn vào xem tôi ra sao, coi thử tôi đã ngủ chưa đó mà!
Tôi nhỏm ngay đầu dậy & nói nửa như năn nỉ:
-“Ê, làm gì đó? Phá mình hoài nha, để cho ngủ chút đi mà…”
Mấy người bạn cười ha hả khi bị bắt quả tang mỗi người phát vào chân, vào bụng & vai tôi một cái rồi bỏ lại ra sân.
Phải trằn trọc mãi khoảng 15 phút sau đó rồi tôi mới lim dim ngủ được trở lại, thì lại một lần nữa một tiếng động rất nhẹ, lại từ phía cửa phòng.
Chán nản với lũ bạn dỡn dai này quá đi, tôi chẳng thèm mở mắt ra ngó chúng nó, nhưng có được cái cảm tưởng như có người đang bước nhẹ vào phòng. Và rồi… lại thật im lặng trở lại như không có gì nữa hết! Hình như ngoài kia vẫn còn tiếng cười nói của mấy người bạn mà??!
Lẩm bẩm trong đầu: “Mấy tên này diễu dở gì đâu! Đã nói là để cho mình ngủ tí cơ mà!!!”, tôi khẽ thở dài & lại miễn cưỡng mở mắt ra…
Hoàng hôn đang đổ xuống ngoài kia, trong ánh sáng tranh sáng tranh tối của lúc này, tôi phải định thần để nhin nhưng không còn nhận định được rõ ràng lắm mọi thứ, chỉ thấy dường như có một cái … gì đó là lạ, lạ lắm ngay cuối chân giường mình đang nằm mà không phải là chiếc áo kimono giang tay trên bức tường kia hay những người bạn của mình thì phải?!
Chưa kịp biết phải làm gì, chưa kịp hoảng thì một khoảng đen, thật đen bỗng đè ập lên người tôi làm tôi nghẹt thở. Phản xạ tự nhiên tôi vùng vẫy và đẩy ngược trở lại, nhưng chân tay tôi như bị trói chặt vào người, không nhúc nhích, cục cựa nối. Ai? Ai chơi trò gì kỳ cục thế? Lúc này tôi vẫn còn nghĩ là một trong những người bạn tôi đây mà, nhưng tôi … không còn nói được. Ráng chồm người lên để ngó mặt xem ai đang đè tôi thì khuôn mặt ấy là một mảng đen ngòm. Vả lại trời bắt đầu tối quá rồi, nếu có thấy lờ mờ cũng không chắc còn phân biệt được khuôn mặt của ai!
Lại cố ráng la lên thật to nhưng miệng chỉ phát ra được những tiếng ú ớ từ trong cổ họng. Người tôi có cảm giác như tôi đang rớt thật nhanh cùng cái bóng đen thật lớn đè trên người, rớt hun hút xuống phía dưới. Tôi bỗng nhớ là mình đã từng bị cái cảm giác này khi trước rồi, tôi đang bị bóng đè đây mà!
Vẫn đang như bị vun vút hút xuống dưới con vực thì tôi bỗng cảm thấy “cái đầu” mà khi nãy tôi ráng ngó xem mặt mũi ra sao bỗng chuyển động & dí sát vào mặt tôi. Một tiếng nói truyền thẳng vào tai tôi. Một tiếng nói không phải tiếng của loài người sống mà như tiếng vo ve của một loài côn trùng, hay đúng hơn tôi nghĩ ngay tới cái vòi của loài ruồi đang phát âm. Tiếng nói không gần, không xa, không phải một giọng mà cũng không phải nhiều giọng, tiếng nói rõ ràng là của một người đàn ông. Tiếng nói di chuyển như một con xoáy phát xuất từ một điểm nhỏ khi tới được tai tôi thì nó đã xoáy lớn ra rồi. Cho tới giờ này tôi còn nhớ câu nói ấy, bằng tiếng Việt rõ ràng nhé:
-“Ai đã cho mày tới đây? Mày biết là mày không nên tới đây mà…”
Lúc này thì tôi bắt đầu sợ thật sự, một cái gì đó rất là không bình thường đang xảy ra cho tôi mà. Tôi cố hết sức lực để vùng vẫy, cố hết sức để hét lên cho bạn tôi ngoài kia nghe thấy mà chạy vào, nhưng thật … vô vọng! Không hiểu sao trong lúc vùng vẫy không thành, tôi vẫn còn nhanh trí khấn trong đầu:
-“Thưa ông, xin lỗi tôi đã không biết! Tôi tới đây thăm bạn & chỉ xin được chợp mắt trong giây lát mà thôi mà. Xin ông tha cho tôi ra, tôi hứa sẽ đi ngay & không trở lại nữa…”
Không một câu trả lời sau đó, nhưng một khoảng sau, tôi như được nới bỏ ra từ từ. Bắt đầu bằng hai cánh tay tôi nhúc nhích được từ từ, rồi đến bàn tay, trong khi miệng vẫn còn ú ú ớ ớ…
Rồi sau cùng tôi cũng ngồi dậy được. Bần thần, mồ hôi vã ra như tắm, tôi xốc xếch bước xiêu vẹo đi ra hướng hồ bơi…
Mấy người bạn đang cười nói rôm rả quay lại nhìn thấy tôi bước ra, mặt trắng bệch. Một người lên tiếng:
-“Ủa, dậy rồi à? Sao không ngủ thêm? Sao mà mặt mũi gì bơ phờ giống như mới thấy ma thế kia?”
Cả đám lại cười hô hố. Sau này bạn tôi nói là tại lúc ấy mặt tôi trắng xanh như không còn hạt máu nào bên trong vậy nên bạn tôi vô tình nói như thế thôi chứ nào biết là tôi mới trải qua một cái … gì đó bên trong kia!
Tôi lúng búng kể lại những gì vừa xảy ra trong những ánh mắt hồ nghi của bạn bè và nhất định không trở vào trong căn phòng đó nữa rồi một mạch đòi về! Người bạn tôi hình như cũng sờ sợ theo nên không ở đó đêm đó mà trở về nhà riêng của mình. Thế là buổi lên chơi nhà bạn tan rã!
Qua hôm sau, khi đã bình tĩnh trở lại, tôi gọi cho người bạn báo rằng đã bỏ quên lại chiếc áo khoác trong căn phòng. Bạn tôi hẹn buổi trưa ghé nhé. Tôi ok và lái xe đến.
Trên đường tới gần, đang bon bon chạy, xe tôi bỗng cán lên một cái gì đó & hất nó văng lên gầm xe kêu cái “Cành!” một tiếng rất lớn. Hoảng hốt, tưởng là nổ bánh xe, tôi vội tấp vô ngay lề để kiểm tra. Hên quá, 4 bánh vẫn căng đầy hơi mà! Vậy thì cái gì văng vậy ta? Tôi khum người xuống ngó vào gầm xe, ngay giữa thân xe, một chiếc mỏ-lét đâm vào lút 3/4 cán…
Không biết gì nhiều về xe cộ, sợ nó đang đâm vào đúng bình xăng hay bình dầu gì đó, tôi lái vội tới một tiệm sửa xe gần đó cho họ xem xét.
Những người thợ sửa xe nâng xe lên, dùng sức ráng lắm mới rút đước cái mỏ-lết đó ra từ dưới lườn xe. Họ ngắm nghía nó hỏi tôi một cách rất thắc mắc: không hiểu xe tôi cán qua nó bằng cách nào mà nó lại văng ngược lên & cắm thẳng vào lườn xe như thế? Tôi cười gượng bảo cũng chẳng biết nữa, nhưng người tôi gai ốc nổi lên: Tôi đang trên đường lái xe trở lại căn nhà hôm qua tôi đã bị bóng đè & đuổi ra, phải chăng đây là một lời cảnh cáo của ai đó đã đi theo, phù hộ & báo cho tôi là đừng nên trở lại nơi đó nữa? Hay là người đàn ông chiều qua ấy lại hăm dọa tôi một lần nữa không chừng?
Tôi không còn tiếc cái áo nữa, gọi phone bảo người bạn khỏi tới, lúc nào tiện thì cất dùm tôi & lúc nào cho lại cũng ok….
Một tháng sau, cô bạn gái chủ căn nhà thuê đó của bạn tôi không trở về nữa từ tiểu bang khác & nhờ bạn tôi trả nhà vì không muốn trả thêm tiền thuê cho căn nhà bỏ không này nữa. Không kiếm được cớ chối từ dọn phụ hộ nhà cho bạn, tôi tới với điều kiện là tôi chỉ giúp khiêng những gì đã bỏ ra ngoài sân thôi, tuyệt đối không bước chân vào nhà. Mấy người bạn vui vẻ đồng ý và còn cười hô hố chê là tôi gì mà nhát như con cáy quá.!! Tôi cứ kệ, coi như không. Tôi coi kia như là 2 lời cảnh báo rồi, không nên coi đó như là một cuộc giỡn chơi được!
Khi tôi đang đứng chờ ở ngoài, vài người hàng xóm đi qua, tò mò ngó lom lom vô nhà rồi hỏi thăm. Họ hỏi: thế những người ở đây có bao giờ … “thấy” cái gì … không bình thường trong nhà không? Tôi giật nẩy người, trừng trừng ngó thẳng vào mặt họ hỏi tới vì sao họ nói như thế? Thì họ bảo, căn hộ này biết bao người cứ dọn tới rồi dọn đi! Người nào ở đó cũng nói có cảm giác không ổn hoặc thấy những cái gì đó bên trong, nên bây giờ người ta cũng tò mò hỏi cho biết lý do dọn đi lần này?…
10 năm trôi qua, tôi đã quên bẳng hẳn đi cái chyện của cái loft ngày ấy…
Một người bạn mới bị mổ phẫu thuật, nằm trong bịnh viện, tôi bị bận nên 9:30 tối mới lò mò vào thăm được. Người bệnh thích có nhiều người ngồi với mình trong phòng nên giữ mãi tôi ở lại trong phòng bệnh cho đến khi người y tá vào lấy áp xuất máu cuối ngày lúc 11:30 đêm & cho bạn tôi uống thuốc ngủ & thuốc giảm đau thì chúng tôi mới có cớ cáo lui.
Trên đường ra xe, em người bạn bị bệnh ấy bảo tôi là:
-“Nhà thương này có ma anh ơi!”
Tôi cười cười, giỡn giỡn bảo:
-“Ma thì ma chứ đừng cho người bệnh & người nhà khác biết nhé, kẻo thần hồn nát thần tính rồi sợ hết cả đám thì chết.”
Em người bạn kể có một hôm ngủ lại trong phòng bệnh, sáng sớm tinh sương bỗng người em bị bóng đè rồi như cả chục người, chục giọng nói của đàn bà, đàn ông bu lại ù ù nói vào tai anh ta năn nỉ xin được giúp. Những “giọng nói không như của con người, những giọng nói vo ve như của loài côn trùng dưới âm ty, cứ xoáy tròn rồi oa oa vang lên trong lỗ tai”. Tôi bỗng lạnh mình sực nhớ lại cũng giọng nói y hệt như thế truyền vào tai tôi dạo nào! Rồi chúng tôi chia tay nhau, tẽ ra hai phía ngược nhau để ra lấy xe.
Đường mưa lâm râm ướt lạnh. Áo ấm dầy, đầy đủ nhưng tôi lạnh ngắt toàn thân, người cứ nổi gai ốc liên tục. Gần nửa đêm, bãi đậu xe vắng ngắt chỉ còn mình xe tôi. Chung quanh vắng ngắt không một bóng người mà biết đâu đang đứng đây rất nhiều người dòm tôi ánh mắt van nài?! Tôi liên tiếp rùng mình, rồi chạy lẹ tới xe, mở sưởi tối đa rồi phóng lẹ chạy về nhà.
Cả đêm tôi để đèn sáng, cứ nhắm mắt lại là lại nghe cái giọng nói của năm nào. Không biết có phải là tôi nhát gan? Không biết như vậy là thuở ấy có phải là tôi đã gặp ma? Tôi không biết!
Hay là lời kể của người em tên bạn về những gịong nói trong bệnh viện kia chỉ là một sự trùng hợp vô tình của những người đang nửa tỉnh, nửa ngủ? Tôi hoàn toàn không biết và chắc là sẽ chẳng bao giờ thật sự biết câu trả lời đâu!