Home Truyện Ma Thành Viên Ma Dẫn – Tác Giả NamKinh

Ma Dẫn – Tác Giả NamKinh

E ở miền tây, năm đó hình như 2002, lúc e còn học cấp 2 e hay theo ba e đi xe tốc hành lên sg để lãnh tiền doanh thu của vinataxi, vì ổng có 1 chiếc jolie bỏ vào đó làm xe thương quyền… Thường thì 2 cha con ở quê 1h khuya đi xe tốc hành lên, sáng có mặt tại bãi taxi để giải ngân luôn, sau đó 12h trưa thì về lại quê….Khoảng 10h thì 2 cha con qua thẳng bãi của xe tốc hành chờ luôn, bãi đó nằm gần An Dương Vương, rất nhiều xe, lớn nhỏ đều có, kế bãi có 1 khu đất để mấy loại máy công trình, cơ khí rất lớn và được rào rất cẩn thận….

Khi e và ba e tới bãi xe thì ngồi đợi trong một quán cốc nhỏ, xe thì đậu kế bên 12h là chạy, lúc ấy e mệt quá nên ngồi ngủ gục trên ghế, ba e thì ngồi kế bên đọc báo… Ấy vậy mà e mơ màng thế nào giật mình bật dậy không thấy ai hết, k có chiếc xe nào luôn, ghế trong quán thì trống lóc, sợ là mình ngủ quên bị xe bỏ lại, lúc đó hoảng quá lại nữa tỉnh nữa mê nên em đứng dậy cắm đầu chạy kiếm xe, chỉ vài bước chân thôi là e chạy đạp lên đống vỏ lon nước ngọt nghe rốp rốp, tới lúc tỉnh hẳn ra thì thấy mình đã lạc vào bãi để máy công trình, mà 2 bãi nó có hàng rào, cổng sắt ngăn cách, vậy mà không hiểu e lọt qua thế nào dc, mấy a làm trong bãi cơ khí bèn bắt e lại, vì tưởng e vô ăn trộm, mà mấy ổng cũng ngơ ngác k hiểu sao có 1 thằng lọt vô được khu đất này, e nói chuyện vs mấy ổng xong mấy ổng chỉ tay về bãi xe cho e xem, quái lạ e nhìn theo hướng ổng chỉ thì đúng là cái bãi xe chình ình bên đó, e còn thấy dc đít chiếc xe tốc hành mà e đi, vậy mà lúc e chạy đi kiếm thì k thấy 1 chiếc xe nào hết.

Xong mấy ổng mở cổng cho e ra, e phải đi vòng qua 1 ngã tư mới vào dc cổng bên bãi nhà xe, vừa vào cổng e đã thấy ba e vs mấy người nháo nhào đang đi tìm, ba e ổng run bần bật, mặt ổng tái mét cũng muốn khóc rồi, ổng sợ e bị tụi bắt cóc con nít chụp thuốc mê bưng đi, vì trong quán cốc e ngồi hơi thụt xuống so với ghế ba e, lúc ổng quay lại không thấy e nên tá hoả đi tìm….. Thế là e vào lại ghế ngồi, thì cái xe tốc hành đang đậu kế bên chứ đâu, ba e sạc e 1 trận, e ngồi thẩn thờ nhìn quanh xem cái đống vỏ lon lúc nãy e đạp đâu rồi, thì không thấy, mà ghế lúc này thì người ngồi đợi rất đông chứ k vắng tanh như hồi nãy , e cứ mơ hồ k nhớ thế nào hết, k hình dung dc mình đi qua kia bằng cách nào, chỉ nhớ mỗi chi tiết đạp vỏ lon, em còn hỏi ba e có nghe tiếng vỏ lon không, ổng bảo không nghe gì hết, mà tội ông già lắm, ổng còn chưa hoàng hồn, lúc lên xe mà ổng vẫn còn run..Ổng cứ kè kè sát mình, e cũng k dám đi tìm cái đống vỏ lon ấy, mà nó chất như núi chứ nhỏ đâu, bà cô bán nước cũng bảo bãi xe đâu có bãi rác đâu mà có vỏ lon, e nhìn xung quanh thì đúng rất sạch sẽ. Mấy ông tài xế cũng khẳng định k có lối nào qua bên dc bãi máy công trình đó hết…

Chuyện thế đấy mọi người ạ, e về tới nhà nghĩ mãi cũng không biết chuyện hôm đó tại sao lại như thế, e nghĩ lại lời nói của một bà cô trong quán nước nói mà e rùng mình…. “Nó bị ma dẫn”

Theo dõi
Thông báo của
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận