Home Truyện Ma Kinh Dị Đạo sĩ tản mạn kì 10 Năm Sau ( Cập nhật chap – 24 END )

Đạo sĩ tản mạn kì 10 Năm Sau ( Cập nhật chap – 24 END )

Chuyện thứ hai:
Nối chí tổ tông – Kì nhân xuất thế

Ngồi chờ chừng năm phút thì Ngọc Anh về, cả ba người lại cùng im lặng. Mình ngước về phía thằng Việt, chờ câu trả lời. Bất chợt cả lũ chúng nó cười phá lên, thằng Việt ngặt nghẽo:

– Thấy thế nào? Trang nghiêm không, hoành tráng không? Thôi giờ bọn tao không xỏ mày nữa, mình vừa uống vừa nói chuyện, tao có nhiều chuyện muốn kể với mày lắm!

Rồi nó kéo tay mình đi ra vườn sau, cả ba thằng ngồi xuống cái bàn đá dưới giàn hoa giấy trong vườn, trên bàn đã bày sẵn một mâm đầy đồ nhắm, rượu. Ngọc Anh xin kiếu vì không uống được, để cho ba anh thoải mái uống, nhưng trước lúc đi, còn ngoái lại nhắc thằng D đừng có quá chén, thằng D đứng nghiêm, giờ tay chào : ” Tuân lệnh chị đại!” . Ngọc Anh thấy thì thì cười cười, dứ dứ nắm đấm ra dọa chồng rồi đi về. Mình quay sang, đưa mắt nhìn cậu cột đột, trông ông bố trẻ như người mất hồn, thằng Việt thì nhấm nháy với mình:

– Vợ chồng nó có kí hiệu riêng cả đấy! Anh em ta không hiểu được đâu!

Rồi nó quay sang thằng D, cười đê tiện:

– Chú em rể lo tối nay không hoàn thành nghĩa vụ chứ gì? Không sao! Không sao! Anh cắt cho một thang Minh Mạng, lại đốt cho một đạo bùa nữa, thế là đôi chim câu tha hồ tí tởn nhé! Khà Khà Khà !

Mình trầm ngâm vuốt cằm, khoát tay :

– Ý của Trịnh Công Công rất hợp với trẫm! Vậy thì ban cho D ái khanh cả kho rượu thuốc, lại gia phong lên làm Cuồng Dâm Đại Giáo Chủ, cai quản đại sự đời người!

Thằng Việt nghe mình tán đồng vậy thì vui ra mặt, chắp quyền đáp:

– Đa tạ hoàng thượng ban khen! Thần xin dốc sức giúp phu phụ nhà giáo chủ! À mà hoàng thượng goi thần là gì nhỉ! Là Trịnh…Trịnh…! – Chợt nhớ ra câu vừa nãy, nó ngớ người ra, quay sang gằm ghè.

Hai thằng thì vui vẻ bao nhiêu, còn thằng D thì mặt đỏ bấy nhiêu, cái thằng đúng thật không biết giấu diếm là cái gì, có bao nhiêu viết cả lên trán thế này. Cả đám lại trêu chọc, chửi bới nhau một hồi, ý như hồi thanh niên, mãi mới ngồi vào uống. Thằng Việt nâng ly mời hai thằng, tợp một ngụm rượu rồi xắn tay áo lên, khề khà:

– Thông báo với các chú một tin mừng là anh đã vượt lên hàng Thần Đẳng. Quả này thì anh hổ báo cực kì, ma cỏ gì anh cũng chấp tất.

Nói đoạn, nó chỉ tay vào hình xăm trên cánh tay phải, trên đó xăm hình gia huy của Trương gia, bao bên ngoài là một vờn mây, hai bên là hai dòng chữ viết theo lối bùa thảo. Hai thằng bọn mình còn ngơ ngác chưa hiểu gì thì thằng Việt đã tiếp lời:

– Chúng mày chắc cũng chỉ mới biết là trong họ tao có hàng phù thủy Thiên Đẳng, là hàng cao tay nhất. Còn từ xưa thì người thuộc hàng này không thiếu, chỉ vì đời sau thất truyền, mai một dần tài năng tổ tiên nên mới chỉ có ông Trấn và tao là đứng được vào hàng Thiên Đẳng này. Nhưng giờ tao mới rõ là ngoài trên hàng Thiên Đẳng này là hàng Thần Đẳng, người đứng vào hàng này có thể sai khiến được thành hoàng, sơn thần thổ địa, có thể nuôi được âm tướng hộ thân. Và nói để chúng mày tự hào khi có một thằng bạn như tao : Suốt năm trăm năm nay, chỉ có 8 người trong họ nhà tao đứng vào hàng Thần Đẳng.

Rồi nó lại uống liền ba bốn ly nữa, ngửa mặt cười ha hả như phim chưởng. Tôi và thằng D đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều kinh hãi vì thằng này, đúng thật là nó có tài năng thiên bẩm cho cái nghề phù thủy. Đến như ông K mà tận lúc già mới đến được Thiên Đẳng, và chắc các phù thủy đời trước cũng phải đến hơn nửa đời người mới được vào Thần Đẳng. Đằng này, thằng Việt năm nay mới có 33. Quá vui mừng vì thành công rực rỡ của thằng bạn, hai thằng tôi mời rượu nó liên tiếp, cả bàn hể hả, cười nói oang oang. Rồi thì mấy thằng hỏi nhau chuyện gia đình vợ con giờ thế nào, công việc làm sao, hỏi đến thằng Việt thì mình và thằng D cứ giục nó lấy vợ đi, hơn 30 rồi chứ trẻ mãi à. Thằng Việt cười bảo:

– Tao đã tính hết rồi, chậm nhất là trong năm nay, tao sẽ tìm được tình yêu của đời mình. Lúc đó các chú nhớ đến uống rượu mừng cho anh nhé!

Nghe vậy thì mình và thằng D mừng ra mặt, vỗ vai khen ngợi nó tài năng kinh thế, lại càng giục nó sớm tìm người yêu. Ba thằng chuyện trò, chén chú chén anh suốt đến tối mới thôi. Thằng D say quá phải để Ngọc Anh và ông S đưa về, mình thì leo vào tầng 4 nhà thằng Việt ngủ luôn, còn thằng Việt thì chẳng biết ngủ phòng nào. Thôi mặc xác thằng lang băm, cả biệt thự hơn hai chục phòng, tự khắc nó mò được chỗ ngủ.

Sáng hôm sau ngủ dậy, thấy cô giúp việc đem cà phê với bánh quy vào phòng, mình đánh răng rửa mặt xong thì ngồi cà phê với bánh quy, lại còn có cả tờ báo nữa, chỉ thiếu mỗi vợ ngồi ôm cổ. Hôm đó, ba thằng lên xe mình đi dạo khắp phố phường, gặp đâu là xà vào đấy, ba thằng đàn ông mà ăn hàng như đàn bà con nít. Tối về nhà lại say bí tỉ, ông tướng D còn hứng chi đi một bài Lão Hổ Thượng Sơn ở trước quán bia, tý thì thì bị CA túm vì náo loạn trật tự. Sáng hôm sau, ăn sáng xong thì thằng Việt rủ về nhà nó luôn, bảo có chuyện hay cần bàn. Vào ngồi trong phòng khách, thằng Việt đem từ trong ra một cái hộp cổ đã rỉ sét, nó khẽ đẩy cái khấc dưới miệng con nghê trên hộp, ấn ba lần vào cái vành mây bên phải, lại xoay con nghê sang trái ba vòng, sang phải năm vòng, nhìn cái hộp như là sản phẩm của Hạ Tuyết Nghi vậy. Nó mở khóa xong, rồi từ từ mở hộp ra, bên trong hộp là một tấm bản đồ bằng giấy sắc, và vài lá thư đã cũ, không hiểu thư này làm bằng giấy gì, viết bằng mực gì mà trông chỉ như mới để chục năm là cùng, trong khi xem kiểu cách cái hộp cũng phải được hơn trăm năm là ít. Thằng D hỏi : “Cái gì đây?”, thằng Việt đáp:

– Theo tao biết thì đây là bản đồ dẫn vào kho chứa bảo vật chính tông nhà tao. Năm xưa quân triều đình đến mà không cướp được gì là do không tìm ra được đường vào hang này. Cái bản đồ này tao bắt được lúc luyện Thần Đẳng, nghe nói trong hang có rất nhiều thứ quý giá, tao không muốn hưởng một mình nên đem ra rủ chúng mày đi cùng. Anh em mình có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, lẽ nào tao lại ỉm đi cho được.

Tôi và thằng D ái ngại nhìn nhau, lại thêm cảm phục thằng Việt, rõ ràng đây là đồ của họ nhà nó, hiển nhiên là thuộc về nó rồi, thằng này thật…. Rồi tôi và thằng D cứ luôn miệng từ chối, xua tay kêu không được, mình vô công bất thụ lộc, của cải đã giấu thì cứ để yên trong đó, động chạm làm gì. Thằng Việt thì cứ nài hai thằng đi bằng được, kêu là trong đó chỉ người có duyên mới vào được, bất kể là trong họ hay ngoài họ. Hơn nữa giờ cũng có lắm kẻ nhòm ngó kho báu này, của ta ta bỏ cho nó sao. Nằn nì hồi lâu, hai thằng cũng xuôi, thằng Việt bảo:

– Rằm tháng Giêng năm sau là đúng vào chu kì Quần Long Vô Chủ, trăng thẳng Thủy tinh, là lúc tao phát huy pháp lực mạnh nhất trong đời. Chọn dịp này đi thì thực là cẩn thận, không còn lo gì. Nhưng từ giờ đến lúc đó, có rất nhiều việc phải chuẩn bị, lo liệu. Chúng mày đi với tao chứ?

Hai thằng cùng đồng thanh:

– Thoải mái đê ku! Cứ có cái chơi là đi tất. Tam đầu long mà để mất một cái đầu thì còn ra gì.

Ba thằng lại cùng cười thống khoái, sau đó dẫn nhau đi nhậu nhẹt, bù khú,… Chơi cho đã trước khi vào việc chính. Còn tôi, trong lòng tôi cứ khấp khởi, hồi hộp, không biết chuyến này mình sẽ đến đâu.

Đêm thứ tư ở quê, cả hội đang ngồi uống trả ở bàn đá vườn sau thì tự nhiên thấy trong núi có tiếng trống rần rần nổi lên, cả ba kéo ra đường xem thì thấy dân làng cũng đổ ra nhìn về hướng núi, ai nấy đều ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra. Nhưng chỉ có các cụ cao tuổi, các bác trung niên là lo lắng ra mặt, cái tiếng động này, cái tiếng động từng khởi đầu bao sóng gió cho cái làng quê nghèo năm xưa, giờ nó lại bắt đầu.:

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x