Truyện Ma Có Thật – 3 Tuần Trông Nhà Thằng Bạn Thân
Part 12: Giải thoát (4) – END
Mặt trời chiếu thẳng vào nhà cũng chính là lúc tất cả thức dậy, chính xác hơn là chỉ còn có thằng P là thức. Tui với thằng Q đã dậy lâu rồi nhưng vẫn còn nằm dài vì đêm qua mệt quá. Bà 3 thì đã chạy về nhà, tới đây thì bà cũng đã giúp rất nhiều cho tụi tui rồi. Quay qua nhìn thì thấy thằng Q đang bấm điện thoại cho mẹ của nó, xong nó gọi rồi nói:
– Mẹ hả? Mẹ về nhà hay được không, con có chuyện cần hỏi nè!
– …..
– Dạ, mẹ về liền chiều nay được không?
– …..
– Dạ
– …..
– Thì bé T mới liên lạc cho con xong. – thằng Q nhấn mạnh tên pé T
– …..
– Ok mẹ, chiều gặp mẹ!
Thằng Q quay qua nhìn e với một ánh mắt tỏ vẻ đã thành công. Thằng P cũng gật đầu rồi ngáp một cái xong lăn ra tiếp, tui lật đật lôi nó dậy chứ nó mà ngủ nữa thì có nước tới chiều, có khi còn bể kế hoạch nữa. Kế hoạch chiều nay mà thiếu nó thì không thể nào giải thích được tại sao pé T lại đi chôn ở ngay cái giếng đó.
Quay trở lại đoạn tối hôm trước…
Sau khi dứt câu hỏi của tụi nó, tui cũng nghĩ tới ngay điều này, ít nhiều thì chỉ mới giải quyết được có 50%, phần còn lại vẫn là khó hiểu nhất. Mà trong chuyện này, mẹ thằng Q là người khả nghi nhất, không phải chỉ vì suy đoán bậy bạ mà chính mẹ nó là người có những hành động kì lạ nhất. Từ lúc cấm đoán thằng Q ra ngoài sau vườn, cho tới lúc gặp mẹ nó ở nhà, rồi lúc mẹ nó đuổi tất cả ra ngoài ở. Thì tui luôn luôn nghĩ tới một điều. Lúc này bà 3 mới lên tiếng:
– Bà thì không biết tại sao bé T lại được chôn ở đó, bà cũng chẳng hỏi được. Có lẽ bà chỉ giúp được tới đây, phần còn lại mấy con tự giải quyết nhé.
– Nhưng bà mà không giúp thì làm sao tụi con qua được.. – thằng Q nói
– Chuyện này bà ko nói chắc được, thui sáng mai bà về sớm!
Tới đây thì bà 3 cũng lên phòng thờ làm gì đó, tui quay qua thằng P nhìn nó rồi trầm ngâm hỏi:
– Mày có ý kiến gì ko?
– Không
– Còn tao thì có
– Hả?
– Tao có cách để tìm hiểu
– Mày nói thử coi
– Nghi vấn nhiều nhất của mày là gì, nói thẳng ra có phải vì mẹ thằng Q không?
– Ừ
Lúc này thằng Q mới quay qua, nhưng nó cũng không nói gì, nhìn nó có vẻ điềm tĩnh có lắng nghe. Tui thấy vậy cũng không ngưng, và tiếp tục nói lên ý kiến của mình. Mặc dù lúc đầu tụi nó không đồng ý, nhưng chỉ có cách đó là nhanh và chắc chắn nhất.
– Mày nhắm làm được không P? – thằng Q hỏi chắc chắn lần cuối
– Được, cứ yên tâm. Với lại cũng giải quyết xong rồi, chắc chẳng còn gì đâu.
– Ừ, vậy thì cứ như thế.
Xong ba đứa lăn ra ngủ một giấc, thằng Q thì gác tay lên trán suy nghĩ như những lần trước. Chính xác là nó phải suy nghĩ, bởi lần này có liên quan khá nhiều tới mẹ của nó, thằng P thì cũng không ngủ được liền, con miêu của nó vẫn nằm đó. Tui có hơi ngạc nhiên là lúc nãy con miêu của nó không xuất hiện nhiều, hình như là bà 3 có làm gì với con miêu trước. Thui không quan tâm nữa, tui lăn ra ngủ…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau khi ăn sáng (chính xác là gần trưa) xong, chúng tui đi dạo thêm một vòng nữa, rồi mới về nhà. Lúc này cũng đã 3h chiều, thằng P đã về nhà để chuẩn bị dụng cụ sẵn sàng. Tui với thằng Q cũng dọn dẹp phòng ốc, ngồi đợi một lúc thì mẹ thằng Q gọi cho nó, nói nó tầm 6h30 sẽ tới nhà. Mẹ nó trong điện thoại nghe như gấp gáp mà cũng phân vân chuyện gì đó. Mặc kệ, tụi tui tiếp tục làm những chuyện cần làm. Cho đến khi gần tới lúc gặp mẹ thằng Q thì tui mới vòng qua bên hông nhà, ở một chỗ mà tui có thể quan sát và nghe được cuộc trò truyện của 2 người đó, nhưng phải chắc chắn là mẹ thằng Q không thể biết có tui ở đó…
Giờ cũng đã đến, mẹ thằng Q đến trễ hơn dự tính, lúc này đã là 7h20 hơn, nhưng cũng không trễ lắm. Trời đã sụp tối như dự tính và mọi thứ diễn ra tốt đẹp, nếu lần này mà thất bại hoặc không đúng với những gì tui suy nghĩ thì công cốc, có khi còn bị chửi cho thúi mặt. Nhưng đã bắn tên là phải theo, tui cầm điện thoại, nhắn tin cho thằng P một cái.. Xong tui bắt đầu theo dõi cuộc nói chuyện của thằng Q và mẹ nó. Nó bắt đầu bằng một vài lời:
– Mẹ trễ zị?
– Ừ, người ta kẹt, nên giờ này mẹ mới xong, nhưng con kêu mẹ về đây làm gì, sao không nói qua điện thoại.
– Thì mẹ cũng ở đây rồi, cứ từ từ con kể cho nghe.
– Lẹ đi, mai mẹ còn giao hàng sớm.
– Dạ, mẹ còn nhớ pé T đúng không?
Tới đây mẹ nó khưng lại một cái, nhưng không lâu thì mẹ nó trả lời:
– Tất nhiên mẹ nhớ, mà chuyện gì với nó?
– Lúc trước mẹ nói là mẹ không liên lạc gì với nó phải ko?
– Ừ đúng rồi, bộ con gặp được nó à? – mẹ nó mặt nhíu mày lại, rồi nhìn nó một cách như dò xét.
– Haizzzz – thằng Q thở dài một cái nhẹ rồi nó tiếp
– Pé T mới gọi cho con xong, tối nay nó về nhà gặp con nè!
– Hả? – bỗng dưng mẹ thằng Q la to lên, như nhận ra chuyện gì đó
– Mẹ sao zị, sao tự nhiên mẹ giật mình gê thế?
Mẹ nó đưa hai tay ra đằng sau lưng chống lại, xém chút là mẹ nó đã ngã ra đằng sau, nét mặt có chút gì đó thay đổi, và còn có một vài giọt mồ hôi lăn nhẹ. Tui thì chỉ là cảm nhận nhưng người mà quan sát được kỹ nhất chắc chỉ có thằng Q. Lúc này, điện thoại của tui run lên, là của thằng P:
– Tao tới rồi
– OK
Biết là thằng P đã tới “vị trí”, tui nhắn tiếp một tin cho thằng Q với nội dung “Xong, thằng P đã tới”. Ngay lập tức điện thoại của thằng Q rung lên trên sàn nhà, thằng Q mới lấy lại đọc, còn mẹ thằng Q thì chăm chú theo dõi từng cữ chỉ của nó như là sợ một điều gì đó sắp sửa xuất hiện mà không hề mong muốn. Thằng Q thì đã đọc được, rồi nó quay qua nói với mẹ nó:
– Pé T tới rồi, mẹ có muốn ra đón không?
– Sao, bé T mới nhắn tin cho con à? Nó nói sao?
– Nó nói nó sắp tới nhà rồi, giờ con ra đón, mẹ có ra không?
– Mẹ…mẹ.. ra với con!
– Mà mẹ sao thế, con thấy mẹ lạ lạ sao á?
– Không gì, chừng nào nó tới..
– Sắp rồi mẹ, chắc 2,3 phút nữa, mẹ trông thế hả?
– À…ờ…
Lúc này thì chẳng có gì phải nghi ngờ nữa, chắc chắn bà mẹ thằng Q đã giấu một điều gì đó nên mới có hành động lạ như vậy. Đã đến lúc cho nhân vật thứ 3 xuất hiện, tui cầm điện thoại lên và nhắn tin cho thằng P. Sẵn sàng cho chuyện cuối cùng:
– Ê, vô đi mày
Đợi một hồi tầm cả phút sau mới thấy nó nhắn lại:
– OK bây bê
– Mày làm gì lâu zị?
– Đái, có xíu lâu khỉ gì.
– OK zô đi, cẩn thận kẻo bể
– Biết, nói hoài
Xong, tui quay qua nhắn tin với thằng Q:
– Nó đang vô, tới mày đó.
Thằng Q đọc tin nhắn xong, rồi nó nói với mẹ nó:
– Rồi, pé T tới rồi ra mẹ ơi.
– Ừ..à…
Nó đứng lên, nhìn ra thẳng ngoài cổng thì lúc này, thằng P đã ở ngay cái vị trí cực kỳ dễ thấy nếu nhìn từ trong nhà ra, nhưng nép sang một bên, để không nhìn rõ được khuông mặt, đã zị nó còn sắp thêm một bộ tóc dài xõa tận ngang vai. Tưởng đâu mờ mờ ảo ảo nhưng vô tình có một người đàn ông chạy xe ngang qua, chiếu thẳng ánh đèn vào người nó. Xém chút là bể kèo, nhưng vì mẹ thằng Q cũng không còn nhìn rõ nữa, nên mẹ nó chỉ biết chắc là có người con gái ngoài đó.
– Đi ra mẹ, nhanh còn pé T vô.
– Khoan!!! – lúc này mẹ thằng Q đã lên tiếng thật sự, chính là lúc quan trọng nhất.
Tui và thằng Q đều nín thở, chờ từng lời mẹ nó nói lên bởi vì chắc chắn mẹ nó sắp phải nói ra cái gì đó mà mẹ nó giấu lâu nay. Nhưng nào ngờ, mẹ nó chẳng nói gì cả chỉ là một câu hỏi đơn giản liên quan đến:
– Mẹ nhớ tóc bé T là ngắn tới cổ mà, đâu phải dài đến thế.
– Ớ…
– Con coi chừng không phải!
Thằng Q đứng đớ người ra, tui cũng đỡ người ra theo, đâu có ngờ là lại có tình tiết này, ai nghĩ là mẹ nó lại còn nhớ tới cả mái tóc của bé T. Nhưng trong rủi có cái hên, như lời thằng Q nói lúc trước, mẹ nó đã không gặp bé T lâu lắm rồi, thì làm sao mà còn có thể nhớ rõ như vậy được. Tui vừa nghĩ ý này trong đầu, tính nhắc thằng Q bằng cách nhắn tin cho nó, nhưng nhắn dài thì khó, mà nhảy vô nhắc thì có khi còn lộ, hên sao nó cũng nghĩ tới cái điều mà tui nghĩ:
– Bộ mẹ có gặp pé T gần đây sao mà mẹ biết ?
– Ơ.. mẹ không…
– Mẹ!
Đúng lúc này cũng chính là lúc tui vào cuộc, tui dùng mấy cái cục đá đã để sẵn ném thẳng lên máy tôn nhà để tạo ra mấy tiếng như “boang boang”.. xong sau đó tui lại dùng chiếc dép tổ ông chà sát vào tường như tiếng chó mèo cào. Tất nhiên là có tác dụng, mẹ thằng Q đã sợ lắm rồi, nhưng vẫn chưa nói gì cả. Thằng Q lại lên tiếng:
– Mẹ kì qua, thui con đi ra kẻo em nó chờ
– Khoan, con đừng ra, ma đó, con đừng ra, ma đó…
Mẹ thằng Q vừa nói vừa kèm theo kéo tay nó như muốn van xin nó đừng ra ngoài. Thằng Q đứng đớ người ra, bởi vì trước mắt đó là chính xác như những gì tui đã nói. Thẳng Q mới ngồi xuống mà từ từ kiềm mẹ nó lại, mẹ nó ngưng bám chặt tay nó xong mới bình tĩnh lại mà nói. Lúc này chỉ tội thằng P, nó phải đứng ngoài đó nãy giờ, có khi còn phải tới khuya nữa…
– Mẹ giấu con một chuyện, một chuyện vô cùng lớn.
– Mẹ giấu con chuyện gì, mẹ nói đi…
– Cách đây tầm không lâu, đúng là bé T có đến nhà mình để xin ở nhờ….mà con không sợ ai ở ngoài kia sao?
– Ai..à không sao, mẹ cứ kể đi
– Ừ..
Cách đây không lâu, bé T đến xin ở nhờ nhà mình. Lúc đầu mẹ có cho vào tại vì nhìn thấy cũng tội nghiệp lắm. Nhìn nó xơ xác, thân thì hình như có chữa, nhưng nghe nó nói đâu bị người yêu nó đánh té tới nỗi mất luôn đứa con trong người. Nhìn nó ũ rũ, như cái xác không hồn mẹ cũng thương nó lắm. Mua đồ về cho nó ăn, nó cứ luôn miệng hỏi con, nhưng nhất quyết nó không muốn mẹ báo cho cha mẹ nó biết. Nó giận cha mẹ nó lắm, mẹ cũng chiều nó, tính đâu là cho nó ở vài ngày mẹ cũng gọi cho con về thăm nó,.. Nhưng đâu có ngờ rằng lại có một chuyện xãy ra.
Vào hôm thứ 2, lúc nó và mẹ đang ăn cơm thì mẹ mới buộc miệng hỏi về thằng bồ nó. Nó đượm buồn một lúc rồi cũng tươi cười đổi chủ đề, mẹ cũng im lặng mà đổi chủ đề theo. Lúc chiều, mẹ mới đi chợ tính mua cho nó một vài món ăn cho khỏe người, cũng tính là gọi con chiều hôm đó luôn. Cho tới khi về nhà, mẹ chẳng thấy nó ra mở cửa, nhìn nhà thì toang hoang như vừa có trộm. Mẹ chạy từ trên xuống dưới, chạy kiếm mỗi phòng cũng không thấy nó. Chỉ thấy có mấy bộ đồ nó đem đi theo vẫn còn để trong phòng, tưởng là nó ra ngoài xíu nên mẹ cũng không kiếm nữa. Chắc là nó còn sợ nên mới quên tới quên lui như vậy.
Gần chiều tối, tầm 8h hơn thì có một chiếc xe đậu trước nhà. Mẹ mới chạy ra trước cửa đẻ mở thì thấy có một thằng con trai, nhìn mặt dữ tợn, và giang hồ lắm. Phía sau là bé T, mặt đó có một vết bầm, còn thằng mất dậy kia cứ gầm gầm như muốn ăn thịt con nhỏ. Dẫn nó dô nhà, thì mẹ mới hỏi:
– Thằng đó là thằng nào, sao con lại đi với nó.
– ….
– Sao con không trả lời?
– Dạ, thằng đó là bạn trai con.
Mẹ giật mình, mất bình tĩnh, và cũng tức bởi vì chính cái thằng này đã hành nó ra tới nông nỗi này, còn khiến nó mất luôn đứa con. Tới giờ này nó vẫn còn liên lạc với thằng cô hồn đó để đi chơi với nó. Mẹ cũng chẳng hiểu con T nó nghĩ cái gì nữa, mẹ mất kiềm chế mà chửi một trận vô bé T. Quên mất rằng nó đang là một người mõng manh cần che chở, nhưng làm sao giờ, mẹ đã quá tức. Sau khi xả cơn giận lên người nó thì mẹ đi thẳng vào phòng và đóng cửa lại ngủ. Tới gần nữa đêm, mẹ bỗng giật mình bởi vì mẹ có cảm giác ai đó đang nhìn. Mẹ mới bước ra ngoài cửa, thì đèn vẫn còn sáng nhưng bé T không còn ngồi ở đó. Kiểm tra phòng cũng không có nó, cho tới khi mẹ linh tính thế nào đó thì vòng ra ngoài vườn coi thử.. Cũng không có ai cả? Bực mình vì nghĩ chắc nó lại đi với cái thằng kia nên mẹ bỏ vô nhà ngủ tiếp…
Một ngày, hai ngày, ba ngày, và tới ngày thứ tư thì mẹ vẫn không thấy nó. Mẹ cũng quên mất chuyện gọi cho con, quá sốt ruột khi vẫn không thấy nó về. Mẹ đứng ngồi không yên cho tới khi mẹ cảm giác có ai đó ở sau nhà, giữa 12h trưa mẹ vòng ra sau vườn, có bóng một người con gái đúng ngay sau cái giếng và mẹ mới lên tiếng:
– Pé T hả con?
Vẫn không một lời trả lời, mẹ càng tiếng gần tới cái giếng thì cái bóng dần dần biến mất. Mẹ chạy thật nhanh lại thì cái bóng đã biến mất hoàn toàn và chẳng còn ai cả. Cây cối đứng gió, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng như phản xạ mẹ cúi người xuống để nghỉ ngơi, thì hỗi ôi, một xác người lềnh bềnh trong giếng… Ánh mắt trừng to nhìn thẳng lên trời, và.. mẹ la lên….
Hôm sau, ba con về,… và mọi chuyện sau thì con đã biết rồi đó…
~~~~~~
Thằng Q trầm ngâm một hồi, như nó vẫn không tin vào câu chuyện. Nó muốn mẹ nó nói xạo nó một lần nữa, nhưng mẹ nó chẳng nói thêm lời nào. Nó chỉ biết tin và nó chợt khóc ngất lên như một thằng anh mất đi một đứa em ruột. Một đứa em mà nó luôn luôn thương và yêu. Mẹ nó cũng không kiềm được nước mắt… Lúc này đây hai mẹ con đã ôm nhau mà khóc, tui cũng chẳng kiềm được nước mắt khi một số phận của một người con gái quá hẩm hiu….
Bước ra ngoài cổng cùng với thằng P và kêu nó dắt xe dông đi kiếm một chỗ ăn tối. Tui nhắn tin cho thằng Q một cái xong… Và tui với thằng P cũng về nhà tầm nữa đêm!
Sáng hôm sau, mẹ thằng Q đi. Chào hỏi tụi tui mấy lời, tụi tui cũng phụ dọn dẹp nàh cửa, thằng P đã có xe hàng để chở đồ phụ thằng Q. Hôm sau 3 tụi tui đẹp xương cốt bé T ra ngoài nghĩa địa, nhờ bà 3 làm một số thứ, và cuối cùng thì bé T cũng thật sự ra đi một cách đúng nghĩa…..
Trãi qua gần 3 tuần ở lại nhà thằng Q ít nhiều tui cũng biết thêm được vài chuyện, và cũng phụ nó giải quyết được nhiều chuyện. Tui không muốn phải ở đây thêm miếng nào nữa. Đến lúc phải quay về thành phố, đến lúc giúp thằng Q quên đi những chuyện buồn này. Chào tạm biệt nhà nó một lần cuối, và bắt đầu đề máy xe. Tui chạy đi và quay lưng nhìn lại, căn nhà đầy kỳ bí!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Xin chào tất cả các bạn, từ những người thân theo dõi từ đầu truyện cho tới cuối truyện, và những người không thân, những người hay la ó, những người chịu đựng được sự táo bón của e. Chân thành cảm ơn đã đồng hành với mình xuyên suốt câu truyện này. Mình không nghĩ là mình lại kết thúc câu truyện này lâu đến như vậy, nhưng biết làm sao được, tưởng là sẽ nhanh lắm. Thôi thì cái gì có bắt đầu cũng phải có kết thúc. Mong là sau khi kết thúc mọi người sẽ còn nhớ tới mình, và nhớ tới câu chuyện “Nghi có ma… 3 tuần trông nhà bạn thân!”… Nếu có dịp mình sẽ viết lại một câu chuyện mới được chính mình và một vài người bạn ở nước ngoài trực tiếp ảnh hưởng. Gợi ý một chút là nó không về ma, chỉ về sự âm u, kì ảo của cuộc sống bên nước ngoài. Những tập tục tâm linh kỳ lạ. Nhưng thôi, xin chào và hẹn gặp lại các bạn.