Đạo sĩ tản mạn kì 10 Năm Sau ( Cập nhật chap – 24 END )
Chuyện thứ mười bảy: Là thù hay là bạn?
Trông cảnh tượng tan hoang vậy, tôi với thằng D rối rít hỏi:
– Làm sao? Ở nhà vừa có chuyện gì mà nên nông nỗi này!
Thằng Việt thở hổn hển, đáp:
– Lúc bọn mày đi, có một đám ma sống nó kéo vào, gặp ai là đánh người đó. Tao với ông nội cố chết đánh bật chúng nó trở ra, nãy tự dưng có tiếng sáo hiệu lệnh, bọn kia rút hết về. Vừa đi chừng 2-3 phút thì hai bọn mày về.
Thằng D chạy ra chỗ Ngọc Anh và vợ tôi, hỏi han chuyện khi nãy, lại vỗ về hai đứa nhỏ cho chúng nó bớt sợ. Tôi nghi hoặc, đăm chiêu suy nghĩ: “Nếu chúng nó đã đến đông vậy, cớ làm sao lại dụ mình đi, hi sinh cả con lươn làm mồi. Mà khi mình với thằng D về lại rút ngay lập tức?” Nghĩ một lúc, tôi hỏi thằng Việt:
– Một trong hai bọn tao, có thằng nào mà bản thân có điểm đặc biệt làm bọn kia sợ không?
Nó đáp:
– Không. Ngoài mày mang mệnh Chu Long, còn thằng D thì mạng người thường, không có khắc mệnh hay dòng máu phù thủy gì. Chúng nó chẳng có lý do gì phải sợ cả!
Càng ngày chuyện càng rối rắm, hết cái này đến cái kia xếp chồng lên nhau nhơ một mớ bài hỗn độn hàng trăm quân. Chạy ra chỗ vợ tôi, vừa nhìn thấy tôi, My đã khóc òa lên, ôm chồm lấy tôi. Tôi phải ngọt nhạt dỗ dành mãi, cô vợ ngốc mới nín khóc, trước giờ chưa bao giờ tôi thấy nàng sợ hãi đến vậy, đáng lẽ tôi không nên để vợ con theo mình về quê chuyến này. Dọn dẹp các thứ xong xuôi, ổn định tinh thần đám nhỏ lại, tôi chờ cho đàn bà, con trẻ trong nhà đi ngủ hết mới xuống hiên ngồi cùng ông cháu thằng Việt, thằng D. Thằng D cáu bẳn, quát:
– Mẹ nhà nó! Mới đi có tý mà đã vào cắn trộm!
Ông Bách thì trầm ngâm, nói:
– Hôm nay chúng nó định dốc toàn lực ra, diệt mình bằng mọi giá. Nhưng vì lý do nào đó mà hai đứa này về kịp thời, có lẽ bọn kia chỉ ngại điều đó nên rút về vội. Giờ này chắc bên nó hoang mang lắm, kế hoạch đột ngột bị phá vỡ, lại sợ mình thừa lúc này mà đột kích nữa.
Thằng Việt tiếp lời:
– Vấn đề hiện tại là tìm ra điểm bí mật ở một trong hai thằng D và H, biết điểm mạnh đó rồi thì mình sẽ tận dụng mà quét một mẻ lưới thâu sạch bọn âm binh, âm tướng kia!
Ông Bách chợt xua tay, nói:
– Có chuyện gì đó không ổn ở đây. Phàm là thứ ma sống thì gần như không có điểm yếu, còn loại như tên đầu sỏ kia thì ắt không bao giờ sơ suất đến mức để mưu bị phá hỏng giữa chừng vậy.
Thằng D bỗng vỗ đùi đánh đét, kêu to:
– Trừ phi một trong hai đứa cháu là người quen biết của thằng đầu sỏ, nên nó không muốn bị uổng mạng trong đợt càn vừa nãy. Đáng lý chỉ có một thằng thoát nhưng lại có thêm thằng nữa đi theo!
Thằng Việt và ông Bách gật gù tán thưởng. Ông Bách hỏi thằng D:
– Trước giờ cháu có ai mang ơn mình, hoặc tỉ dụ như ai đó thương mến mình nặng lòng không?
Thằng D vội giơ tay thề thốt:
– Ông ngoại nói oan cho cháu quá! Trước giờ cháu chỉ yêu có mỗi mình vợ cháu, con gái khác lại gần là cháu chạy, có để ý gì đâu. Mà cháu thì chỉ có gây thù chuốc oán chứ làm ơn cho ai đâu!
Xong nó nói:
– Để mà nương tay đến mức thế thì chỉ có thể là tình cũ còn chưa phai thôi.
Nó vừa dứt câu, cả ba người quay sang nhìn tôi chằm chằm. Tôi ngớ ra, hỏi:
– Cụ với hai đứa làm gì mà nhìn cháu ghê thế?
Thằng Việt nhấp ngụm trà, nhìn tôi cười ẩn ý:
– Nói về tình thì chỉ có mày là phong lưu nhất thôi. Tính ra trước giờ con gái nó đổ mày, rồi chờ mày nhiều thế còn gì. Có nhẽ nào…!
Thằng D thì quả quyết:
– Chắc chắn là con lợn H rồi! Mày lắc não nhớ lại xem trước có bao nhiêu cô nặng lòng với mày!
Tôi bồi hồi nhớ lại từng mảnh kí ức vụn vỡ, tính ra chỉ có hai người thôi. Một là Linh, còn một là một người mà cả đời tôi nuối tiếc, nhưng khả năng về người đó là không thể nào. Tôi băn khoăn:
– Chẳng lẽ lại là Linh à?
Thằng Việt xua tay, kêu:
– Cái đó không thể xảy ra! Trình độ của Linh còn thua tao, luyện làm sao được ma sống mà luyện, lại còn bao lần đọ phép nữa, toàn ăn ngang ngửa hoặc thậm chí ăn đứt tao luôn.
Ông Bách gật gù, tiếp:
– Đúng rồi! Cô Linh đó ông có gặp qua vài lần lúc ông mới đến đây, tuy có cốt cách dòng dõi nhà phù thủy, nhưng tay ấn còn thua xa thằng Việt.
Bàn bạc mãi, chè nước suốt đêm tới tận tờ mờ sáng hôm sau. Mọi người mới vào chợp mắt đôi chút, dạo này lắm chuyện đau đầu, ngủ cũng không yên nổi. Buổi trưa mới ngủ dậy, ăn nháo nhào xong tôi với thằng Việt đi qua nhà mấy ông thợ săn thiệt mạng đêm qua. Hôm nay khăn tang trắng cả ngõ Dưới, đường ra Cây chay có bốn chiếc quan tài nối nhau đi ra, hai người chết ngay tại sông, một người chết khi lên bờ được vài bước thì bị kéo tụt xuống dưới, ông còn lại về đến nhà tự nhiên lên cơn động kinh, ngã vật ra đất, vợ con đưa cấp cứu không kịp. Mới mất hôm qua mà hôm nay đã phải ra đồng, người ta sợ để lâu quỷ nó về ám vong trùng, cả hội thợ săn giờ còn có chú H với ông L.
Tối hôm sau, đang ngồi uống nước tự dựng ngoài cửa có tiếng vỗ rầm rầm, rồi có tiếng gào ú ớ bên ngoài. Tôi vội chạy ra gọi vợ tôi với Ngọc Anh, dắt hai đứa bé vào nấp phía sau. Ông Bách và thằng Việt cầm chắc kiếm đào, trừng mắt nhìn ra cửa. Thằng D nhẹ nhàng tiến lại gần, mở cửa cái xong nhảy vọt vào trong, đứng thủ ngay bên cạnh tôi. Bên ngoài, một cái bóng đổ nhào vào. Là một con ma sống đang quằn quại, ú ớ định nói gì. Nó bẻ ngón tay, lấy vụn đất vẽ lên tường hình một người mặc áo thụng, trong tay áo có chữ na ná như chữ Phong. Xong nằm vật ra đất, im lìm không kêu được nữa. Ngọc Anh ở sau lưng chồng ló đầu ra nhìn, bất chợt con ma sống ngoái người về phía con bé, tay chắp lại lễ tạ, rồi buông thõng tay, gật gật đầu, cố sức lấy tay trỏ lên bức tranh nó vừa vẽ. Thằng Việt tiến lại gần, xem qua, buồn bã nói:
– Nó tự phá giải bùa! Sắp tan thành đất vụn rồi. Con này là con hốm trước đến lẻ nhà mình, con Ngọc Anh tha cho nó về, chắc hôm nay nó liều chết đến đây báo tin để trả ơn!
Ngọc Anh chạy lại chỗ thằng Việt, níu áo anh, mắt đỏ hoe:
– Anh ơi! Anh làm cách nào cứu nó đi anh!
Ông Bách lắc đầu, bảo:
– Tự phá bùa thì ắt phải vụn thành cát bụi rồi. Giờ chỉ có làm ân huệ cho nó mau vỡ tan ra, không càng kéo dài càng đau đớn, oán hồn nặng quá không cất lên được, khó mà siêu thoát.
Thằng Việt rút trong ngực áo ra một lá bùa đen, giơ trước mắt con ma sống, hỏi bằng thứ tiềng gì ề à như đọc kinh, lại nghe như gầm gào trong họng. Con ma sống gật gật đầu ra chiều đồng ý, song lại trỏ tay liên tục vào tường như cố nhắc lại tin mình đưa là tin quan trọng. Thằng Việt áp là bùa lên ngực con ma sống, đọc lầm rầm, xong bắt quyết trỏ lên trán rồi điểm mạnh xuống lá bùa. Lá bùa bốc cháy đùng đùng, con ma nhanh chóng tan nát thành vụn. Lạ là vụn tan ra thì mịn như bột, ông Bách phất tay áo vào đám tro, đám tro nhẹ nhàng bay lên, lơ lửng trôi dần ra cửa rồi tàn vào trong gió.
Mọi người bồi hồi, không ai nói một câu nào. Ngẫm ra con ma đó lúc sống cũng chỉ là nông dân chân chất, cả đời cui cút ở làng, chết cũng ở làng, vậy mà chết rồi còn bị quật mồ hành hạ thành nô bộc. Ấy vậy mà còn có nghĩa biết báo ơn người khác, hơn khối kẻ đang sống mà không bằng cái thây chết rồi. Nhìn lên bức tranh trên tường, tôi cố sức suy nghĩ xem bức tranh có ý nghĩa gì. Tin báo này đã phải đổi bằng mạng của một “người”, nhất định phải giải mã cho bằng được, không thể để nó chết vô ích.