Chuyện Ma Ven Sông Hồng – Tác Giả Vũ Trần
T sống ở 1 làng quê ven sông hồng, ngoại thành hà nội. Cách đây 1 năm t và thằng bạn thân của t đã đc chãi nghiệm cái cảm giác gọi là bị ma chêu :)) .làng t chia thành 2 khu,trong đê gọi là làng còn ngoài đê đc gọi là trại. từ trại có thể đi vào quốc lộ bằng 1 con đường tắt, cây cối um tùm và rất lạnh lẽo vì không có nhà xung quanh. duy chỉ có 1 cái chuồng vịt dựng tạm bợ gần máng, 1 cái lều và 1 “cây si”. .
Tối hôm đó, cái ngày mà t cảm thấy sợ hãi nhất trong cuộc đời ( mới 20 hoyy :)) ) .khi ấy làng t mới chia lại đất đồng nên mn mua đất để đổ vào ruộng rất nhiều, đường đi cứ cách 1 đoạn là có 1 đống đất.T cùg thằg bạn thân đang vi vu trên chiếc xe dream tính là đi vào quốc lộ chơi. Vì muộn r nên đi đường tắt cho nhanh. Lúc đó khoảng 10h r. Đường vắng nhưng chúng tôi đi khoảng 50km/h thôi. đi qua hết các ngôi nhà ngoài trại thì quang cảnh lạnh lẽo hẳn.(vì hết đèn của các hộ dân và xung quanh toàn là đồng vs cây thôi ). Đi thêm 1 đoạn là đến chuồng vịt và cây si mà t đã kể từ đầu. Nghe mn nói ở đó có nhiều chuyện li kì lắm nhưng t chưa thấy nên cũng k tin.
Nào là có ng đạp xe qua đó vào buổi đêm cứ như có ng kéo lại, đạp mãi mà xe k đi nổi và còn nge tiếng ng thì thầm vào tai.bỏ xe chạy bộ về nhà, đằng sau thì như có 1 dám người Đang cười khoái chí đằng sau. Rồi có ng lại bảo thi thoảng đi bộ hóng mát ở gần đó, thấy có rất nhiều ng đang ngồi bờ máng nói chuyện, lúc đi ra thì lại k thấy ai…..quay lại vs 2 thằng t nhé! Chúng t vừa đi vừa nói chuyện rất bình thường bỗng nhiên thằng b t nghẹo tay lái. sau lúc ấy cảm giác đầu tiên t nhận thấy là mình đang ở duới nước. Mồm thở tai nghe tiếng bong bóng ục ục. . đầu óc thì quay cuồng k biết thật Hay mơ. theo bản năng t cố dướn ng lên để thở.
Đập vào mắt t là quang cảnh hết sức khủng khiếp. Xung quanh toàn là nước. T k có suy nghĩ gì hơn là vội lội nhah lên bờ để thở. Nhìn kĩ hơn dưới nc là thằng b đang úp mặt dưới nc.bong bóng nổi ục ục Tay bải bải để tìm cách vào bờ.. t toan xuống kéo nó lên nhưng như có 1 thế lực nào đó dữ tay chân của t lại, k thể cử độg đc. may mắn cho chúng t là ngay sau đó ng chủ Chuồng vịt đang ngủ trong lêu lao ngay ra rồi kéo nó lên (chắc nge tiếng đập nc tưởng ăn chộm :)) ).lúc kéo nó lên thì n đang như kiểu bất tỉnh ấy. vừa đặt nó vào lều thì nó tự nhiên nói, mắt thì vẫn nhắm nhé. Nó cứ hỏi con H đâu?? Nói mấy lần liền, t thì k hiểu gì vs lại tại nó nên mìh bị ngã nên cáu chửi nó luôn thì bắt đầu n mếu tay đưa lên gạt gạt nc mắt (mắt n vẫn nhắm thì lz có nc mắt). bác kia mới hỏi t là có ai nữa à thì t bảo k, có 2 thằng thôi.
Lúc ấy t cx ghê ghê r vì k hiểu s nó lại lảm nhảm ltinh. Bác ấy chắc biết có chuyện gì r nên mặt vẫn tỉnh và k hỏi thêm gì. Ng nhà t và n 10p sau đến để đưa bọn t vào viện. Ngồi trên ôtô n nôm mửa, ng thì mềm như thằng say rượu.( mà từ lúc ng nhà đến n lại bất tỉnh lluôn). Vào viện ktra chụp chiếu thì 2 thằng k sao. Hôm sau t hỏi nó đi đứng kiểu gì thế Thì nó bảo tránh người. T thấy lạ nên hỏi lại ( t ngồi sau nhưng vẫn nhìn đường ). Nó trả lời 1 câu mà t thấy ớn người :“ thế m k thấy đứa trẻ con đứng giữa đường à??”. N thề là vừa nc hết câu vs t xong quay ra nhìn đường thì thấy 1 con bé con tầm 5 tuổi đứng giữa đường khóc nên nó tránh, r từ lúc ấy đến khi vào viện chụp x quang n mới tỉnh.
T càng đặt ra nhiều câu hỏi hơn là vì sao lúc ttrên bờ t lại k cử độg đc?? Vì sao nó lại lảm nhảm câu “ chị H đâu”?? T k nói cho n nghe những gì hôm tai nạn xảy ra vì có thể khiến n sợ hãi vì chắc chắn con bé đó là hồn ma. Nó còn bị ma nhập còn t bị ma đè.1 tuần sau bác t đến nhà thăm, t kể hết sự việc ngày hôm ấy vì nghĩ rằng những chuyện tâm linh ma quỷ này thì ng lớn sẽ biết. Bác ấy nói cách đó khoảng 3 năm có 2 chị e từ nơi khác đi qua đó bị đâm vào xe tải.ng e thì chết luôn còn ng chị Đưa vào bệnh viện thì chết. Vì lúc ấy t đang học c3 trên hà nội nên k biết vụ ấy.k dừng ở đấy, sau đó khoảng 5 tháng thì 1 thằng bạn của t cũng tai nạn cách đó 50m. N bị gãy cả quai hàm.11h n từ huyện về, N kể có ng bịp mắt n, tối thui r tông vào cột mốc nằm cho đến 3h sáng ngta đi mổ lợn ms mang n đi bệnh viện :)) . T thì bây giờ ớn r, k giám đi 1 mìh qua đấy buổi đêm nữa Nhưng k biết đó là năm hạn của 95 bọn t hay là chỗ đó có dớp hay k nữa. . Chỉ biết là đến hiện tại, nhất là khi trăng rằm, nghe rõ tiếng 1 đám nói chuyện r tiếng khóc của trẻ con,. . .