CĂN PHÒNG TIN HỌC CŨ
PHẦN 3
Sau khi kết thúc một chuyến đi chơi dài, các học sinh và giáo viên đều được xe chở về tận nhà. Tạm biệt Nigel và Eddy, Monica chạy ngay vào nhà. Cô gọi Peter ầm ĩ để khoe những bức ảnh chụp được. Mở cửa nhà, cô thấy ông đang ngồi trò chuyện với Helen, dì của cô.
– Dì Helen, dì đến từ lúc nào mà không cho con biết? – Monica ngạc nhiên.
Cô ùa đến ôm lấy Helen. Bà Helen vuốt tóc cô và nói:
– Dì muốn gây bất ngờ cho con. Từ lúc con và ba con dọn đến đây dì chưa đi thăm con lần nào. Mọi chuyện ổn chứ Monica?
Monica đứng dậy kéo Helen lên phòng và quay sang bảo ba cô:
– Ba ngồi đó nhé! Con muốn nói một chút chuyện với dì.
Peter nhướng mắt và gật đầu.
Monica đóng chặt cửa. Bà Helen thấy lạ hỏi:
– Con làm gì thế? Có vẻ bí mật nhỉ?
– Đúng vậy con không muốn cho ba con biết về những gì ta sẽ nói.
Helen ngồi xuống ghế, bà nhìn Monica chằm chằm và nói:
– Có chuyện gì xảy ra với năng lực của con?
Monica lo lắng:
– Dì Helen, con thật sự rất ổn. Nhưng có chuyện đã xảy ra với trường của con.
Ngừng một lát, Monica định nói tiếp nhưng Helen lại bước đến. Bà ôm lấy Monica, đặt tay lên tóc cô và bảo:
– Đừng nói gì cả! Dì sẽ lục lại kí ức của con.
Helen bắt đầu nhắm mắt lại. Bà lần mò về kí ức của Monica. Một lúc lâu, bà chợt mở to đôi mắt, đẩy Monica ra khỏi người mình và nói với nổi sợ hãi:
– Không xong rồi Monica. Không xong rồi. Có lẽ đã quá muộn.
Monica tò mò:
– Chuyện gì vậy dì?
Bà Helen run lên cầm cập, bà ngồi xuống giường và nói:
– Ngôi trường của con đấy. Nó không xong rồi. Con ma nữ đó đã vùng lên và ám toán bộ ngôi trường rồi.
– Dì có thể giải thích rõ hơn không?
– Đêm nguyệt thực vừa rồi, nó đã hút rất nhiều năng lượng từ mặt trăng. Nó đã có đủ sức để điều khiển được tất cả mọi người. Giờ nó đang rất mạnh, có lẽ các bảo vệ trong trường không thoát được rồi. Con không thể đi học được, ta phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Monica lo lắng:
– Con không thể đi được. Dì không có cách nào để giết nó sao?
– Giết? Nó đã chết rồi Monica ạ. Cách để làm nó quay về địa ngục thì cũng có. Nhưng với điều kiện sẽ không có thứ sáu ngày mười ba nào sau khi nó hút năng lượng mặt trăng trong vào mười ngày. Cách cuối cùng khiến nó quay về địa ngục giờ rất khó khăn. Con phải biết được tại sao nó chết, nó muốn gì ở ta, nỗi oan của nó. Và cuối cùng con phải đáp ứng hy vọng vủa nó. Con làm được chứ?
Monica nhìn Helen, cô nhẹ lắc đầu. Helen thở dài, bà liền bước tới lấy chiếc túi đặt trên giường rồi tìm thứ gì đó. Một lát sau, bà lấy ra một cặp kính sát tròng và nói:
– Khi nào đi học, con đeo cái này vào mắt, nó sẽ giúp con tránh cái nhìn mê hoặc của bọn ma quỷ. Nhất định con phải thuyết phục con ma đó quay về địa ngục.
– Dì có thể cho con thêm hai cái nữa không? Con muốn cho hai người bạn của con cũng được an toàn.
Helen liền lấy trong túi ra hai cái nữa đưa cho Monica và nói:
– Vì con là đứa cháu đáng yêu của dì nên dì sẽ cho con. Nhưng nếu là người khác thì phải có tiền đó. Chút nữa dì phải về rồi, dì không có nhiều thời gian..
– Vậy để con mời dì đi ăn pizza nhé!
——————
Hôm nay là ngày đi học đầu tiên sau chuyến đi chơi dài, Monica cầm cặp kính sát tròng trên tay, cô do dự một lúc rồi đeo chúng vào mắt. Sau đấy, cô đặt hai cặp còn lại vào cặp và đến trường. Tim cô ngày càng đập nhanh hơn khi cô càng nghĩ về căn phòng tin học. Eddy lại đi sau lưng cô và chuẩn bị hù doạ cô như mọi hôm, điều đó cô cảm nhận được rất rõ chỉ có chuyện trong căn phòng đó là cô không thể cảm nhận được một chút gì. Cô chợt quay ra sau lưng và bảo:
– Thôi nào Eddy, đừng doạ mình nữa. Mọi chuyện không thể cứu vãn được nữa rồi.
Eddy mở to mắt hỏi:
– Sao cậu biết mình sau lưng cậu? Mà chuyện gì thế?
Monica liền lấy trong cặp ra đưa cho Eddy cặp kính sát tròng và chiếc gương nhỏ, cô nói:
– Dì của mình có khả năng giống mình và mình học được rất nhiều kinh nghiệm từ bà. Dì nói với mình trong trường không an toàn nữa nên đưa cho mình thứ này. Cậu đeo nó vào đi nó sẽ giúp chúng ta không bị hồn ma đó sai khiến và bị ảnh hưởng.
Eddy lo lắng:
– Cậu đùa hoài nha!
– Không đùa đâu. Mau đeo nó vào đi trước khi cậu bị con ma đó sai khiến.
Eddy gật đầu, anh vội đeo kính vào mắt rồi rảo bước cùng Monica đến trường. Đi được một lát, cổng trường đã ở trước mặt. Cổng đang mở to để đón học sinh vào như thường ngày. Eddy và Monica ngần ngại, họ không dám vào bên trong. Đúng lúc đó, Nigel chạy đến, anh hỏi:
– Các cậu nhớ trường lắm hay sao mà ngắm nó mãi thế?
Monica liền quay sang, cô lại đưa cho Nigel cặp kính sát tròng và nói:
– Cậu hãy đeo cái này vào. Còn lí do thì hỏi Eddy.
Nigel nhăn nhó:
– Cái gì? Mình đâu bị cận sao lại phải đeo cái này?
Monica tức giận. Eddy bắt được ánh mắt của cô, anh liền giải thích cho Nigel hiểu. Nghe xong, Nigel cười phá lên:
– Các cậu điên sao? Các cậu không thấy mọi người đều bình thường sao?
Monica tức giận:
– Mình bảo thì đeo vào ngay đi. Không đeo vào thì hậu quả ráng mà gánh chịu.
Đây là lần đầu tiên Nigel thấy Monica giận đến như vậy. Cô giận dữ trong sự lo lắng. Nhìn vào thái độ đó của Monica, Nigel hiểu được tầm quan trọng của sự việc nên đành đeo kính sát trong vào. Chuẩn bị xong mọi thứ, cả ba người mới bắt đầu bước vào trường. Mọi thứ vẫn diễn ra suôn sẻ như chưa có chuyện gì xảy ra. Eddy vốn nhát gan, mọi thứ bất thường chút ít đều khiến anh sợ. Anh luôn miệng hỏi Nigel và Monica:
– Các cậu, sao hôm nay không có ai ngồi ngoài sân cỏ vậy?
Nigel bực bội trả lời:
– Cậu đừng nghĩ ngợi lung tung nữa. Chỉ là không ai thích ngồi thôi.
– Vậy tại sao hôm nay không có bảo vệ nào làm việc thế?
– Trời ạ, biết đâu họ được nghỉ.
– Không thể nào. Eddy nói đúng, bảo vệ không thể nghỉ ngay ngày học của học sinh. Đó là một chuyện rất đáng bất thường. – Monica nói.
Bỗng Eddy hô to:
– Hai cậu nhìn kìa!
Monica và Nigel nhìn theo hướng chỉ tay của Eddy. Cô hiệu trưởng đang đi về hướng căn phòng tin cũ. Monica định chạy đến chỗ cô hiệu trưởng nhưng lúc đây, Nigel cản cô lại và bảo:
– Nếu giờ cậu đến đó thì chắc chắn cả cậu và cô sẽ bị mất tích đấy. Chúng ta cần tìm hiểu.
Monica nhẹ nhàng gật đầu. Cả ba người đi vừa đi vào lớp mắt vừa nhìn theo cô hiệu trưởng. Bà ấy không chỉ đi về hướng phòng tin học cũ mà còn mở cửa bước vào. Điều đó khiến cả ba người giật mình. Nhưng giờ học đã bắt đầu, họ không thể lang thang ngoài hành lang trường mà không bị các giáo viên ở đó bắt gặp. Cố gắng học đến giờ trưa, Monica, Nigel và Eddy liền lên ngay văn phòng tìm cô hiệu trưởng. Gặp được thầy hiệu phó, Eddy liền hỏi:
– Thầy ơi, thầy có gặp cô hiểu trưởng không?
Thầy hiểu phó ngồi ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời:
– Cô ấy đi đâu đấy rồi. Lúc sáng, cô ấy có vào trường một lát rồi đi về hay gì rồi.
Nigel hỏi tiếp:
– Lần cuối thầy gặp cô là ở đâu?
– Có vẻ như có một vụ án kinh hoàng. Thôi được thầy sẽ trả lời, lần cuối thầy gặp cô ấy là ở văn phòng này. Cô ấy ngồi sử dụng máy vi tính một chút thì đi ra ngoài như người mất hồn. Chắc là gia đình của cô ấy gặp chuyện rắc rối.
– Rắc rối. Theo thầy thì khi gia định gặp rắc rối, cô hiệu trưởng sẽ đi vào phòng tin học cũ sao?
Thầy hiệu phó giả vờ không nghe thấy gì, nên Nigel tức giận, anh kéo Eddy và Monica ra ngoài. Anh đấm vào tường và nói:
– Cô hiệu trưởng sẽ không bao giờ quay về đây nữa. Nhưng tại sao cô lại đi đến đó.
– Cậu không nhớ thầy hiệu phó đã nói gì sao? Thầy đã bảo rằng trước khi đi cô đã sử dụng máy vi tính đấy, sau đó cô đã đến phòng tin học. Hai chuyện này có liên hệ chặt chẽ với nhau đấy. Không có ai điên đến mức một mình đi khám phá căn phòng bị cho là ma ám.
Eddy chợt nghĩ ra điều gì đó, anh ấp úng:
– Có… có…có khi nào….trong chiếc máy tính cô hiệu trưởng sử dụng có cái gì đó không? Có khi nào hồn ma của nữ sinh đó đã liên kết với máy tính của cô ấy và truyền đạt một thông tin nào đấy?
– Có thể đấy! – giọng Monica yếu đi vì sợ sệt.
Cả ba người họ đang trò chuyện thì lại chợt nhìn thấy một nhóm học sinh tay cầm điện thoại và ipap đi về hướng căn phòng tin học. Điện thoại của Monica chợt rung lên. Cô định lấy điện thoại ra xem thì Nigel liền giựt lấy, anh vứt nó xuống đất rồi giẫm lên mấy cái khiến nó tan nát. Monica gào lên:
– Nigel, cậu làm gì đấy?
– Cậu ngốc quá. Hồn ma đó đang liên kết với tất cả học sinh ở đây đấy. Cậu cũng muốn đi đến đó và không bao giờ trở ra phải không?
Eddy đứng về phía Nigel:
– Đúng vậy, giờ chúng ta đừng nên dùng bất cứ thứ đồ công nghệ nào cả. Học sinh đang kéo đến đó ngày một đông. Chúng ta nên tìm chỗ trú an toàn đi.
– Muộn rồi.- Monica nói.
Nigel ngạc nhiên hỏi:
– Muộn là sao?
Monica ngồi gục xuống đất:
– Hôm nay là thứ sáu ngày mười ba, con ma có thể tự do đi vòng quanh nơi này một cách bình thản nhất. Các cậu không thấy mây đen đang kéo ùn ùn đến sao? Đó là dấu hiệu ngôi trường này sắp bị tai hoạ. Nếu không có điện thoại làm sao ta có thể liên lạc với dì của mình. Chắc dì sẽ cho ta một lời khuyên.
Eddy và Nigel vô cùng thất vọng, họ nhìn lên bầu trời xám xịt. Mây đen đang bay cuộc thành một vòng xoắn ốc. Gió thổi mạnh hơn, những hạt nước nhỏ từ trên trời rơi xuống. Sấm chớp đùng đùng ở phía căn phòng ma quái. Suy nghĩ một lát, Eddy bỗng nói:
– Các cậu à, giờ mình mau rời khỏi trường đi. Ngay từ lúc này chắc là đủ thời gian để tìm mật khẩu và trốn ra ngoài.
– Cậu nghĩ sau khi thoát ra ngoài chúng ta sẽ còn nhà để về sao? – Monica thất vọng tràn trề, ngừng một lát, cô nói tiếp – Hồn ma sẽ điều khiển cả hòn đảo sớm thôi!
Nigel kéo Monica đứng dậy, anh quả quyết bảo:
– Nếu không thể trở về thì sao ta không chiến đấu. Nếu chiến đấu, biết đâu ta sẽ có cơ hội có nhà để về. Nhanh đi, nếu trời tối chúng ta sẽ không nhìn thấy gì để đấu nữa đâu.
– Các cậu, chúng ta phải biết được lí do tại sao hồn ma đó chết và giúp cô ta thực hiện được nguyện vọng thì cô ta sẽ tự tìm đường trở về địa ngục. Các cậu có biết gì về cô ta không? – Monica tự tin hơn.
Eddy suy ngẫm, anh nói:
– Cả tên cũng không ai dám nói thì làm sao biết được tung tích của cô ta. Nhưng có một nơi có thể tìm được….
Nigel giục giã:
– Ở đâu? Cậu nói nhanh lên đi.
Edd ấp úng:
– Thì…trong căn phòng tin học cũ đó. Chắc chắn sẽ có bảng tên và một vài lí do cô ta chết trong đó….
Chợt những tiếng vang lên vòng vọng trong trường “Hãy đến đây… các người sẽ được hưởng những niềm hạnh phúc ngọt ngào nhất… Hãy đến đây….” Câu nói đó cứ lặp đi lặp lại, càng lúc càng có nhiều học sinh và giáo viên ùn ùn đến phòng tin học cũ. Tấm bảng tin ở giữa sân trường bỗng sáng lên, hình ảnh một gương mặt đầy máu me, sự buồn tủi hiện lên với cái miệng toàn máu và lời kêu gọi: “Đến đây nào các bạn nhỏ…những niềm hạnh phúc ngọt ngào nhất đang đợi các bạn đây..” Đôi mắt của ma nữ bắt đầu đảo khắp sân trường, Eddy, Monica và Nigel hoảng hốt núp sau các băng đá dọc hành lang. Con ma nữ đó lại nói: “Hình như có kẻ chống lại ta thì phải? Các người sẽ không thoát nổi tay của ta đâu.”
Ba người sợ hãi, nắm chặt tay nhau và xem xét xung quanh. Đôi mắt Nigel vừa nhìn ra khoảng sân trống vì tiếng nói của ma nữ đã không còn vang lên nữa. Từ bên tay phải anh, một cô gái mặc đầm trắng, cả người dính toàn máu, mắt như muốn rớt ra khỏi mặt, cô ta thỏ thẻ vào tai anh: “Tìm được rồi!” Nigel hoảng sợ, anh hét toáng lên rồi đánh cho ma nữ kia vài cái. Máu từ con ma ấy dính khắp vào người anh nhưng nó vẫn chưa chết. Nó bước đến, ôm lấy cái đầu đã rơi xuống đất đặt lên cổ và nói như một lời cảnh cáo:
– Các người phải hối hận với những gì các người làm cho tôi!
Nigel, Monica và Eddy sợ hãi chạy sang chỗ khác. Ma nữ biến mất, một tiếng sấm vang rền trên nền trời xám xịt. Eddy sợ hãi chỉ tay vào căn phòng tin học cũ, một đám học sinh như người mất hồn, mặt dính đầy máu bước ra từng hàng một ngày một đông hơn. Từ các phòng khác, những học sinh đó cũng đổ xô ra bao vây lấy cả ba người. Monica dù sợ hãi nhưng vẫn bình tĩnh phân chia công việc:
– Nigel, mình và bạn sẽ thủ ở đây để đánh bọn “ma non” này. Còn Eddy cậu hãy lẻn vào phòng tin học cũ, moi móc thông tin của con ma đó và đem cho mình xem. Được chứ?
Eddy run cằm cặp, anh hỏi:
– Sao lại là mình đi vào mà không phải là cậu hả Monica?
Tài trợ
– Vậy cậu có thể đánh lại bọn ma được không?
Eddy ngần ngại trả lắc đầu. Anh cố giải thích:
– Nhưng lỡ mình vào đó có chuyện gì thì sao? Ai sẽ bảo vệ cho mình?
– Nếu mình theo cậu vào đấy thì chắc chắn cô ta sẽ biết. Mình và Nigel ở ngoài để đánh lạc hướng con ma đó.
– Nigel thì mình không nói. Vậy còn cậu, cậu làm được gì?
– Nhìn đây.
Monica vừa nói xong, những người trong tầm nhìn của Monica trông vô cùng đau đớn, họ khuỵu gối xuống đất. Nhưng việc đó chỉ có thể giữ chân bọn chúng một lúc. Monica lại gào lên:
– Eddy, đi đi. Nhanh lên, chúng ta không thể đợi đến trời tối được.
Eddy nghe vậy, anh chạy thật nhanh vào giữa khoảng trống mà Monica đã kiềm chân bọn chúng để đến phòng tin học. Nigel bị ép đến đường cùng, anh phải đánh lại bọn ma đang bao vây anh tứ phía. Monica thấy vậy, cô chạy đến và bảo:
– Cậu đừng giết chết họ, họ chỉ bị con ma nữ ấy ám thôi! Sau khi cô ta về địa ngục, mọi chuyện sẽ trở lại bình thường.
Nigel thét lên:
– Nếu không giết họ chết thì chắc chúng ta sẽ bị họ giết chết trước đấy. Cậu có nghĩ thế không?
Monica không nói gì, cô chỉ tay lên cao. Nigel tức giận, anh nhìn theo hướng chỉ tay của cô. Anh vô cùng bất ngờ khi thứ mà Monica chỉ tay vào là Oliver. Gương mặt của Oliver đã biến đổi hoàn toàn. Tóc cô ấy rối tung, bù xù tung bay trong gió. Gương mặt cô trắng bệt không còn tí máu. Đôi mắt của cô đã không còn tròng đen mà chỉ còn lại một đôi mắt hoàn toàn trắng không hồn. Cô ấy đang bay trên bầu trời xám xịt kia mà không cần cánh hay bất cứ thứ gì. Monica lên tiếng:
– Vậy cậu có thể giết Oliver chứ, Nigel?
Nigel ấp úng:
– Nếu Oliver định giết chết mình thì chắc mình cũng không thể…. Không thể…không…
Các học sinh bị ma ám tiếng gần lại Monica và Nigel hơn. Oliver chợt cười lớn, cô ta nói giọng vang vọng:
– Haha…hahahaha… haha… Các người nghĩ có thể chống lại ta sao? Các người lầm rồi hahaha…. Haha..hahaha.
Monica lại lớn tiếng:
– Này, tại sao cô lại không trở về địa ngục? Tại sao cô vẫn ở lại nơi này? Tại sao cô lại chết?
Nghe Monica nói, cô ta cười lớn:
– Hahahahahaha….. Tại sao ta phải cho các ngươi biết?
Ngừng một lát, cô ta lại nói to với các học sinh bị ma ám:
– Nào, các con hãy cho bọn chúng mãi mãi bị chôn vùi trên hòn đảo này!!!!
Cô nhìn sang chỗ của Nigel và Monica nói với giọng thách đấu:
– Sao ta không chơi một trò chơi nhỉ?
Monica và Nigel lùi thêm vài bước. Con ma ấy từ từ đưa tay lên cao, ngước gương mặt mất hồn ấy lên trời rồi cười to làm chấn động trời đất. Các học sinh kia bắt đầu vùng lên, những cú đấm của Nigel không còn có tác dụng tốt như lúc đầu, nhưng cơn đau của Monica gieo cho họ cũng không duy trì lâu hơn.
Eddy chạy đến phòng tin học, bầu trời ngày càng tối hơn cùng với tiếng cười của con ma đáng ghét ấy. Eddy ngần ngại, anh hít một hơi thật sâu rồi bước vào phòng tin học. Trông bề ngoài căn phòng nhỏ vậy nhưng khi bước vào trong nó như một toà lâu đài với hàng nghìn máy mốc gắn liền với tường. Anh bước từng bước chậm rãi, miệng cầu nguyện cho chuyện này chỉ là mơ. Được vài bước, anh cảm thấy có cái gì đất mềm mềm, ướt ướt dưới chân. Anh run lên, mắt nhắm mắt mở cố nhìn xuống chân để xem xét. Ngay dưới chân anh… một cái đầu… một cái đầu đầy máu với đôi mắt mở to cùng cái miệng đầy côn trùng và máu. Anh muốn hét lên thật to nhưng lại cố gắng kìm lại để không bị phát hiện. Càng đi sâu vào trong phòng, anh lại càng thấy nhiều xác hơn. Nhìu bộ xương nằm lăn lóc bên lối đi, nhiều xác vẫn chưa hoàn toàn phân huỷ bốc mùi khó chịu. Eddy bịt mũi lại, anh cố đi tìm chỗ cất giữ những thứ quan trọng của linh hồn. Anh nhẹ nhàng bước chậm rãi lên một chiếc gác mục nát chỉ cần giậm chân vài cái cũng đủ khiến nó sập đi. Lên hết cầu thang, căn phòng tin học cũ năm xưa hiện ra trước mắt. Một tiếng “két” khiến anh giật cả mình, anh lại nhẹ nhàng tiến sâu vào dàn máy tính. Thêm một tiếng “két”, rồi tiếng bước chân chầm chậm khiến anh hoảng hốt nấp vào sau bàn giáo viên. Vài tiếng “khè…khè…khè..” phát ra khiến anh không dám nhìn ra bên ngoài. Anh như nín thở chờ thời. Tiếng bước chân ngày càng to, cuối cùng nó cũng dừng lại trước cửa phòng. Eddy dốc hết can đảm, đưa mắt nhìn ra ngoài. Là Oliver! Eddy định chạy ra hỏi cô ấy cho rõ ràng nhưng…ánh mắt của cô ta đảo quanh phòng. Một ánh mắt trắng bệt không có tròng mắt. Rồi cô ta cất tiếng hát: “Tôi vui vì cuối cùng…. cuối cùng… tôi cũng khiến mọi người….đau khổ… đau khổ… được như tôi….” Ngân nga được vài câu, Eddy nghe tiếng khóc của con ma ấy. Tiếng khóc nức nở, đau khổ nhưng vô cùng rùng rợn. Anh đưa mắt ra nhìn con ma ấy, cô ta ngồi cạnh bên xác của mình. Đôi mắt cô ta đầy máu, máu chảy ra khỏi mi của cô ta trào ra ngoài như mưa. Eddy không kìm nổi sự sợ hãi, anh chợt la lên một tiếng. Nghe thấy tiếng của Eddy, cô ta nín khóc hẳn, đứng dậy và nói to:
– Xem nào! Con bọ nào đang nấp sau cái bàn ấy….Hahahaha.
Eddy sợ hãi, anh nhủ: “Thôi rồi, lần này chắc phải bỏ xác lại đây rồi. Ba mẹ ơi, ba mẹ nhớ chăm sóc cho con chó Nikki của con thật tốt nhé!” Cô ta tiến đến vài bước, Eddy run lên cằm cặp, anh lại cầu nguyện cho qua khỏi. Cô ta tiến thêm vài bước…
————————————————————————————————–