Home Truyện Ma Hay [Truyện Ma-Kinh Dị] Đường Âm – Tác Giả Định Hải Châu

[Truyện Ma-Kinh Dị] Đường Âm – Tác Giả Định Hải Châu

Chương X: GIẢI PHÁP
Tôi ngồi ngay ngắn trên ghế, hai tay đan chặt vào nhau, cố sức lấy lại bình tĩnh để có thể kể đầu đuôi câu chuyện cho ba, cho chú Trí – người vừa đưa tôi ra khỏi cơn ác mộng kinh hoàng.
“Lúc ấy con không xác định được là mình đang mơ hay tỉnh, chỉ lờ mờ biết rằng mình đang đi bộ về nhà. Xung quanh thì tối đen như mực, cái lạnh như muốn nuốt chửng con. Con rất sợ. Rồi…có ai đó gọi tên con : “Hạ…”, nhưng tiếng kêu lạ lắm, nó kéo dài và trầm đục đến độ khó phân biệt là giọng nam hay nữ. Theo quán tính, con quay người lại: Từ trong màn đêm, một cánh tay giơ về phía con như muốn kêu cứu. Nghĩ rằng có ai đó đang gặp nguy hiểm nên con liền đưa tay nắm vào bàn tay đó….Cái lạnh như băng đá từ bàn tay ấy truyền qua khiến con hoảng hốt vội rụt tay lại, nhưng không thể được. Người đó nắm rất chặt, đến độ tay con trở nên đau buốt. Cùng lúc ấy, từ trong bóng đêm đen đặc, hàng trăm cánh tay khác vươn ra cố túm lấy con, những cái móng sắc dài cắm vào da thịt rướm máu khiến con đau đớn mở choàng mắt…”
Tôi ngừng một chút, cảnh tượng ấy vẫn chưa làm tôi hết sợ hãi. Ba tôi xót xa nhìn đứa con gái, ông nói:
“Lúc đó con nhìn thấy vô số những cánh tay người mọc ra từ các bức tường trong phòng đúng không?:
Tôi gật đầu rồi tiếp:
“Nhưng chúng vẫn chưa thể chạm tới con, chỉ là còn cách rất gần…Con hoảng loạng thét lên rồi lăn từ trên giường xuống, định mở cửa chạy ra ngoài, nhưng cửa bị khóa. Sau đó thì ba và chú chạy lên phá cửa.”
Tôi thấy ba khẽ rùng mình, có lẽ những chuyện xảy ra gần đây cũng làm ông khiếp sợ lắm. Từ ghế đối diện, sau một lúc ngồi khoanh tay im lặng lắng nghe, chú Trí lên tiếng:
“Trong mơ chỉ là ảo ảnh được tạo ra, không thể làm hại ai ngoại trừ làm tinh thần người đó hoảng loạn.Vừa rồi, những âm linh lang thang ngoài kia cảm nhận được luồng sóng âm tính mạnh mẽ phát ra từ cháu nên đã tập trung lại. Người mạng âm chính là món ăn vô cùng béo bở đối với chúng, tất cả những vong hồn đều muốn được hoàn dương. Tuy nhiên, mọi ngóc ngách trong nhà đều đã được bùa chú trấn áp nên hai người cứ yên tâm, chúng không thể nào xâm phạm.”
Tôi nặng nề thở hắt ra. Một người sợ ma như tôi lại hết tối lại sáng gặp quỷ, chẳng biết nên cười hay khóc.
Bỗng sực nhớ điều gì, ba tôi vội lên tiếng. Giọng ông gấp gáp:
“Vừa nãy cậu định nói gì đó, liên quan đến việc cứu con Hạ đúng không?”
Cứu tôi? Tôi có thể thoát ra khỏi những rắc rối nguy hiểm này sao? Suy nghĩ ấy khiến tôi như người đi lạc chợt phát hiện chút ánh sáng le lói nơi cuối con đường tối tăm, chật hẹp. Tôi hồi hộp nhìn người đàn ông trước mặt.
Chú Trí suy nghĩ vài giây rồi nói:
“Đúng là có cách, nhưng tôi không dám chắc 100% sẽ thành công.”
Mắt ba tôi sáng lên:
“Cậu cứ nói!”
Chú quay sang tôi, chậm rãi từng chữ:
“Cháu phải tổ chức đám cưới ngay trong ngày mai, với người – đã – chết!”
————————————————————————————Khi hai ba con từ nhà ông Năm Lụi trở về, bà Hiền mừng rỡ bật khóc. Bà ôm con gái vào lòng rồi lại đẩy ra, nhìn trái nhìn phải xem Hạ có bị sao không rồi lại òa khóc. Ông Toàn vỗ vỗ lưng vợ rồi nói:
“Thôi, con nó không có chuyện gì đâu. Bà vào nhà tôi nói cái này.”
“Hai ba con ăn cơm đã chứ, đã ăn cái gì đâu mà…” Bà Hiền vừa lau nước mắt vừa nói, giọng nghẹn lại.
Ông Toàn lắc đầu:
“Thôi, cứ nói chuyện đã, cơm để sau. Chuyện này hệ trọng.”
Bà Hiền hoang mang gật đầu rồi ôm vai Hạ theo ông Toàn vào nhà.
Trong phòng khách nhỏ, ba người ngồi quanh bộ bàn ghế gỗ cũ kỹ. Bà Hiền rót trà nóng ra ly, mùi thơm dịu nhẹ của trà lan tỏa xung quanh thật dễ chịu. Ông Toàn nhấp một ngụm cho ấm người, mệt mỏi kể lại chuyện đã xảy ra với con gái. Ông chỉ kể tóm tắt, thậm chí cố tình lướt qua nhanh một vài chi tiết để không làm vợ mình quá kinh hãi, nhưng bà vẫn há hốc miệng, ôm lồng ngực thở dốc, hai mắt hết nhìn ông lại quay sang Hạ như không thể tưởng tượng nổi những điều khủng khiếp ấy lại có thể xảy ra.
Giọng ông vẫn trầm đều kể lại:
“Cậu Trí nói rằng, nếu không giải quyết dứt điểm thì cái Hạ nhà mình sẽ còn phải gặp phải tai họa về dài…Mà cách ấy là…”Ông ngập ngừng “…phải cho con Hạ lấy một người đã chết.”
Bà Hiền đứng bật dậy: “Ông nói cái gì?”
Ông Toàn vội vàng đứng lên, kéo bà ngồi xuống, giọng khẩn khoản:
“Bà cứ nghe hết đã!” “Con gái mình mạng âm nên người âm theo nó là chuyện không tránh khỏi. Nhưng người sống có luật của người sống, người chết cũng có luật của người chết. Bà có nhớ…mỗi khi cúng đồ hay tiền cho ông bà, chúng ta luôn ghi rõ họ tên ông bà lên đấy?”
Bà Hiền bất đắc dĩ trả lời:
“Sao tôi lại không nhớ!”
Ông tiếp lời:
“Điều đó có nghĩa một khi đã xác định quyền sở hữu thứ gì thuộc về ai thì những vong hồn đó sẽ không xâm phậm hay tranh dành đến thứ đó.”
“Ý ông là…..”
“Nghĩa là nếu cái Hạ được xác định là vợ và thuộc về cái người chết mà mình cưới cho nó, thì những âm vong khác sẽ không theo phá nó nữa. Cái chính là… đó chỉ là nghi thức để hóa giải tà ma chứ không ảnh hưởng gì đến việc lấy chồng của con nó cả.”
Hạ ngồi đó, cô im lặng không nói gì, đôi mắt hướng về khoảng không vô định bên ngoài…Đã hơn 5 giờ sáng, những tia sáng đầu tiên của bình minh đã bắt đầu ló dạng….
Bà Hiền thẫn thờ suy nghĩ. Một lúc trôi qua, bà thều thào nói:
“Vậy…ý ông như thế nào?”
Ông Toàn chép miệng, lắc đầu:
“Chẳng còn cách nào khác, bà ạ.”
————————————————————————————
Tôi tắm rửa qua loa rồi lết cơ thể mệt mỏi về phòng. Tôi chui lên giường, vùi mình vào cái mền ấm áp quen thuộc. Đầu óc suy nghĩ miên man… Con quỷ kia, mặc dù nó rất đáng sợ và nguy hiểm, nhưng nó cũng chính là Lam – người bạn thân thiết luôn cười nói ríu rít cùng tôi trong mấy tháng chân ướt chân ráo mới chuyển đến.
Tôi vẫn luôn cảm thấy rất lạ. Trong đám con gái chơi thân trên lớp, ngoài Lam ra còn có cái Hằng và Xuân. Mà nếu Lam đã chết, nghĩa là nó chỉ là hồn ma. Vậy tại sao những lúc ra chơi, tôi và chúng nó vẫn nói chuyện với Lam bình thường? Lẽ nào… hai đứa nó cũng là ma?
Tôi rùng mình lắc đầu. Chắc không phải đâu, có lẽ dạo này gặp chuyện liên tiếp làm đầu óc tôi rối loạn rồi. Tôi quyết định ráng nhắm mắt ngủ một giấc lấy lại sức.
Đột nhiên, từ bên ngoài vọng vào tiếng nói lanh lảnh:
“Cháu chào cô! Có Hạ ở nhà không ạ?”
Tôi giật thót người. Vừa nhắc đã đến. Đó là tiếng của cái Xuân bạn tôi!

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x