Home Seo Pháp y và những câu chuyện không dành cho những người yếu bóng vía – Tác Giả Nguyễn Thanh Hào

Pháp y và những câu chuyện không dành cho những người yếu bóng vía – Tác Giả Nguyễn Thanh Hào

Part 12
Kính thưa các cụ, sau 1 thời gian vắng bóng thì em đã trở lại. Liên tục chương trình thì xin gửi tới toàn thể quý cụ part 12 với tựa đề : từ từ rồi nghĩ.

Sau part 11 thì có lẽ thích vấn đề tâm linh hơn nên em sẽ tiếp tục, lưu ý là có thêm mắm thêm muối vào cho mặn nhưng cốt truyện không đổi
Hôm đó là em qua bệnh viện X thăm thằng bạn nó mổ ruột thừa nằm bên đấy, do ban ngày bận nên em ghé qua đó vào tầm 6h chiều. Sau khi gửi xe này nọ thì em đi lên tìm phòng nó, em còn định qua chọc cười cho nó bung chỉ để khâu lại mà nghĩ chơi ác quá nên thôi.
Bệnh viện tầm 6h là đã vắng người dần rồi, lâu lâu thì gặp vài ẻm y tá hay thực tập lượn qua lại, cặp mông căng tròn ẩn sau lớp áo blouse làm….ơ đm lạc đề rồi. Vả phát lấy tinh thần nào :)) ! Bẹp bẹp.

Nguyên 1 dải hành lang gần 20m mà chỉ có 1 mình em đi, giày em nó gõ từng tiếng cộp…cộp..cộp trên sàn, ai nghe nửa đêm bảo đảm đái tại chỗ vì nó vang rất xa.
Em thấy hơi lạ là thường chỉ thưa người thôi chứ ko phải là ít người qua lại như bây giờ mặc dù mới 6h chiều. sau 1 hồi suy nghĩ lan man thì móc đt ra xem lịch âm : Mùng 2 đã hiểu rồi.
Nó nằm ở tầng 4 nên em phải đi thang máy, thường là sẽ có 1 cái thang chuyển bệnh lớn và 1 cái thang nhỏ đúng ko. Em đứng bấm mãi nó *** tuột xuống nên thôi, đi bằng thang chuyển bệnh, bệnh viện đó em quen gần hết, hầu như chỉ có sinh viên nó mới ko biết em là ai nên em ko phải xoắn về việc nội quy cấm sử dụng mục đích khác.
Vào thang máy nghe cái mùi quen quen, em đi ra hỏi thì y tá mới nói là vừa đẩy xác xuống tầm 30p là em lên tới bằng thang đó ok ko sao b-( . Am phai

Vào bệnh viện thăm ai thì xem cái cửa nào mở được bằng chân thì lấy chân đẩy, bất khả kháng thì dùng tay. Góc phòng nào có chai cồn 70° sát trùng thì dùng đê, ko biết sẽ mang cái bệnh gì về đâu. Lưu ý nhé ! :-w

Sau 1 hồi chém gió xiaolin và dọa nó về việc biến chứng nặng có thể cắt cu bla bla, tặng cái *** gì cũng ko ăn đc nên em gửi phong bì cho nó, dù gì cũng là bạn chí cốt 20 mấy 5 6 năm mà, có chết cũng coi như phúng điếu, sống thì tự mua đồ mà đớp.
Xong việc em về, lúc đó khoảng 8h tối, cảm thấy gần vỡ đập thủy điện nên em vào toilet đề xả lũ, em cam đoan lúc đó là cả cái toilet chỉ có mình em, vì ai muốn vào phải đi qua cửa nhỏ ngang vào đẩy thì nó sẽ phát ra tiếng.
Mô tả tí cho các bác hình dung. Bước vào tay phải là dàn lavabo, tay trái là chỗ giải quyết nỗi buồn, người lạ nơi cuối con đường là nơi để xả lũ.
Do đi tới cuối nên em quan sát được hết và biết ko có ai, ô đcm đang đái nghe cửa khu vực để ỉa (em xin phép thô cho thật) thì nghe cửa đóng nhẹ lại kiểu như ép lại cho nhảy chốt khóa, sau đó nghe khóa trái 2 nấc cạch cạch, thầm rủa trong đầu “đm thằng lìn nào troll ác vl. Làm đang đái thụt mẹ hết vào trong”
Đi ra cũng vô tư lắm, thấy cửa khép hờ cũng ko nghĩ gì, rửa tay rồi đi ra lấy xe.
Vừa ra khỏi cửa thì trong đầu lóe lên 2 câu hỏi :
– tại sao nghe chốt nhảy mà chỉ thấy cửa khép, nếu muốn mở ra phải vặn lại đồng nghĩa với việc sẽ có thêm 2 tiếng nhảy nữa ?
– muốn vào phải qua cửa, mà qua cửa là phải có tiếng kêu do đẩy cửa vào.

Đang định quay lại xem thì nghĩ lại hôm nay là mùng 2, bệnh viện lúc vào để ý 6h đã thấy vắng người rồi, cứ cho là trùng hợp thì tại sao lại nghe được tiếng chốt khóa nhảy ? Đã nghĩ 1 phần là bị phá, ngó nghiêng xung quanh thấy cái cam thì đã có ý tưởng táo bạo. Sáng hôm sau quay lại xem camera giám sát được lắp để quay gần tới khu vực cửa nhà vệ sinh ! Em muốn xem cho rõ để không phải nghĩ nhiều thôi.
Hôm sau em ghé qua đó, do quen biết nên check không có gì là khó khăn, xem lại cái đoạn lúc em vào tới cái đoạn ra thì không thấy ai khác vào nữa, xem tới lúc em đi ra đứng đó tần ngần gãi đầu và đi về 10p cũng ko thấy ai ra. em chỉ dám nói là để quên đồ trong đó sợ người sau nhặt chứ ko dám nói mục đích xem để làm gì.
Đã biết có cái gì xảy ra rồi nên thôi, ko tò mò nữa. Đi về và có nhờ bảo vệ đặt ít vàng mã ở phía sau.

Em nhớ lại thì lúc vào bệnh viện có qua phòng trực và dọa thằng bạn “tụi mày coi chừng nha, nay mùng 2 đó” ko ngờ thằng phải coi chừng lại là em
Vào bệnh viện thì hạn chế cười đùa và nói bậy, thứ 1 là ảnh hưởng tới người đang dưỡng bệnh, thứ 2 là gây chú ý với người dưỡng bệnh thất bại
Hết rồi.
Note : mùng 2 và 16 âm lịch hằng tháng là ngày cúng cô hồn nhé

Theo dõi
Thông báo của
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận