Chuyện tâm linh hồi đi NVQS – Tác Giả nduc1412
#12 Người con gái tại cây me P1
Cây me có người treo cổ ở tiểu đoàn 2
Khác với những câu truyện trước, người kể lại mọi truyện ma ở đơn vị cho em nghe thường là anh T, hoặc các anh nhập ngũ khoá trước, với truyền thống đời truyền đời, thì lần này người kể lại cho em câu truyện này khá đặc biệt. Đó chính là, ông chú bán căn tin ở tiểu đoàn 2. Bọn em thường có thói quen xấu, đó là canh lúc đi tập luyện ngoài thao trường, giờ giải lao tại chỗ, là lại nhìn trước ngó sau và lẻn ra căn tin mua nước uống, hút thuốc rồi tán xàm bốc phét. Em nhớ đợt đó, khi đi diễn tập về, thì em cùng thằng L, lại trốn ra đó ngồi đốt thuốc. 2 thằng ngồi tán dóc, nói chuyện trên trời dưới đất, rồi sau đó lại quay lại vụ thằng Thản ( lúc đó thằng Thản đã được gia đình đưa về chữa bệnh). Lúc này thì ông chú căn tin cũng ở gần đấy. Thấy chuyện lạ và li kì, ông chú căn tin cũng lấy ghế ra ngồi gần hóng. Thấy chuyện quá ghê và mà mị, ông chú đề nghị bọn em kể lại toàn bộ câu truyện về thằng Thản cho ông nghe. Vì em là đứa trong cuộc của vụ ấy, là đứa trực tiếp nhảy vào phòng thằng Thản lúc nó bị nhập, nên những truyện em kể ra, còn li kì gấp mấy lần ông chú được nghe lại của bọn khác. Ông chú nghe xong thấy có hứng liền nói với bọn em:
+ Mấy chú không biết chứ, những truyện ma quái xảy ra ở trong đơn vị mấy đứa không chỉ có nhiêu đó đâu, còn rất nhiều truyện ghê hơn vậy nhiều.
Biết được mình may mắn gặp được tư liệu sống của cái trường này, tại sao lại nói vậy ư? Vì bọn em có ở trường, thì cũng chỉ được có 6 tháng trời, còn ông chú bán căn tin ở đây thì chắc ngót nghét không dưới chục năm. Làm sao một khách du lịch, lại hiểu địa phương hơn dân bản địa. Thế là em hối thúc:
+ Chú là thổ địa ở trường rồi, chú kể cho bọn cháu những chuyện xưa ở đây với, có vụ nào lạ hơn vụ thằng bạn cháu không? ( thằng Thản)
Rít một hơi thuốc, khề khà nhả khói, ông chú trầm ngâm một hồi lâu, rồi đánh mắt về phía thao trường huấn luyện, cất giọng hỏi :
+ Hai chú có thấy, ở đằng xa kia kìa, có một cây Me rất lớn không?
Em và L dõi mắt nhìn theo hướng chú căn tin.
– Cây Me đằng kia hả chú, thấy mà sao? Bọn cháu nghe phong phanh hình như đợt đấy có ai treo cổ chết ở đó thì phải, mà không biết có phải thật không?
Vừa nói chưa hết câu, ông chú đã nói lớn:
– Suỵt, muốn chết à? Im, có muốn nghe chuyện nữa không? Biết sao cây Me đó dưới gốc cây rất nhiều chân nhang cắm ở đó không?
Tôi rụt cổ, thằng L cũng giật mình nói:
– Đúng là có rất nhiều nhang cắm ở đó thật, hồi trước đi huấn luyện ngang qua, bọn cháu cũng thấy, dưới gốc cây cắm chi chít chân nhang.
Chú căn tin gật gù:
– Thấy là được, chiều tối đừng đi gần khu đấy, à mà nhang đấy do chú cắm đấy.
Em và thằng L 2 đứa nhìn nhau tỏ vẻ ngạc nhiên. Thấy vậy chú căn tin bắt đầu chậm rãi kể lại.
– Các chú không biết chứ, hồi mới thành lập đơn vị, doanh trại đâu to như bây giờ, hồi đó lác đác chẳng được mấy nhà đâu, mãi sau này khi quân số tập trung đông, cung đến đâu thì cầu đến đấy, lúc này doanh trại mới dần được mở rộng ra. Lúc tôi đặt chân đến đây, thì cây Me ấy đã có ở đó tự bao giờ. Hồi đó nghe phong phanh đâu là có người phụ nữ, bị chồng bỏ, anh ta gôm hết tiền bạc, trốn chạy với người phụ nữ khác. Cô ta vì bị phản bội, lại mất hết của cải, ra cái cây đấy, treo cổ tự sát. Lúc đó chưa ai phát hiện được cả, vì xung quanh lúc đó là rừng, cây cối um tùm, ít ai vào đó cho nên xác của cô ta cứ treo tòn ten ở đó một khoảng thời gian dài, mãi cho đến sau này vì thi thể bị phân hủy, mùi thối theo gió lan xa. Người dân quanh đấy mới phát hiện. Nghe nói khi người ta đến gỡ xác của cô ta xuống, thì xác chết đã phân hủy được một thời gian dài rồi, dòi bọ bu lít nha, lít nhít đầy cơ thể. Dưới đất đen như mực vì nước ở trên xác chết chảy thấm xuống. Hồi đó người dân cũng nghèo, muốn tìm một cỗ quan tài cũng là cả một vấn đề, do vậy đành lấy chiếc chiếu cói thô sơ, cuộn lấy xác, rồi vùi xuống gốc Me luôn. Từ đó về sau, gốc Me đó đã có oan hồn của một người tự tử, mãi sau này, đơn vị mở rộng ra, rồi mở rộng vượt qua gốc Me, thành ra bây giờ nó thành thao trường mà các cậu hay luyện tập đấy.
Trời nắng chang chang, mà em với thằng L vừa nghe xong, đã lạnh hết cả người. Trong đầu em bỗng nhớ lại, rất nhiều lần đi luyện tập, đã ở gần khu đó, mà nổi hết da gà, không ngờ mình cách người chết chẳng được bao xa. Thằng L run run hỏi ông chú:
– Rồi từ đó, có gì ghê rợn xảy ra không chú?
Ông chú căn tin rít thêm một hơi thuốc, từ từ nhả khói, với đôi mắt đăm chiêu, ông kể tiếp:
– Có, thì chắc phải có mà chú, người ta tự tử chết, oán khí nặng nề, mà cái giống người treo cổ tự tử chết ấy, thì nó thường thành ma thần vòng. Cũng giống như ma da mà người đi sông, đi biển, tắm ao, tắm hồ rồi chết đấy. Loài ma này nó độc lắm, nó vì tự tử chết, không đi đầu thai được, nên nó cứ vất vơ vất vưởng , tìm người hợp mạng, hợp mệnh, hợp số, nó dụ người ta chết theo, mà chết bằng cách treo cổ y chang nó đấy. Chắc các chú đã biết, hồi đấy tôi đi đánh Pôn pốt ( Khơ me đỏ) năm 79, thì bị mìn chống bộ binh nó sát thương, thế là thành thương binh, về đơn vị, cũng may thương loại nhẹ, nên khi giải ngũ, tôi mới xin ở lại đơn vị, rồi từ từ mới bán cái căn tin này.
Tôi và thằng L đều gật đầu, chuyện của ông chú, cũng rất nhiều người biết rồi. Vì không có cốp to chống lưng, nên căn tin của chú ở một nơi rất xa đơn vị, gần như nằm biệt lập ngoài thao trường, xung quanh toàn cây cối như rừng, dẫn đến buôn bán sau khi nộp lên đơn vị, thì cũng chỉ đủ ăn. Chứ đâu như căn tin gần cổng trường, một tháng thu vài trăm là điều bình thường. Chú căn tin tiếp tục kể:
+Khi mới đầu xây cái căn tin này, tôi ngủ tại đây luôn, cũng chẳng sợ bố con đứa nào, vì tôi đã kinh qua bao đạn bom, máu, xác chết, nên tôi rất lì. Nghe chuyện về cái cây Me, tôi cũng chẳng sợ, gạt phắt ngay khỏi đầu lập tức. Lúc đầu buôn bán bình thường, chẳng sao cả. Cho đến tối một hôm nọ, theo thói quen, sau khi ăn cơm tôi lại ra ngoài bàn đá ngồi, uống trà , hút thuốc, nghe radio. Lúc đó ngoài trời cũng có trăng, nhưng tôi đang ơi ngoài thao trường, cây cối um tùm, che hết cả ánh trăng, mọi thứ nhìn cứ mờ mờ. Nhưng cũng chẳng sao, vì bao năm hành quân trong rừng tôi cũng quen rồi. Lúc đó cũng khá trễ, khi tôi chuẩn bị vào nhà, đóng cửa đi ngủ, thì cái radio đang phát bình thường bỗng nhiên im bặt, tôi chau mày đập đập nó mấy cái, nhưng cũng chẳng thấy gì, mới đầu tôi cứ nghĩ là do hết pin, nhưng tôi lại gạt phăng ý nghĩ đó đi vì tôi mới thay pin hồi tối. Loay hoay một hồi mãi mà không được, tôi đành mặc kệ nó, đứng dậy chuẩn bị vào trong, thì cái radio bỗng nhiên kêu lên:
+Xẹt, xẹt, xẹt,…
Tôi mừng vì nó không bị hỏng, thì bỗng nhiên có một cơn gió lạnh thổi đến, cơn gió đó lạnh một cách kì lạ, mà thổi một cách vô cùng bất ngờ, tôi lấy mu bàn tay che lại mắt vì sợ bụi thổi vào, thì trong lúc nheo mắt, tôi vô tình nhìn về hướng cây Me. Lúc này trên cây Me có cái gì đó trăng trắng, nó đang đu đưa, dập dập dìu theo cơn gió. Tôi cố nheo mắt nhìn cho rõ, thì tôi suýt hét lên, vì tôi nhìn rõ thứ đang lủng lẳng trên cành cây đó là gì, hình như, hình như là một người, không chính xác hơn là 1 xác chết treo cổ. Cái bóng trắng đó cứ lướt qua lướt lại, còn cây Me thì rung lên dữ dội, các cành lá va vào nhau. Được một lúc thì gió ngừng thổi, cây Me ngừng rung và xác chết cũng hết đung đưa. Dưới ánh sáng của ánh trăng, đã bị chặn bớt đi bởi các tán cây và giữa một thao trường xung quanh toàn là cây, thì cái xác màu trắng ấy, nó lại nổi bật lên một cách đáng sợ. Thế rồi, tôi thấy được một hình ảnh còn đáng sợ hơn nữa, cái xác chết ấy, bắt đầu cử động. Nó bắt đầu cựa quậy 2 chân, rồi đến 2 tay, rồi đến cả cơ thể, cả cái xác như đang bị co giật, như con cá bị mắc cạn. Rồi hay tay nó từ từ, đưa cổ của nó ra khỏi dây thòng lọng, hai chân nó vẫn không chạm đất, hai tay của nó cầm theo sợi dây treo cổ. Tôi chợt nhận ra được nó đang làm gì rồi, hình như , hình như, nó đang lướt về phía tôi.