Home Truyện Ma Kinh Dị Đạo sĩ tản mạn kì 10 Năm Sau ( Cập nhật chap – 24 END )

Đạo sĩ tản mạn kì 10 Năm Sau ( Cập nhật chap – 24 END )

Chuyện thứ mười một: Khai cuộc

Sáng ngày hôm sau, tôi, Việt và ông Bách vẫn cứ ngồi thần mặt ra trước hiên, dùng hết bộ não để suy nghĩ cách giải ba con cờ. Chợt ông Bách nói:

– Ba quân cờ này có lẽ tượng trưng cho ba người ta, mỗi quân là tính cách mỗi người. Nhưng chuyện không thể đơn giản thế được. Chắc chắn phải có ý nghĩa sâu xa gì đó ẩn trong mỗi quân cờ.

Chán chế rồi lại nghĩ đến cái ý nghĩa sâu xa gì đấy, đau hết cả đầu. Tôi ngán ngẩm đứng dậy rồi đi dạo quanh vườn cho thư thái đầu óc, cả ngày hôm đó, tôi cứ lang thang mãi trong vườn, lục lọi trong trí nhớ về bất kì một điển tích, câu chuyện hay một nhân vật nào đó, hi vọng tìm ra một mảnh ghép cho câu đố này. Chiều về, ánh tà dương buông xuống, nhuộm vàng mọi vật, nhìn khung cảnh xung quanh, bỗng chốc tôi thấy bình yên lạ thường. Chợt tôi nhớ đến một chi tiết nhỏ trong trận chiến tối qua, liền lao như bay ra thùng rác, bới tung tất cả lên. Cuối cùng thì cũng tìm ra cái vòng hoa tang mà con hình nhân cầm đánh nhau với bọn tôi, trên vòng vẫn còn một lỗ thủng ở góc sát vành nan. Cầm cái vòng hoa trên tay, tôi cố lắc mạnh hết sức cho hoa rơi ra mà không được, phải đem vào sân gỡ từng bông hoa ra. Khi bông hoa cuối cùng được gỡ ra, lộ ra giữa hai lớp nan tre là một bàn cờ tướng nhỏ, chắc cùng một bộ với mấy quân cờ kia. Tôi như mở cờ trong bụng, cười:

– Có thế chứ! Tý nữa thì vứt mợ nó mất!

Hí hửng rước cái của báu vào trong nhà, tôi đàng hoàng đặt nó lên bàn, gọi ông Bách và thằng Việt ra để khoe về cái sự thông minh của mình. Nhưng kì lạ là trông mặt hai người khang khác, gặng hỏi thì thằng Việt đưa ra hai quân cờ : Xe xanh và Pháo xanh. Tôi ngạc nhiên hỏi nó lấy ở đâu, nó trả lời:

– Sáng nay lúc tao dọn đầu giường thằng D thì thấy quân Pháo, còn lúc tao mới ngủ dậy thì thấy quân Xe ở trên gối tao.

Tôi hỏi tiếp:

– Sao trên gối mày lại có quân Xe ? Đúng ra quân Sĩ mới là biểu tượng cho mày chứ!

Thằng Việt đáp;

– Tao không rành chơi cờ lắm, nhưng tao nghĩ quân Pháo là thằng D, quân Sĩ là con em tao thì quá hợp. Vào lúc cuối trận thì hai quân này có thể hỗ trợ lẫn nhau!

Ông Bách cũng gật gù xác nhận, chợt ông chỉ tay vào bàn cờ, hỏi:

– Bàn cờ này cậu kiếm đâu ra?

Tôi trả lời ông về cái vòng hoa giấu bàn cờ. Ông Bách nói:

– Đây không phải bàn cờ bình thường, nó nhẹ hơn so với bàn cờ bằng đồng cùng loại, chắc bên trong là bàn cờ hai đáy, hơn nữa nó cũng dày hơn so với bàn cờ thường.

Tôi cúi sát mặt xuống, nhìn kĩ thì thấy các đường ngang dọc trên bàn cờ như là đường rãnh nhỏ ly ti. Lấy tay sờ lần quanh các góc cạnh bàn cờ thì thấy có ba cái cửa được che kiểu ổ khóa xe máy, chắc phải có chìa khóa mới mở được. Hai người kia xem xong, cũng tán thành với ý kiến của tôi. Nhưng lại nảy sinh thêm vấn đề là chìa khóa đâu? Thằng Việt suy nghĩ mãi không tìm ra cách mở, nó lấy một sợi dây thép, uốn lại rồi thò vào trong khe, cố mở khóa theo kiểu ăn trộm. Nhưng vẫn vô ích, bỗng ông Bách kêu:

– Lấy mấy mũi dao và tiêu mà hôm kia gỡ ra từ người hai vợ chồng con Ngọc Anh xem sao.

Thằng Việt nghe ông nói vội chạy vào trong, bưng ra một cái khay, trên đó là mấy mũi ám khí hôm trước. Ông Bách quấn vải vào tay, cầm một mũi tiêu, khẽ chọc vào ô khóa, xoay một vòng. Vẫn chưa có gì xảy ra. Cho tiếp hai mũi tiêu còn lại vào ổ khóa, xoay nửa vòng, rồi phần tư vòng thì trong bàn cờ phát ra tiếng lạch cạch rất nhỏ. Tôi hoảng hồn, vội hô to:

– Tất cả nằm xuống!

Lúc nghe tiếng lạch cạch, tôi cứ sợ là trong bàn cờ sẽ bắn ra tiêu độc hay lia lưỡi dao ra. Nhưng nằm rạp sát đất đến hơn mười phút vẫn chẳng có gì. Tôi mới ngẩng lên, nhìn bàn cờ. Trên mặt bàn cờ giờ đã lộ rõ những rãnh trên đường đi của quân cờ, còn ở vị trí các quân cờ bên xanh thì có mấy que tròn cỡ quân cờ nhô lên. Ráp lần lượt các quân cờ vào vị trí, đột nhiên bàn cờ thụt xuống xuống từng ô, mép bàn cờ lại thụt xuống hai ô nữa, giờ nhìn bản cờ như một tấm ghép hình. Nhưng phải ghép hình gì mới được chứ? Còn đang suy nghĩ thì đột nhiên các quân cờ, hay đúng hơn là các ô bàn cờ rục rịch chuyển động, tráo đổi vị trí cho nhau. Nhìn mặt bàn cờ lúc này trông hệt như những cảnh mở khóa cửa bí mật trong phim, kẻ làm ra cái bàn cờ này cũng phải có một bộ óc tinh vi, thông minh đến lạ thường mới làm nổi. Chuyển động chừng một phút thì các quân cờ dừng lại, xếp thành hình sao năm cánh, mỗi quân đứng về một góc, tạo thành một hình ngũ giác hoàn hảo. Chợt khoảng ô cờ giữa năm quân đột ngột mở ra như một cánh cửa thang máy, phía trong lòng hình như là một quân cờ nữa. Tôi vội lấy đèn pin trên điện thoại ra rọi vào trong, là quân Tướng đỏ. Nhưng ô bàn cờ bé thế thì khó lấy đây, mà cũng chẳng sao, luồn ngón tay vào là gắp lên được mà. Nghĩ sao làm vậy, tôi thò hai ngón tay xuống ô hổng, định bụng gắp quân Tướng kia lên, chợt thằng Việt nắm chặt lấy tay tôi kéo lại, nó bảo:

– Khoan đã, chuyện không ngon ăn thế này được!

Nói rồi nó lấy một mũi gắp trên khay y tế, thò vào gắp quân cờ ra. Bỗng “Keng!”, tiếng kêu chói tai vang lên, mũi kéo gắp tự dưng tóe lửa. Thằng Việt rút mũi gắp lên, thật không ngờ là mũi gắp đã bị lia cụt như miếng đất sét bị lạt cắt! Tôi kinh ngạc không biết chuyện gì vừa xảy ra, thằng Việt nhăn mặt, ái ngại:

– Nó thâm thật, chơi cả trò này! Đây mày xem kĩ lại này!

Nói rồi nó đưa một cái que gỗ vào trong, que gỗ từ từ thò vào, nhưng khi vừa xê dịch quân cờ là có ngay hai lưỡi dao sắc lẹm, lia ập vào cắt phăng cái que. Nghĩ lại lúc nãy mà cứ đưa ngón tay vào gắp ra thì chắc tay mình cũng chẳng hơn gì cái que hay mũi gắp kia. Rồi sau đó, tôi và thằng Việt nghĩ ra cách là chặn ngay hai tấm sắt vào hai cạnh lỗ hổng, lưỡi dao lia qua mà không có đủ khoảng cách để phát huy lực thì cũng vô dụng. Loay hoay mãi rồi cũng lấy được quân Tướng ra ngoài, vừa nhìn đã thấy ngay là quân cờ này rỗng ruột, trong lượng nhẹ hơn hẳn mấy quân kia thường, dưới đáy lại còn có một khấc khóa giữ nắp. Lần này mở quân cờ ra, chúng tôi lại càng thận trọng hơn, phải đính chặt quân cờ xuống đất bằng keo dính sắt, rồi dùng mũi nhuyễn kiếm của thằng Việt lùa vào cái khấc bé tí, bẩy lên cho bung ra, trái với dự tính của chúng tôi, quân cờ chẳng có bẫy gì cả. Bên trong ruột quân cờ là một mảnh giấy gấp gọn, tôi cầm kẹp nhíp gắp lấy mép giấy, nhẹ nhàng giở ra. Khi nhìn vào tờ giấy, một cảm xúc hụt hẫng xen lẫn bực tức, uất ức trào lên trong tôi, bên trong là một khuôn mặt Joker, và một hàng chữ tiếng Anh : ” Why so serious? There ‘s no fucking rule!

Tôi điên tiết túm lấy tờ giấy, vò nát rồi ném mạnh xuống đât, chửi đổng:

– Mẹ kiếp! Nó nghĩ nó là ai? Tính mạng vợ chồng thằng D nó đem ra làm trò chơi! Dụ mình nghĩ nát óc về cái mật mã khỉ gió của nó!

Thằng Việt thất thần, ngồi phịch xuống ghế, thở dài não nề:

– Chuyện âm binh âm tướng lo chưa xong! Giờ ở đâu lòi ra một thằng loạn trí thích Joker với Kaito Kid.

Riêng ông Bách lại rất bình tĩnh, ông chờ hai thằng hạ hỏa rồi trầm ngâm:

– Không! Nó không điên chút nào! Rất thông minh, mưu lược là khác! Nó bày ra đủ trò để chọc tức mình, khiến mình rối trí rồi nó sẽ thừa cơ hội tấn công, dẫn dụ mình vào trò khác của nó. Bây giờ phải thật bình tĩnh, bĩnh tĩnh hết sức để phán đoán mọi việc. Nhưng bề ngoài thì phải tỏ ra mình tức lắm rồi, điên cuồng lắm rồi để nó nghĩ mình tức thật, nó sẽ sinh chủ quan, lộ ra yếu điểm của nó!

Đúng là người già trí tuệ cao, mình cậy trẻ mà nóng quá, không có ông ở đây thì làm hỏng hết việc. Đột nhiên, vợ tôi trong nhà hớt hải chạy ra, gọi ba người:

– Anh H, Anh Việt với cụ mau vào trong xem thế nào đi. Cô Ngọc Anh cô ý tỉnh rồi! Nhưng mà lạ lắm!

Chúng tôi hốt hoảng chạy vào trong phòng. Ngay trước mặt tôi là Ngọc Anh, đang ngồi chải tóc, trang điêm ở bàn phấn. Nhưng đó không phải là con bé Ngọc Anh nhút nhát, e lệ em tôi, lúc này nhìn Ngọc Anh vẫn hoạt động bình thường,..chỉ…chỉ có khuôn mặt là khác. Đó không còn là khuôn mặt trắng hồng, cười mỉm ngày nào, giờ chỉ còn một khuôn mặt vô hồn vô cảm, đôi mắt đăm đăm nhìn xa xăm về nơi nào đó. Thằng Việt còn bàng hoàng hơn tôi nhiều, nó lại gần Ngọc Anh, lắc lắc vai, run run hỏi:

– Em ơi! Em ơi em! Mày sao rồi? Anh Việt đây, anh ruột mày đây! Kìa ông nội kìa, cả anh H nữa kìa.

Nói đoạn nó chỉ tay vào hai người.

Ngọc Anh nhẹ nhàng quay đầu lại, đáp bằng giọng thờ ơ:

– Anh Việt à! Chồng em sao rồi?

Thằng Việt đáp:

– Thằng D không sao! Nó mất máu nhiều và bị trúng độc, giờ hôn mê tạm thời thôi! Thở oxy thế là không sao đâu! Anh xem kĩ rồi!

Ngọc Anh chẳng nói chẳng rằng, rẽ bốn người bọn tôi ra, bước vào ngồi cạnh giường thằng D, nắm lấy tay chồng, nói lí nhí:

– Mình ơi! Dậy đi mình! Sao mình ngủ lười thế? Dậy đi kìa! Sắp trưa rồi!

Vừa nói nước mắt Ngọc Anh lại chảy dài trên má, vậy mà khuôn mặt vẫn cứ vô hồn không chút cử động. Tôi không còn đủ cứng rắn để nhìn cảnh này nữa, túm tay thằng Việt kéo vội nó ra ngoài, hai thằng cố quay mặt đi giấu nước mắt, cắn chặt môi ghìm tiếng nấc lại. Ra ngoài phòng khách, tôi hỏi:

– Ngọc Anh sao bỗng dưng lại thay đổi như thế?

Thằng Việt buồn thiu, đáp:

– Có thể trước khi ngất đi, hình ảnh cuối cùng nó nhìn thấy là thằng D đang chống chọi lại chất độc, bản tính con bé nhút nhát, người nó yêu nhất lại là thằng D. Việc nhìn thấy cảnh đó đối với nó là cú sốc lớn. Bây giờ muốn nó trở lại bình thường thì cách duy nhất là thằng D tỉnh lại, tự khắc con bé sẽ hoạt bát như cũ.

Tôi sốt sắng:

– Thế bây giờ làm cách nào để cho thằng D tỉnh lại?

Thằng Việt đáp:

– Không cần làm gì cả, với sức khỏe của nó thì chỉ cần đến sáng ngày kia là tỉnh hoàn toàn. Hiện tại nó tuy hôn mê nhưng vẫn nghe được, cảm nhận được những gì xảy ra xung quanh. Hiểu được tình cảm con em tao dành cho nó, nghị lực sống sẽ thúc đẩy thêm, thậm chí tối nay hoặc sáng mai là tỉnh luôn.

Rồi nó tiếp:

– Giờ cái tao lo là thằng loạn trí kia nó sẽ giở trò gì tiếp theo. Một con người có trí tuệ vượt bậc nhưng lại có trái tim lạnh thì sẽ thành một con quỷ nguy hiểm vô cùng. Rốt cục thì thực sự nó muốn gì, mình vẫn không rõ!

Tôi thở dài, dựa lưng vào ghế, trong đầu cố nghĩ ra cách ứng phó cho mấy ngày tiếp theo. Việc Ngọc Anh tỉnh dậy sớm hơn dự kiến là một chuyện tốt, nhưng như người lạc hồn tán phách thế kia thì sao mà tôi yên cho được.

Đêm hôm đó, ba người bọn tôi lại ra canh bên ngoài, lần này thằng Việt và ông Bách phải cùng hợp sức bắt quyết, dán bùa chú kép, hi vọng thằng kia không thể mở được. Đúng như dự đoán, tầm 9h, lại có động, cái “la bàn ma” của thằng Việt cứ xoay tít như chong chóng, cuối cùng kim chỉ thẳng về hướng Nam nhà. Nhưng kim chỉ một hồi mà vẫn chẳng có gì xảy ra, không một bóng đen nhảy qua tường, không một tiếng kêu hú,…im lặng một cách đáng sợ. Ông Bách trấn an bọn tôi:

– Gặp biến không được rối, gặp nguy không được hoảng! Tạm thời cứ bình thản như không, ngày mai hẵng diễn!

Nhấp ngụm trà, hương trà thơm lan đều trong họng khiến tôi thư thái được phần nào, ánh trăng mờ, gió hiu hiu thổi đưa cành liễu phất phơ, đưa hương hoa trong vườn vào tận hiên. Nhìn khung cảnh này chẳng ai nghĩ là sắp có chuyện xảy ra, quá yên bình.
Đột nhiên, cánh cổng mở toang ra, một đám người áo xanh áo đỏ kiểu ngày xưa xộc vào trong sân, mặt ai nấy đen xì, u ám, rõ ràng đứng nhìn thằng mà tôi không tài nào nhìn rõ mặt ai, vậy mà cứ có cảm giác mình đang nhìn mặt một người bình thường. Ông Bách duỗi chân, khoan khoái ngồi tựa vào tường, nói :

– Giặc tràn vào thành, lão Tượng xông pha đánh địch!

Dứt lời, ông nhẹ nhàng rút cây sáo ra, thổi khúc Mai Hoa Tam Lộng, âm điệu thanh cao, khí tiết, đám áo xanh áo đỏ kia vừa nghe tiếng sáo thì dạt hết cả ra, được một lúc lại cố chen vào, ông Bách vẫn thổi, tiếng là thổi đánh nhau nhưng ông như thả hồn vào khúc nhạc, không quan tâm đến sự vật xung quanh. Đám kia nháo nhào lên, phần bỏ chạy, phần thì loạn trong sân. Một lúc sau, bỗng ở đâu một đàn chó xồ đến, mắt đỏ ngầu, sủa váng lên, cố át đi tiếng sáo. Ông Bách ngưng thổi một chút, cầm sáo trỏ vào đám chó, đánh mặt sang phía tôi :

– Mã xung kích, tả xung hữu đột!

Tôi liền vớ lấy cây thiết côn, thuận thế Tam Thao Tùy Hình Pháp, đánh câu năm câu sáu, lao vào vung tít cây côn. Đám chó này đúng thật không bình thường, vụt côn liên hồi, đánh bao nhiêu đòn mà không còn nào biết sợ, gục rồi thì thôi chứ còn sức là cố lao vào tớp tay chân tôi cho bằng được. Nói là đánh chó mà tôi muốn bở hơi tai, trường côn vung ngang, quật dọc, bẻ trái., lật nam, liên tục không nghỉ tay mới đủ để phòng thủ, phải dựa thế vào ao nước phía sau để tránh bị đánh lén, cứ lừa lừa con nào lao vào là quật luôn. Trong lúc đánh, tôi vẫn cố gắng quan sát ngoài vòng chiến, thấy đám người áo xanh áo đỏ đã bị đánh chạy đâu mất, ông Bách và thằng Việt đáng chăm chú theo dõi tôi, thằng Việt mấy lần định xông ra nhưng ông Bách lắc đầu, ý bảo sức tôi lo được. Đánh mãi cũng hết đám chó, kỳ lạ là lúc nãy mình quật ngã chục con là ít, giờ chẳng thấy con nào nằm dưới đất, mà chúng nó chạy đi đâu cũng không biệt cứ tan như sương khói. Chống cự được nửa tiếng thì tay, vai, hông, bắp chân tôi mõi rã rời, phải lấy côn làm gậy chống vào, ngồi phệt xuống hè mà thở dốc. Thằng Việt lấy nước trà cho tôi uống, cạn cả ấm mà vẫn không hết khát.

Ngồi nghỉ chừng dăm phút thì có một làn gió man mát thổi vào, cảm giác lâng lâng dễ chịu chỉ muốn ngủ. Thằng Việt thấy tôi lim dim mắt thì quát to gọi dậy, đột một cục thuốc mùi ngai ngai, dí vào mũi cho tôi ngửi, thế tôi mới tỉnh dược. Sau đó, một người điềm nhiên bước vào từ cổng chính, bịt mặt kiểu thích khách, tay cầm kiếm thép, người mặc áo đen kịt, nhìn mái tóc dài và dáng người cũng đoán ra được là nữ. Tôi cười cười bảo thằng Việt:

– Fan cuồng của truyện kiếm hiệp hay game Ninja đến kìa, thời buổi này còn chơi trò giả ma nhát thánh.

Chợt người kia đang đứng giữa sân đã tiến tới sát chỗ chúng tôi ngồi từ bao giờ, nhanh không kịp thấy. Ông Bách quay sang bảo thằng Việt:

– Xe ngang dọc, tung hoành khắp bàn cờ!

Dứt lời, thằng Việt cầm nhuyễn kiếm, choàng đạo bào lên, lao ra nghênh chiến. Hai người lao vào vờn nhau, thằng Việt rung mạnh nhuyễn kiếm, đâm vào ngực cô gái kia, cô gái nhẹ nhàng lướt người tránh sang trái, thuận thế rút chủy thủ dưới cổ chân lên đâm ngang vào sườn thằng Việt. Thấy thế đánh hiểm, Việt vội thu kiếm về, uốn cong lưỡi kiếm rồi búng mạnh vào cây chủy thủ, dưới tác động của đàn hồi vào lực đánh, mũi chủy thủ bị tạt đi, cô gái vội cúi người xuống né kiếm, đưa chân quét mạnh vào ống đồng đối phương, tay phải thì đâm thằng kiếm lên cổ Việt. Thế đánh hiểm ác quá, thằng Việt phải giật lùi về sau, rung nhuyễn kiếm trả đòn, dần dần lấy lại thế cũ. Hai bên kẻ đâm người đỡ liền tay, trông hoa cả mắt, đột nhiên, cô gái rút trong người ra một xấp đống xu, lướt ngang mày, tay chỉ ấn chú rồi ném thằng vào mặt thằng Việt. Thụp người xuống để tránh nắm xu, thằng Việt đấm một đấm vào bụng cô gái, phía sau lưng nó, mấy đồng xe ném hụt nổ đoành đoành nhưu phim chưởng. Cô gái bị trúng một đòn vào bụng, hụt hơi nên yếu đi, đang định đâm một kiếm hiểm ra để đẩy lui thằng Việt, lấy thời gian nghỉ thì Việt rút trong bọc áo ra ba lá bùa, phẩy phẩy vài cái, đọc chú xong ốp thằng vào tay cầm kiếm của cô gái. Không biết bùa gì mà vừa chạm vào cô gái đã hét lên, buông kiếm rồi quay đầu chạy, trước khi chạy ném một mũi chủy thủ về phía ông Bách. Ông Bách khươ cây sáo gạt đi, lấy tay chộp được cán chủy thủ. Tôi tức giận vì đòn đánh hiểm vừa rồi, lại nhằm vào người già cả, liền lấy hết sức còn lại, vớ lấy thiết côn, quăng mạnh vào chỗ cô gái sắp chạy qua. Đúng theo tính toán của tôi, cây côn quạt ngang, quét ngã cô gái, nhưng cô ta đứng dậy ngay, tập tễnh chạy thẳng ra ngoài cổng rồi mất hút. Tôi và thằng Việt định đuổi theo thì ông Bách ngăn lại, bảo:

– Người ta thân gái, lâm vào đường cùng! Đừng nên dồn vào chỗ chết!

Hai thằng nghe lời, thôi không đuổi nữa. Trong lúc ngồi nghỉ, nói chuyện về trận đánh vừa rồi, tôi chợt thấy có gì lấp lánh trên mặt sân gần đường ra cổng. Nghĩ là mảnh thủy tinh nhưng nhân ra kiểu lóe sáng đó không thể là thủy tinh được, tôi liền đứng dậy, ra nhặt về xem có ích gì không. Lúc cúi xuống, cầm lên tay, phủi sạch bụi đất bám quanh đi, xem kĩ thì ra là một cái lắc chân con gái bằng bạc. Nhìn kĩ cái lắc chân hơn, tôi bàng hoàng, toát cả mồ hôi hột, lật đi lật lại, săm soi từng nét chạm khắc, từng quả lục lạc trên cái lắc. Đúng là nó rồi…cái lắc này chính tay tôi đi đặt làm…chính tay tôi vẽ mẫu hoa văn, mẫu chữ. Không thể nhầm được, chính là cái lắc đó, nhưng người có cái lắc chân tôi tặng này thì trên đời chỉ có một,..là người đó….người đó….nhưng…nhưng tại sao người đó lại làm chuyện này?

Theo dõi
Thông báo của
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận