Truyện Ma Âm Hầu
Chương 4:
Xe cấp cứu lập tức đưa Xuân Khang vào bệnh viện, Sam gọi Trường Khang để báo tin này. Vừa nghe tin, Khang kéo cả Thiện và Hùng lên bệnh viện
-Xuân Khang sao rồi?-Khang vừa chạy đến, vừa thở dốc vừa hỏi
-Vẫn còn mê man, bác sĩ bảo do mất nhiều máu, phải nghỉ ngơi 1 vài tuần-Cô Loan nói
-Vậy là ổn rồi, nhưng vẫn cần có người chăm sóc Xuân Khang-Khang nói
Vậy là mọi người ở lại. Đêm, bóng tối bao trùm khắp nơi, bóng đêm mang đến một sự đáng sợ mơ hồ cố hữu. Khang đứng ngoài hành lang, nhìn xuống mặt đường, thi thoảng có vài chiếc xe chạy qua. Cái cảm giác đó cứ đeo bám lấy Khang từ lúc vào bệnh viện, cảm giác như bị sức ép đè nén, khó thở, không gian xung quanh như tối sầm lại.
-Em có sao không?-Cô Loan nói từ đằng sau
-À……à không có gì cả ạ-Khang cười cười
-Cô biết em có chuyện khó nói, cô cũng chẳng tra hỏi làm gì-Cô Loan vừa nói vừa nhắm mắt, cảm nhận làn gió đêm-Em đúng là một cậu nhóc kỳ lạ
-Như em đã nói với cô lúc trước, em không phải một cậu bé bình thường, em khác với những cậu bé khác-Khang quay sang cô Loan, nhăn răng cười
Một cảm giác ớn lạnh chay dọc sống lưng, Khang quay qua quay lại nhìn xung quanh, nhưng chẳng thấy ai. Một ai đó đang nhìn mình, Khang tự hỏi
-Thôi, trời bắt đầu lạnh, cô vào trong kia cho ấm-Khang nói
Cô Loan vào trong, Khang ngoái nhìn xung quanh một lần nữa, vẫn là cái nhìn gai người đó, cái nhìn phát ra từ bóng tối. Khang quệt mồ hôi trên trán, quyết định đi tìm ai đó đã nhìn mình
-Hù!!!!-Haruka lao ra từ sau lưng Khang
-Làm tôi giật cả mình, cô đến đây làm gì?-Khang gắt
-Nhớ anh quá nên đến thăm-Haruka nói
-Tào lao quá, có gì không?
-Um, bệnh viện là nơi có nhiều oan hồn, nên anh phải cẩn thận, nơi này có một oan hồn rất hung ác, đã giết cả chục người rồi, tôi đến đây để khuyên anh đừng gây sự với nó
-Thật là nó rất mạnh sao, vậy tôi phải đi thử sức với nó-Khang nói
-Làm vậy chỉ khiến anh đau khổ hơn thôi, vì nó sẽ giết tất cả bạn bè của anh. Thực ra, nó đã giết một Âm hầu chính thức rồi
Khang chợt khựng lại, hình ảnh của Hồng, Sang, và Toàn lướt qua trong tâm trí. Rồi Khang lại chỗ dãy ghế ngoài hành lang ngồi, Haruka lại ngồi kế bên
-Anh làm vậy là đúng
-Hy vọng là vậy-Khang nói
…………………………………..
Trời vừa tờ mờ sáng, đã nghe tiếng một ai đó la hét
-AAAAA!!!!!
Khang bừng tỉnh, liền chạy đến chỗ có tiếng hét. Một người phụ nữ lớn tuổi đang đứng trước một đoạn hành lang mà la hét. Khang chạy ra thì ……….Trời ơi, một cái xác người bị phanh ra, máu me chảy khắp nơi. Khang bịt miệng lại, một tay chống vào tường, hai mắt hoa lên. Chợt Khang thấy chẳng có gì đáng sợ nữa, vài giây sau, Khang không còn sợ hãi trước một cái xác đầy máu me kia. Khang lại gần xem xét, từ cổ xuống bụng bị một cái gì đó phanh ra, tất cả nội tạng đã biến mất, máu thấm đỏ một khúc hành lang. Những người xung quanh vẫn còn bàng hoàng vì cảnh tượng này
-Mau gọi cảnh sát!!!-Khang gắt với những người xung quanh
Mọi người như chợt tỉnh, người thì hối hả gọi cảnh sát, người thì gọi bác sĩ. Khang bỏ đi, ngạc nhiên vì chính mình, tại sao mình lại không hoảng sợ trước cảnh tượng đó??. Với cái tính phớt đời cố hữu, Khang chẳng quan tâm tới chuyện đó nữa, cậu trở về phòng của Xuân Khang như chưa có gì xảy ra. Vừa mở cửa bước vào, Khang thấy Sam đang gối đầu lên giường Xuân Khang mà ngủ. Mái tóc nâu đỏ khẽ bay trong gió, che một phần khuôn mặt đáng yêu của Sam. Khang trân người ra một hồi lâu, chợt đỏ mặt, nhận ra tim mình đang đập thình thịch, Khang đập mạnh vào ngực mình==>ngồi thụp xuống ôm ngực
-Mày đang làm gì vậy?-Hùng đứng sau lưng Khang hỏi
-Có làm gì đâu-Khang nói-Mà mày đi đâu sớm vậy
-Tao ra mua đồ ăn sáng cho cả nhóm, nghe người ta nói có một vụ án mạng ở dãy hành lang bên kia á. Rồi sau đó tao gặp “em gái” mày-Hùng huýnh cùi chỏ vào Khang
Haruka đang đứng kế bên Hùng, nhìn Khang cười
-Á….à….nó là em gái tao đó mà-Khang nói
-Thôi thôi, họ hàng mày mà tao không biết à, ba má mày mới đi một chút mà đã dụ gái về nhà à-Hùng cắp cổ Khang nói nhỏ-Pro nhỉ
-Đã bảo là không phải vậy rồi mà-Khang đỏ mặt nói
-Rồi rồi, không phải thì không phải-Hùng nhún vai quay đi
-Mọi người dậy ăn cơm nè-Hùng nói
-Cơm!! cơm!!-Thiện bật dậy la hét
Khang kéo Haruka ra một góc hỏi nhỏ
-Chuyện hồi nãy là sao chứ? Mà thôi bỏ đi, chuyện cái xác bên kia hành lang là do oan hồn đó làm à
-Uh, anh vẫn nuôi ý định giết oan hồn đó à?
-Không thể để nó hại thêm người vô tội nữa
Khang quyết định sẽ giết nó ngay đêm nay, để không ai chết vì nó nữa, Haruka đọc được điều đó trong mắt Khang, nhưng không ngăn cản, vì cô biết sẽ không thể lay chuyển được người như Khang. Nhưng Khang và cả Haruka không hề biết rằng, oan hồn ấy đã chú ý đến Khang từ lúc Khang vào bệnh viện. Một linh hồn mạnh mẽ và quyết đoán sẽ khiến oan hồn mạnh hơn rất nhiều, và nó quyết sẽ giết Khang cho bằng được