Chuyện chục năm về trước – Tác Giả khanhkntg
Chuyện này có thật 100%, em cũng không khẳng định là chuyện ma hay không phải ma, có điều nó lạ lắm, đến nay mấy chục năm trôi qua mà em cũng không hiểu được.
Số là lần đó vào một đêm chắc khoảng năm 1987 – 1988 gì đó, lúc đó em khoảng 4 – 5 tuổi. Nhà em ở miền Tây, mà lúc đó nghèo lắm, khi ngủ thì tắt đèn hết, chỉ còn thắp một cái đèn và vặn nhỏ hết cỡ cho đỡ tốn dầu (lúc đó chỗ em chưa có điện như bây giờ) nên mọi việc có thể thấy mờ mờ.
Lúc đó em độ khoảng 3-4 giờ sáng. Em đang ngủ tự nhiên giật mình tỉnh giấc vì có cảm giác ai đó cứ đi qua đi lại. Em mở mắt ra thì đúng là có người thật, một thằng bé độ khoảng 10-12 tuổi lạ hoắc, tự nhiên ở đâu xuất hiện trong nhà, nó cứ đi vòng vòng trong nhà, không nói không rằng, chỉ đi thôi, cứ đi mãi không ngừng, chậm rãi bước từng bước. Nó đi liên tục như vậy lâu lắm. Hồi lâu em nghe nó nói thì thầm cái gì đó trong miệng nhưng không nghe được là nó nói cái gì.
Lúc đó em thấy rất sợ và tự nhiên người em rất lạnh, cảm giác lạ lắm, cha mẹ em nằm ngủ chung giường luôn mà em cũng không mở miệng kêu được, em mở miệng ra không được, tay chân thì cứng đơ. Em nhắm mắt lại không dám mở mắt ra thì nghe nó thì thầm thì thầm cái gì đó.
Em phải chịu đựng cảnh sợ hãi đó khoảng hơn 1 tiếng đồng hồ. Tới khoảng 5 giờ sáng, bà Năm ở gần nhà gõ cửa có việc cần, lúc đó em mở mắt ra và không thấy nó đâu nữa.
Câu chuyện là như thế, mấy chục năm rồi mà em vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra tối hôm đó. Em thì thuộc dạng người không tin lắm vào chuyện tâm linh. Nhưng suy nghĩ lại thì không thể giải thích chuyện gì đã xảy ra.
Thằng bé là ăn trộm: Không đúng! vì nó không lục lọi tìm kiếm cái gì hết, chỉ đi lại lòng vòng trong nhà thôi. Mà làm gì có thằng ăn trộm “nhí” nào lại dám hành động vào cái thời điểm đó.
Thằng bé là người hàng xóm tới chơi: Càng không đúng! Đâu có cha mẹ nào để cho con cái ra ngoài chơi vào đêm hôm như vậy. Hơn nữa xóm nhà em hồi đó thưa thớt, các ngôi mộ nằm rải rác khắp xóm còn nhiều hơn nhà người ở thì vào lúc khuya như vậy người lớn còn chưa dám ra khỏi nhà nói gì tới một thằng nhỏ.
Thằng bé là người bị tâm thần: Cái này có vẻ thuyết phục nhất, nhưng cũng không phải. Vì nhà đóng kín cửa làm sao nó vào được. Và nhất là khi bà Năm tới nhà gõ cửa, em mở mắt ra thì nó đâu mất, và cũng chẳng nghe bà Năm nói gì tới chuyện gặp thằng nhỏ nào cả. Và mẹ em phải thức dậy mở cửa thì bà Năm mới vào được, vậy nó ra ngoài bằng cách nào trong khi cửa vẫn đóng? Còn nếu nói nó ra ngoài rồi khép cửa thì cũng không đúng luôn vì cửa chốt ở bên trong mà.
Bởi vậy cho tới bây giờ, em đã gần 40 rồi mà thỉnh thoảng nhớ lại vẫn còn thắc mắc câu chuyện hôm đó. Và nói thật tình luôn là tới giờ em vẫn chưa kể cho bất cứ ai trong gia đình nghe. Các bác là những người đầu tiên nghe em kể chuyện này đó.