Home Truyện Ma Thành Viên Mộng du Tác giả Thịnh Thơ Thẩn

Mộng du Tác giả Thịnh Thơ Thẩn

phần 10:mộng du
đêm hôm đó là một đêm đáng nhớ nhất trong đời mình…mình đã phải đối mặt với nổi sợ hải chưa từng có trong đời…nó còn đáng sợ gấp ngàn lần nhưng sự việc trước đó…vì..sau một hồi lang thang trên hành lang bệnh viện và nghỉ miên man.. vừa đói vừa khát nước, toàn thân thì rả rời ngứa ngấy khó chịu vô cùng vì mấy hôm rồi mình chưa tắm nữa..những sự việc xảy ra làm mình quên đi cái bổn phận phải chăm sóc bản thân..mình cần phải ăn uống,tắm rữa và nghỉ ngơi chứ không mình sẽ bỏ cuộc mất…vậy là
mình đi nhanh tới phòng thằng h chắc chắn rằng nó vẫn còn đang ngủ thì mình mới yên tâm mà đi ..nhưng mình sẽ ăn ở đâu và tắm ở đâu..ăn thì dể còn tắm tại thời điểm này hơi khó khăn..đồ thay không có và mình cũng không có ý định tắm tại toi lét bệnh viện..vì nếu ai đã từng nằm viện thì sẽ biết cảm giác của mình hiện tại,vậy là mình đã có một quyết đinh sai lầm..mình sẽ về nhà một mình.lấy đồ và tắm rữa sạch sẻ…bất chấp mọi chuyện vì mình quá mệt mõi rồi…trên đường đi mình đã ăn tạm ổ bánh mì và uống cạn một chai nước khoáng chỉ một hơi..cũng tạm gọi là no..lúc nào khi quyệt định việc gì đó cũng có 2 tư tưởng trái ngược nhau hành hạ mình..một bên muốn bỏ mặc nó giống những đứa kia vì mình đâu có họ hàng thân thích gì với nó đâu..còn một bên muốn giúp đỡ nó vì sinh viên đi học xa chỉ có bạn bè là thân nhật giờ mình cũng bỏ đi thì cả đời mình sẽ bị lương tâm dầy vò mất…ngỉ ngợi bao điều thì mình tới nhà lúc nào không biết,khi ấy cũng gần 9h tối rồi…cửa vẫn khoá kín bên ngoài..ánh trăng le lói xen giữa những ngôi nhà đủ để mình thấy đường để mở chìa khoá phòng..chiếc khoá được tháo ra va chạm vào cửa sắt nghe”cộp cộp” trong không gian yên tỉnh khiến mình nổi da gà…đẩy cánh cửa ấy ra vẫn là tiếng “két két” mà thường ngày mình vẫn nghe nhưng sao hôm nay âm thanh đó khiến mình chú ý đến vậy..chưa kịp bước vào nhà thì một mùi tanh tưởi bóc lên sộc vào mũi khiến mình vội lùi ra ngoài..cái mùi đó khiến mình muốn ói ổ bánh mì mới ăn ra ngoài luôn vì nó quá kinh khủng…có lẻ đó là mùi tanh của máu mà hôm qua tới giờ chưa có ai dọn cả và thêm cái ùi ẩm móc của căn nhà sau 1 ngày đóng cửa kín mít…sau khi đã dần quen với cái mùi đó mình bước vào nhà bật công tắt đèn lên..may quá đèn vẫn sáng..và việc quan trọng là dắt con xe yêu dấu vào nhà cái đã.(tài sản giá trị nhất).sau khi
đã đóng cái cửa lại thì chỉ còn lại một mình mình….giờ ko ai có thể giúp mình được nữa nếu có gì xảy ra..ngôi nhà hoàn toàn chìm trong im lặng..và rất bừa bộn,những thứ chơi cầu cơ hôm qua vẫn còn lăn lông lóc,2 cây nến đổ xuống chảy sáp đông lại thành cục dính vào nền,3 cây nhang cháy gần hết tàn nhang vương vãi khắp nơi..quá chán nãn và quá mệt mõi mình cỡi ngay cái áo hôi hám vứt một góc..mình bước thẳng vào phòng tắm như chưa có chuyện gì xảy ra..cũng ko hề quan tâm trên gác có gì nữa…bước vào phòng tắm định dội ngay gáo nước lạnh vào người nhưng chợt nhớ tới lá bùa ông thầy đưa cho mình,sợ bị ướt nên mình đã tháo ra bỏ lên kệ,gáo nước thật mát, cảm giác thật thoải mái biết bao,mình như đang tận hưởng nó vậy..nhưng có 1 điều nãy giờ mình chưa hề dám nhìn vào gương..mình rất sợ thấy điều gì đó không muốn thấy…bỗng nhiên đèn phòng tắm tắt.màng đêm lại vay kín lấy mình…cảm giác hồi hộp lại khiến tim mình như muốn rớt ra ngoài..bên ngoài đèn vẫn sáng nhưng sao đèn phòng tắm lại tắt..thật kì lạ..không quên với lấy lá bùa..mình quyết định bước ra ngoài trong tình trạng không mãnh giáp che thân..vì nhà không có ai thì ngại gì kia chứ..nhưng mình đã lầm,khi vừa bước ra khỏi phòng tắm thì mình giật bắn người,có bao nhiêu cái da gà nổi lên hết khi thấy một cô gái trẻ cũng trong tình trạng thiếu vãi đang đứng trước mặt mình…mình nhận ra đó chính là cô gái trong giấc mơ..cô ta đẹp một cách mê hoặc khiến mình nhìn một cách mộng mị..bất chợt cô ta tiến lại gần và cất tiếng nói bằng giọng lạnh lẽo…”chúng ta chơi trò chơi chứ..nếu bắt bược em anh muốn gì cũng được”…lúc ấy mình dường như bị thôi miên vậy,tâm trí mình hoàn toàn trống rỗng..cô ta bước đi và mình bước theo như một con rối..không gian lạnh lẻo vô cùng..,cô ta từ từ bước lên gác và như một cái xác không hồn mình bước theo vô điều kiện…lên tới nơi cô ta đứng quay lưng về phía mình…đứng ngay nơi mà trong giấc mơ cô đã chết…một phần lí trí của mình cản mình lại nhưng sự ma mị quá lớn..nó điều khiển một phần suy ngĩ và toàn bộ thân thể của mình…tay mình giơ lên chạm vào vai cô ta..lạnh, rất lạnh..cô ta khẻ quay đầu lại chỉ thấy nữa khuôn mặt và nói ” em thua rồi..em là của anh”…không thể khống chế bản thân ,mình đưa bàn tay còn lại lên thân thể cô ta nhưng may mắn làm sao…tay kia mình vẫn đang giữ lá bùa…khi lá bùa vừa chạm vào người, cô ta bỗng hét lên ghê rợ và mất hút trong bóng tối,mình như bừng tỉnh cơn mê vội vàng lui ra phía sau..lá bùa vừa rồi đã cứu mình.có thể thằng h bị như vậy là do chơi trò chơi này ư..mình thở hổn hển nhìn xung quanh xem cô ta đâu rồi..cầm chắc lá bùa trong tay vì đây sẽ là thần hộ mệnh của mình ngay lúc này..mình cố gắng nhíu mày lại trong bóng tối để có thể thấy từng cử động dù nhỏ nhất..cô ta đâu rồi phải chăng giống như một con sói đang rình con mồi tội nghiệp đó là mình sao…mình cần phải thoát khỏi nơi đây càng sớm càng tốt nhưng điều cần nhất bây giờ là phải kiếm một bộ quần áo mặc vào người thôi…thật sự mình đang rất lạnh,nhưng phải làm thế nào đây khi xunh quanh ẩn chứa bao nhiêu nguy hiểm mà đồ của mình thì lại nằm trong tủ gổ…lúc này mình hối hận tại sao lại không phải là một kẻ bừa bãi vứt đồ lung tung kia chứ..nếu vậy mình đã có thể lấy một bộ đồ bất kì ở nơi nào tuỳ ý trong căn phòng này rồi..mình hối hận vì đã xếp thật gọn gàng trong chiếc tủ nên giờ chỉ còn cách tới đó lấy đồ mà thôi…hix.mình bước từng bước một cách khổ sở..luôn trong trạng thái phòng thủ cao nhất nếu có bất kì điều gì xảy ra thì lá bũa sẽ là món vũ khí lợi hại nhất của mình…khi chỉ còn vài bước nữa là tới tủ..mình liền khựng lại không muốn bước tiếp nữa vì mình biết..muốn tới tủ phải bước qua nơi mà cô ta đã chết..một linh cảm bất an khiến mình không thể bước tiếp được nữa..đang suy ngi có nên bước tiếp nữa hay không thì”trời ơi..” một bàn tay lạnh lẻo túm lấy chân mình nắm chặt,.mình hốt hoảng nhìn xuống thì điếng hồn khi thấy cô ta đang bò dưới đất cánh tay đầy máu đang kéo lấy chân mình..gương mặt cô ta cung toàn là máu..mính muốn hét lên thật to để có người nghe thấy sẽ tới cứu mình nhưng không thể..cổ họng như bị cái gì đó vô hình bóp chặt ko thể phát ra âm thanh được…lá bùa..mình đưa tay cố gắng cầm lá bùa đưa vào người cô ta nhưng không thể được..mình ko thể với tới cô ta..quá sợ hãi nước mắt mình trào ra.mình thật sự đã khóc..bỗng từ phía sau lưng có cái gì đó rất nhanh lao tới tạo thành cả một luồng gió..vù vù..đó là một bóng đen..bất chợt cô ta thả tay ra
mình liền lùi lại về phia sau,.bóng đen lao vào quằn quại với cô ta,phát ra những âm thanh đáng sợ,tiếng gào rú dữ dội..một lúc sau mọi thứ trở nên yên tĩnh.ko còn âm thanh nào phát ra cả.mình vẫn ngồi đó im lặng và chờ đợi..chờ đợi vị ân nhân đã cứu mình lúc nãy.từ trong bóng tối một đôi mắt sáng rực đi ra..thật chậm rãi.nhưng lạ thay nhìn vào đôi mắt ấy mình cảm giác thật nhẹ nhỏm..nó như xoa dịu nhưng nổi sợ hãi của mình vậy..”a..” thì ra đó chính là con mèo đen đã từng cứu mình 1 lần..nó nhìn mình một hổi lâu rồi..,vù..nó phóng đi thật nhanh khiến mình không kịp nhìn thấy gì cả…bất thần trong giây lát mình vội vàng chạy ngay xuống dưới
nhà mặc lại bộ đồ khi nãy và vội vàng rời khỏi căn nhà trong cảm
giác có cái gì đó nhìn theo chằm chằm…
còn tiếp

Theo dõi
Thông báo của
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận