Chuyện Ma Ở Quán Cafe Cũ – Tác Giả Thai Thao
Chào mọi ng. Tàu ngầm đã lâu nay mình xin góp 1 câu chuyện thật của mình về những j chính mình trải qua tại 1 quán cf nay đã ko còn mà là căn hộ cho thuê. Nói trc là mình ko nhìn thấy, tất cả chỉ là nghe và cảm nhận. Nên ko thể rùng rợn như chuyện của các bạn khác mn đừng ném đá nhé!
Năm 2016 mình chuyển lên SG. Ck mình cũng ko phải dân SG gốc. Ck mình làm ở khám Chí Hoà. Cũng đang loay hoay tìm nhà thì thấy có tin sang lại quán cf cách cơ quan anh ấy tầm có 500m, thẳng 1 đường là tới, có cả chỗ ngủ lại. Còn j tốt hơn mà ko sang lại liền. Miêu tả sơ thì quán cũng bé bé xinh xinh.
Ngoài là 1 cái sân xi măng có kê 1,2 bộ bàn ghế. Bước vào là ko gian chính trang trí kiểu vintage, phòng trong là phòng lạnh, tối thì tận dụng ngủ ở đây luôn. Bên hông là bếp và toilet, có 1 lầu cây phụ phía trên. Anh ấy đến nhận bàn giao quán và sửa chữa lại trc rồi tầm 1 tuần sau mình mới đến. Đêm đầu tiên tới mình ngủ trong phòng lạnh. Lạ chỗ nên nằm trằn trọc mãi ko ngủ đc. Cứ thế đến tầm 2-3h sáng, thì mình nghe xoạt… xoạt… như tiếng cào trên sàn gỗ, là tiếng móng tay cào trên sàn ấy, rất lớn rất rõ và rất nhanh. Đèn tuy tắt tối thui nhưng mắt quen với bóng tối thì vẫn thấy lờ mờ. Mình lúc đầu nghĩ ông kia ngủ rồi vô thức mớ hay nghiến răng như nào. Nhưng nhìn qua thì thấy vẫn nằm ngủ thẳng cẳng và tay chân ko cử động. Mà trong phòng chỉ có 2 đứa thì ai cào? Mình bật dậy mở mắt trao tráo, đứng lên đi xung quanh nhìn mà tiếng cào vẫn rất to và rất lâu, chứ ko phải có ng thức dậy là im bặt đâu. Rồi cứ như vậy, nó ngắt quãng, lúc có lúc ko, nhớ lại truyện đêm trong căn nhà hoang của Nguyễn Ngọc Ngạn cũng có chi tiết móng tay cào, mình ko nghĩ nó lại có trong đời thực như vậy mà chính mình đang đối mặt nữa. Mình rợn cả tóc gáy nhưng vẫn cố nằm im rồi ngủ.
Sáng ra hỏi anh ngủ đây trc em có nghe tiếng j ban đêm ko? Ổng nói ko. Mình nói tiếng móng tay cào đó. Ổng nói àh ổng cũng nghe nhưng buồn ngủ quá nên kệ nó ? có j đâu chắc là mèo hoang thôi hay con j cũng kệ nó rồi lơ qua chuyện khác. Ổng là ca nên lì lắm và ko tin mấy cái này, bạ đâu cũng ngủ đc cả, nên mình cũng chả buồn than phiền tiếp nữa. Hôm sau vào ngủ, mình vẫn nằm bấm đt chưa ngủ thì lại nghe tiếng cào, phát ra ngay giữa sàn nhà, mình ngồi dậy ngó trân trân vào nơi phát ra âm thanh đó, áp mặt xuống dưới sàn nghe nữa, nghĩ có j sẽ la lên thật to, thì nó im bặt. Nhưng ko hôm nào là nó ko vang lên trong đêm khuya, từ 1h mấy tới 3h mấy. Nó kiểu nhát mình công khai luôn á, mình ko dám ngủ toàn thiếp đi khi quá mệt. Mấy bữa sau mình nói thôi dọn lên gác ngủ cho kín đáo, cho thằng bé nv tên T là em họ dưới quê của ck mình xuống phòng lạnh ngủ. Nó nhìn nhìn mình cười cười nói khẽ, em nói thiệt chị, phòng lạnh là chỗ ổn nhất trong nhà này rồi đó chị. Nhưng mình vẫn khăng khăng đổi, tiếng móng tay cào kinh dị lộ liễu vậy mà ổn gì.
Ck mình cũng ok, sắp xếp thu dọn lên gác ngủ. Hôm nào mình cũng ngủ trc và ổng dọn dẹp quán này kia lên ngủ sau. Mình nằm mơ màng, quay mặt vào trong, lưng đưa ra ngoài, thì cảm giác rõ ràng có người đi lên, là đi vô đứng nhìn 1 hồi rồi mới lại ngồi và nằm xuống, rõ ràng tới vậy. Nghĩ là ông ấy lên thôi chả buồn quay ra, nhưng lạ quá, nằm xuống rất khẽ và khép nép, chỉ cảm thấy cộm cộm như có người nằm kế nhưng lại im thin thít, ko động đậy, ko có hơi thở. Mình quay lại, nhưng ko đc, cả người cứng ngắc và cảm giác bị ai đó đẩy lưng ko cho quay lại, mình cố gồng quay qua nhìn cho đc nhưng muốn trật cổ vẫn ko quay lại nổi. Mình niệm Phật cũng ko đỡ, cố mở mắt nhìn thì cũng là quang cảnh căn gác thôi. 1 lúc sau mồ hôi mình ướt như tắm mình buông xuôi ko cố vùng vẫy nữa thì lại thấy nhẹ. Mình nghe loáng thoáng tiếng cót két sàn gỗ rung động và tiếng nói nhưng ko nghe ra nói gì. Tiếng nói xa dần rồi mình mở mắt đc. 1 lúc sau thì mình lại mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ.
Mình quá hãi căn nhà, nhưng bao nhiêu vốn liếng đã dồn vào hết, giờ đâu còn tiền mà thuê chỗ khác. 1 hôm ông í đi trực, mình ngủ 1 mình trên gác thì nghe tiếng 1 người nam, ở dưới nói vọng lên, nghĩ là thằng T ngủ ở dưới phòng lạnh. Nó kêu:
– dậy đi dậy đi!
Mình mơ mơ màng màng nhưng tại ngủ 1 mình, bật đèn cả đêm nên ko phân biệt đc sáng tối, nghĩ là sáng rồi. Mình đi xuống cầu thang thấy tối om ngó đồng hồ mới 2h15′. Ngó qua phòng lạnh thấy thằng nhóc T nó cũng ngủ say thẳng cẳng.
Một lần khác, ck cũng đi trực rồi (nên đừng lấy ck ca nhe các bạn ?), nửa đêm đang ngủ thì nghe tiếng lục đục dưới bếp như ai đang làm j. Cũng hãi lắm rồi nhưng lần này âm thanh rõ ràng lắm. Mình nhẹ nhẹ đi xuống cầu thang hé hé xem thế nào. Thì thấy bé T đang lúi húi đun nước, chuẩn bị đồ pha cf, mà tối thui vậy đó. Thấy kì kì mình kêu nó lớn tiếng như phá tan ko gian tĩnh lặng: êh em làm gì vậy? Nó nói em dọn quán c ơi với pha cf cho khách. Mình hỏi khách nào? Nó nói ông già ngồi đằng trc sân kìa chị. Ổng mới vô tới trong phòng lạnh kêu em ly cf đen nóng nè. Mình nói nó mới có 2h mấy mà làm j có ai đâu?? Mình chỉ ra ngoài cửa nói cửa đóng kín mít mà có ai vô đâu nó còn ngờ ngợ ủa ủa ổng đâu ta? Nó như giật mình bừng tỉnh. Ủa… nãy giờ em làm gì vậy? Hèn chi sao em thấy sai sai kì kì mà ko biết kì chỗ nào… Chắc em bị say ke chị ơi thôi em đi ngủ tiếp… Mình chọc nó bộ ham bán quá hay j nằm mơ cũng thấy bán cf nữa nhưng cũng thấy ghê lắm rồi. Sáng ra trời sáng sủa đỡ sợ hơn mới hỏi kỹ, nó nói đang ngủ có ông già, mặc đồ kiểu hồi xưa, áo dài the đen đội khăn xếp, đạo mạo lắm, đi vô tới trong phòng lạnh nói sang sảng: sáng rồi mà quán ko có ai hết vậy bây, dậy dọn quán bán đi nè, rồi kêu phin đen nóng còn chỉ nó xuống bếp kêu đi pha lẹ đi. Mà nó nói lúc đó nhìn ra thấy cửa chính mở luôn rồi, thấy trời hưng hửng sáng, nghĩ mình xuống dọn quán rồi, còn thấy ông khách đang ngồi quay lưng vô đợi uống cf luôn nữa. Nó thấy vậy mới cuống quýt dậy rồi làm theo 1 cách vô thức ko suy nghĩ đc j nữa.
Tiếp theo, 1 lần mình bị sốt, nằm trên gác. Mơ mơ màng màng cảm thấy có người đi lên, gác rung cót két nhẹ nhẹ, rồi ngồi trc mặt mình đưa tay lên trán, nhưng rất mơ hồ cái tay ko chạm vào trán, ko rõ bàn tay lạnh ấm, chỉ là cảm giác, xong nghe tiếng phạch phạch như quạt, mà là kiểu lấy vạt áo quạt, cái hơi mát ấy rất thật luôn, còn tiếng phạch phạch thì rõ mồn một. Cái bóng ấy ngồi quạt phành phạch như thế 1 hồi thì thôi. Nhưng mình cũng toát cả mồ hôi đồm độp. Mình cuốn luôn mền gối xuống nằm đại ở cái sân khấu mini trc cửa phòng lạnh. 1 kinh hoàng khác lại đến. Mới nhắm mắt đã thấy như đất trời đảo lộn, quay cuồng đến chóng mặt, có tiếng ầm ầm như có 3 4 người đang lấy búa lấy đục đập cố lật tung cái sàn sân khấu ấy lên, xô mình xuống đất. nghe ngoài sân tiếng người xì xào, kiểu ngta tụ họp nói chuyện với nhau ấy. Mình cố vùng thức dậy, rồi niệm Phật, càng niệm thì càng thấy đảo lộn như muốn té xuống đất, nhưng tay chân cứng đơ ko bấu víu vào chỗ nào đc, mắt phải nhắm nghiền cho đỡ quay cuồng, bên tai thì càng nghe tiếng nói xì xào, tiếng người đi qua đi lại ngoài sân xôm tụ hơn. Mình van vái đủ phương thần Phật thổ địa cả ng khuất mặt khuất mày nhưng ko ăn thua. Cứ như thế bất lực chịu sự kinh dị ấy phải 30 phút hơn thì mới thoát ra đc, mở mắt ra vẫn là ko gian tối thui yên lặng đến tịch mịch. Giờ nhớ lời nhỏ nv phòng lạnh là nơi an toàn nhất lại đúng? thôi thì chui vô đó ngồi chờ trời sáng luôn.
1 lần có cô khách là mẹ của bạn chơi trống cho quán đến chơi. Cô biết bói bài. Cô đi 1 vòng quán rồi ngồi xuống nói với mình, quán này có vong, vong già vong trẻ, vong mới vong cũ, nhiều lắm. Mình nói ủa sao chỗ này lúc trc đâu phải nghĩa địa hay nhà thương j đâu sao lại có vậy cô? Cô nói luôn: nhưng mà là nhà tù, còn dữ hơn nữa đó con. khám Chí Hoà nè. Ngày xưa đất của nhà tù lớn lắm, rồi tới ngoài công viên Lê Thị Riêng là nghĩa địa tập thể ngoài đó, bây giờ thu hẹp đi nhiều rồi. Thời Pháp, Mỹ biết bao nhiêu chí sĩ cách mạng chống pháp, mỹ bị cầm tù rồi tra tấn tới chết ở nhà lao Chí Hoà. Còn khu công viên Lê Thị Riêng lúc trc là nghĩa địa tập thể chôn mấy người lính VNCH chết trận với tử tù của Chí Hoà đó”.
Cô nói thôi lỡ rồi với bây h SG tấc đất tấc vàng ở đâu cũng vậy, ráng cúng kiếng. Mình cũng cúng nhưng vẫn ko đỡ, nhưng nói chung là quen đi ấy, quen với tiếng móng tay cào ấy, tại vì chỉ nghe thôi chứ ko bị đè bị đuổi j hết thôi thì nghe riết cũng quen cũng ngủ đc luôn.
1 lần con bé người yêu của anh đánh đàn cho quán gây nhau với bồ nó nên xin ngủ tạm lại quán với mình 1 đêm. 2 ce ngủ trong phòng lạnh. Mình ngủ ngon lành (tại quen rùi?) sáng ra con bé nó nhìn mình như kiểu dò xét mà ko dám hỏi. Mãi sau này thân rồi nó mới kể nó mới đặt lưng nằm đã nghe tiếng móng tay cào (ok ko lạ ?) tính kêu mình thức mà ngại quá nó mới lấy đt đeo tai nghe vô. Thì vừa nghe nhạc 1 hồi cảm thấy như có nước chảy trên sàn như ai cầm chai nước mà đổ xuống sàn, nước chảy ngay trên đầu nó. Nó sờ lên đầu sợ ướt tóc rồi nhìn lên thì ko thấy j cả. 1 hồi nó ngủ mơ màng thì nghe ở vách ngoài phía bếp có tiếng róc rách như trời mưa rồi nước chảy từ mái nhà xuống tường, nó nói nghe rất lâu, rất lớn tưởng ngập đến nơi rồi. Mà ráng nằm im luôn. 1 lát sau là tiếng móng tay cào, mà là móng tay dài cào vào cửa kính bước vô phòng. Tiếng móng cào vô kính nửa đêm nó còn ghê hơn cào xuống sàn nhiều, rét…rét… rét, từng hồi từng hồi, nhìn ra ko thấy j cả mà vẫn nghe. Nghe nó kể mình mới kể hết mấy chuyện mình gặp cho nó nghe, nó nói em lạy chỉ cả nón, vậy mà chị ở đc.
Đó cũng là chuyện của mấy năm trc, “sống chung với lũ” đc 1,5 năm thì chủ nhà lấy lại để đập ra xây sửa lại. Giờ cũng lâu rồi mình ko còn đi qua chỗ đó.