Đầu năm nói chuyện tâm linh (chuyện có thật ở nhà em) – Tác Giả zorba
Ngày cuối năm nhà em xảy ra chuyện liên quan đến tâm linh, đối với em đây là một sự rất lạ lẫm vì lần đầu tiên trong đời em được biết đến, đấy là thằng em họ em bị “vong nhập”.
Em là đứa rất háo hức nghe chuyện cõi âm, vong linh, ma mãnh, cũng rất sợ ma nhưng em chưa bao giờ tin những điều đó có thật. Em hay cho rằng đó chỉ là sự ngẫu nhiên, hoặc người ta tưởng tượng, bịa chuyện ra thôi. Nhưng cho đến khi thằng em họ bị “vong nhập” thì em …. sợ suýt *** ra quần, niềm tin lên đến 80%, mặc dù em vẫn không thể giải thích được hiện tượng đó là gì.
Chuyện xảy ra với thằng bé y hệt như những câu chuyện “thêu dệt” mà em được nghe truyền miệng từ nhiều người.
Gia đình em toàn người không bao giờ tin vào chuyện cúng bái, ma quỷ, vong hồn, chỉ đi chùa cầu an cho tâm thanh thản thôi. Thằng em họ em thì lại càng không tin, nó sinh năm 1990, đã lấy vợ và có con trai 2 tháng tuổi, từ bé đến lớn không bao giờ cúng bái, lễ lạt, ma cũng không sợ.
Ngày nó cưới vợ, khi các cô bạn mẹ nó đến và thắp hương trên bàn thờ mẹ nó (mẹ nó mất sau khi sinh nó 2 tiếng do mất máu), có một con bướm đen bay từ bàn thờ mẹ nó (thật ra nhà em cũng chả biết chính xác con bướm bay ra từ đâu, vì thấy nó bay từ đâu đó gần bàn thờ) ra đến bàn chỗ các cô bạn mẹ nó ngồi. Các khách trong đám cưới đều bảo chắc mẹ nó về, mà nó thì bảo “tào lao”. Em không phải đứa tín nhưng thấy con bướm đấy cũng lạ, nó cứ bay vòng vòng, đến giờ đi đón dâu thì đậu lên vai thằng em em (thằng bé còn lấy tay đuổi đi, dù mọi người cứ can nó bảo “mẹ về đấy, đừng đuổi”). Sau khi đi đón dâu con bướm đậu ở cánh tủ, đến chiều thì bay đi đâu mất không biết.
Đấy là chuyện trước đây, để mọi người biết là thằng em em rất tửng và chả quan tâm quái gì đến chuyện tâm linh. Nhưng rồi chính nó lại bị vong nhập và khiến cả nhà em sợ sun c….him suốt mấy ngày
Em kể câu chuyện liền mạch, có phần em chứng kiến, có phần em kể theo lời “phỏng vấn” lại các nhân vật liên quan (vì em không được chứng kiến).
Hôm đấy là ngày 29 Tết, thằng em em đi ăn tất niên với đám bạn cấp 3, nó kể là “em mới uống được 3 chén rượu thì một hội khác lại gọi đi ăn tất niên ở địa điểm khác cách đó khoảng 12km, thế là em đứng dậy để đi đến đó. Khi em đi ngang qua cây đa xanh (ai ở Hà Tây cũ sẽ biết địa điểm này, đây là điểm đen của tai nạn giao thông, năm nào cũng có cả chục mạng người chết ở địa điểm này) thì em thấy lạnh sống lưng, rồi em cảm giác có người ngồi lên xe em, và em bắt đầu thấy không phải em đang lái xe mà là một người khác đang lái. Em thử bỏ hai tay ra xem sao thì thấy xe vẫn chạy bình thường, em mới nghĩ có khi em bị ma trêu rồi, em muốn chửi nó nhưng không chửi được. Em muốn gọi điện thoại cho bác P (là mẹ em) để nhờ bác chỉ cách cho em đuổi nó nhưng em bấm điện thoại rồi cũng không nói được (không mở mồm ra nói được).
Đi đến quán chỗ ăn thì em vẫn tỉnh, vẫn biết, em còn biết là mồm em nói “cho tao một con gà, một đĩa xôi”.
Mấy thằng bạn em bảo : “gà thì có, mày ăn tao gọi cho nhưng xôi *** có đâu”.
Nó nói (lúc này là nó nói rồi, vì thằng em em hoàn toàn không điều khiển được) “gà cũng được”.
Sau đấy mấy thằng bạn gọi cho thằng em em một đĩa gà, kinh dị nhất là trong lúc ngồi đợi gà thằng em em ngồi theo đúng tư thế “ma đói chuẩn bị vồ người” – hai tay giơ ngang vai như đang chực chờ vồ ai (thằng bé bảo em biết em ngồi như thế nhưng em không thể điều khiển tay hạ xuống được). Nhìn thấy đĩa gà thằng bé mê man luôn, không nhớ gì nữa.
Đoạn sau là em phỏng vấn thằng bạn của em em, là người đồng hành cùng nó bắt đầu từ khi nó ăn gà, đi về nhà và vật vã vở nhà em.
Tiếp …
Thằng bạn đó em tạm gọi là thằng T. Thằng này cũng ở gần nhà em, bằng tuổi em em và chơi thân với thằng em em từ khi hai đứa sinh ra cho đến bây giờ.
Thằng T bảo “lúc đó đòi gà rồi ngồi chồm hỗm thế, tất cả đám bạn em sợ quá dạt hết sang một bên, em cũng khiếp nhưng em đoán nó bị “ma theo” rồi, em mới quát: “mày là thằng nào, bạn tao nó còn vợ còn con, mày đừng theo nó”. Nhưng nó cứ gườm gườm nhìn em. Gọi gà ra nó ăn có hai miếng rồi bắt đầu cà khịa bọn em uống rượu. Nó bắt bọn em rót cả cốc đầy, rồi cứ lèm bèm bắt uống hết. Em mới bảo “tao uống hết cốc này theo ý mày thì mày phải tha cho bạn tao, biết chưa”. Nó gật đầu, em mới uống hết cốc. Uống xong nó cứ ngật người ra cười ha ha ha, mà tiếng cười rất chói tai, nó bảo “mày bị lừa rồi”.
Em ném cái cốc xuống đất, rồi bảo “*** uống ở đây nữa, đi về nhà tao mới uống” (thằng T muốn dụ nó về nhà em để nhờ người can thiệp).
Thằng T bảo em phải nói mãi nó mới đồng ý đi về, mà đi về nó đòi đi xe riêng nhưng em sợ nó đưa thằng V (là thằng em họ em) đi đâu mất nên em bắt nó phải cho em đi chung, em lại phải nói mãi nó mới chịu cho em đi chung, mà lại phải là nó lái chứ không cho em lái. Trên đường về nó đi rất chậm, chỉ khoảng 20km/h nhưng đánh võng rất ghê, cứ đi từ bên này đường sang bên kia đường, suốt cả đoạn đường về. Em ngồi phía sau chỉ canh nếu nó đi nhanh tẹo là giật cho cả hai thằng cùng ngã ra đường, nhưng nó đi cũng chậm.