Truyện ma – Một vụ tai nạn trên đường du lịch
Tác Giả : iphonenouvo | 5giay.vn
Phần 1: Đêm Định Mệnh
Liêm là một chàng trai có một vóc dáng lý tưởng trong giới du lịch. Khuôn mặt hình chữ điền, sáng sủa, cao 1m75, nước da rám nắng. Liêm vào ngành du lịch đã 3 năm, thời gian đủ để tích lũy nhiều kinh nghiệm trong việc hướng dẫn.
Vào khoảng giữa tháng 12, Liêm nhận trách nhiệm dẫn đoàn tham quan tại Đà Lạt. Mới 18 giờ, Liêm đã chuẩn bị quần áo và các dụng cụ cá nhân cần thiết để đến địa điểm đón khách. Trên đường đến công ty, Liêm lo cho cái bụng của mình sẽ phải cồn cào cho một chuyến đi đêm khá dài, vội tấp xe vào quán cơm ven đường làm một đĩa cơm cho chắc bụng. Trời mùa đông tại Sài Gòn năm đó không khí trở nên se lạnh. Liêm khẻ rùng mình và thầm nghĩ :
– “Ối trời, Sài Gòn còn lạnh như vậy thì ở Đà Lạt chắc cả cơ thể đóng băng quá.”
Ăn vội đĩa cơm, Liêm lên đường để kịp giờ đón khách. Đến công ty chuẩn bị xong mọi vật dụng thì xe cũng vừa đến để cùng Liêm sang cơ quan của khách. Đến nơi, Liêm giật mình không biết vì khách quá nôn nóng cho chuyến đi hay sao mà đã có mặt khá đông đủ từ rất sơm. Vì thế đúng 20 giờ xe đã khởi hành và Liêm bắt đầu vận dụng các khả năng nghiệp vụ hướng dẫn của mình.
– “Xin chào toàn thể Quý anh chị công ty An Lợi đã có mặt trong chuyến tham quan Đà Lạt ngày hôm nay….”
Liêm luyên thuyên theo đúng nghiệp vụ của một hướng dẫn viên một cách chuyên nghiệp, những việc không thể thiếu để tạo ấn tượng ban đầu. Khi cảm thấy phần lớn khách trên xe đã dần đi vào giấc ngủ, Liêm xin phép dành không khí yên tỉnh cho khách nghỉ ngơi lúc ấy xe cũng đã đến Tp. Biên Hòa, đồng hồ điểm đúng 22 giờ.
Truyện ma – Một vụ tai nạn trên đường du lịch
Trời về khuya ở khu vực ngoại ô không gian thật yên tĩnh vắng lặng không như ở Sài Gòn giờ này chắc vẫn còn khá đông đúc. Vì tính chất của công việc Hướng dẫn viên luôn phải xa nhà, nhiều khi cũng thấy buồn tủi. Lễ tết mọi người cùng ăn uống hay đi chơi đâu đó với gia đình bạn bè như đoàn khách mà Liêm đảm trách ngày hôm nay. Còn hướng dẫn viên thì thui thủi một mình, đi xa quê nhà với cả núi công việc trước mắt. Thế cũng vui vì được đi đây đi đó khắp cả nước, hướng dẫn chỉ có một cách an ủi chính mình là lấy niềm vui của khách làm niềm vui của chính mình. Mãi suy nghĩ về nổi niềm riêng mắt Liêm nhắm lại từ bao giờ.
Chợp mắt không được bao lâu, tỉnh giấc xe đã đến ngả 3 Dầu Giây. Vội cầm micro lên Liêm nói :
– Kính thưa anh chị! Liêm xin lỗi đã đánh thức anh chị vào lúc này vì xe đã gần đến trạm dừng chân đầu tiên. Ở đây anh chị có thể xuống xe nghỉ ngơi cho máu trong cơ thể lưu thông đôi chút và mục đích chính là cơ hội để anh chị xả nước cứu thân vì đường còn khá xa. Đoàn sẽ dừng tại đây 15 phút, bây giờ là 23 giờ 45, đúng 0 giờ anh chị vui lòng có mặt ở xe để tiếp tục lộ trình. Xin cám ơn!
Sau khi khách đã xuống xe, Liêm cùng tài xế vào trong canteen uống vội ly cà phê và cũng nhằm để tránh cái lạnh mùa đông.
– Lạnh quá anh Thiện nhỉ? Đến Đà Lạt chắc chết quá! – Liêm nói
– Ừ, hồi sáng tao có coi dự báo thời tiết, dự báo Đà Lạt nhiệt độ khoảng 11 – 12oC, có mưa nữa chứ. Mưa kiểu này thì tham quan hơi mệt đó.
– Chịu thôi anh ơi, mưa thì cũng phải đi chứ sao, bỏ điểm bị chửi chết. Nảy Sài Gòn đông quá làm mình đi hơi trễ ha.
– Mất gần 4 tiếng đồng hồ mới tới đây. Chắc lát đạp để kịp giờ.
Liêm nhăng mặt đáp lại :
– Từ từ thôi cũng được. Trời tối lái nhanh nguy hiểm lắm, với lại đi đường đèo nữa.
– Mày đi với anh mà lo. Anh mày là tay đua kiệt suất mà! Hahaha – Tài xế cười và nói.
Đúng 0 giờ xe lăn bánh tiếp tục quảng đường dài. Tốc độ đã nhanh hơn thật sự có lẽ là khoảng 80 km/ giờ. Do trời khuya nên vừa lên xe không gian trên xe đã nhanh chóng trở nên yên lặng và xen kẽ tiếng ngáy ngủ đâu đó, chỉ còn vài khách do khó ngủ nên vẫn mở mắt nhìn vào màn đêm. Thằng Tèo phụ xe thì đeo tai nghe đang lắc lư theo điệu nhạc. Tài xế Thiện mắt vẫn mở sáng điều khiển chiếc xe lao vun vút. Liêm cũng từ từ đi vào giấc ngủ với những giấc mơ về cuộc hành trình của mình.
Một lúc sau, Liêm tỉnh giấc, xe đã bắt đầu leo đèo Bảo Lộc. Đường vắng, thi thoảng một hai chiếc xe tải và xe tốc hành ngược chiều vượt ngang qua. Bên phải là vực sâu thâm thẩm, đường phía trước thì ngoằn nghèo như con rắn. Sau gần 20 phút xe đi ngang qua miếu 3 Cô, Liêm nghĩ nếu giờ này khách còn thức Liêm sẽ kể chuyện 3 Cô chắc khách nổi da gà hết vì sợ quá.
Bỗng Liêm hét toáng lên :
– Anh Thiện có người băng qua đường.
Nhưng đã quá trễ, tiếng thắng xe kêu ken két vang lên như xé nát mặt đường và một tiếng “ầm” nghe kinh hoàng đã đánh thức cả đoàn. Mọi người nhốn nháo, xôn xao. Cánh cửa xe mở bung, Liêm, tài xế, phụ xe nhảy xuống xem chuyện gì đã xảy ra. Liêm vội vàng quay ngược trở lại chặn ngay cửa xe khuyên khách trên xe đừng xuống. Trước đầu xe khoảng 2m, một người đang nằm trên vũng máu lênh láng. Tài xế Thiện có vẻ sợ hãi, tay chân run lên không còn đứng vững. Liêm và phụ xe dìu tài xế ngồi vào lề và tiến đến xem xét tình hình nạn nhân.
Truyện ma – Một vụ tai nạn trên đường du lịch – 1
Đến nơi, trước mắt Liêm là một cô gái trẻ mặc đồ rất sành điệu với quần jean đen và áo thun trắng đang nằm sấp xuống mặt đường. Nhẹ nhàng lật người cô ta lên, nhờ ánh đèn xe chiếu thẳng vào nên Liêm và Tèo đều nhận ra đó là cô gái tuổi chừng 18 đến 20, nước da trắng trẻo chứng tỏ đây là người bản xứ của Bảo Lộc, nơi có không khí mát lạnh ít tiếp xúc với nắng nóng. Gương mặt trái xoan đầy đặn thể hiện một nép đẹp dưới lớp máu trào ra từ miệng và mũi do bị va đập xuống đường. Cô ta vẫn còn thoi thóp, mùi rượu thoang thoảng cho biết cô gái này đã uống rất nhiều bia đến say mềm. Chính vì thế cô đột ngột băng qua đường khiến tài xế không kịp xử lý và đâm sầm vào cô ta. Đúng lúc này, một vài nhà đã sáng đèn, người dân đã bị đánh thức vì tiếng thắng xe và tiếng va chạm. Liêm nhanh chóng quay lại chỗ tài xế và nói :
– Anh tạm tránh mặt đi chỗ khác. Việc này để em và thằng Tèo giải quyết. Anh ở đây người dân không hiểu hết chuyện, họ có thể vây đánh anh đó.
Tài xế không đợi một phút nào nửa vội vàng lánh đi mà tay chân vẫn còn run vì sợ hãi. Đồng thời, Liêm cũng gọi một số khách nam xuống xe chứng kiến làm chứng thanh minh cho tài xế của mình. Cũng lúc ấy tuy trời rất lạnh nhưng người dân đã đổ ra đường khá đông, bàn tán và gọi điện báo công an. Mười lăm phút sau, cảnh sát giao thông, cảnh sát khu vực và cứu thương đã có mặt. Cảnh sát phong tỏa hiện trường, vẽ sơ đồ theo quy trình. Nhân viên y tế đến xem xét nạn nhân mà rồi lắc đầu trong vô vọng. Liêm mạnh dạn đến gần hỏi thăm thì nhận được câu trả lời :
– Do cú đâm xe quá mạnh, đồng tử đã giản, tim ngưng đập. Cô bé đã không qua khỏi.
Chân tay Liêm bắt đầu rụng rời khi chứng kiến cảnh người đi vào cõi chết ngay trước mắt mình, nước mắt chảy ra từ khóe mắt sâu thẩm của Liêm vì thương sót cho cô gái. Liêm nói với nhân viên y tế:
– Anh xem trong túi cô ấy có giấy tờ hay điện thoại không? Gọi điện báo tin cho gia đình cô ấy biết để lo hậu sự.
Nhân viên y tế kiểm tra lấy ra tờ chứng minh nhân dân và một chiếc điện thoại từ túi xách của cô. Liêm mượn và chịu trách nhiệm gọi điện báo tin. Dưới ánh đèn pha và đèn xanh đỏ của xe cảnh sát, Liêm thấy trên giấy chứng minh nhân dân là cô gái trẻ. Tên của cô gái rất đẹp N. T. Hằng Nga, sinh ngày 22/12/1986. Liêm lại rơi lệ và nói thầm :
– Ôi trời, lúc tối là sinh nhật thứ 21 của cô ta sao? Vậy mà…
Lặng lẻ Liêm lên xe lấy xuống một cây đàn ghi ta – Liêm là người có tính cách lãng mạn và đam mê âm nhạc. Một thời gian sau khi tốt nghiệp khoa thanh nhạc của Nhạc viện thành phồ Hồ Chí Minh, Liêm đã từng tham gia các nhóm ca sĩ quần chúng, ngay bây giờ Liêm vẫn là ca sĩ của công ty trong các phong trào và các cuộc thi của ngành. Liêm ngồi lên một tảng đá ven đường và bắt đầu khảy đàn. Tiếng đàn êm dịu vang lên cùng giọng hát thánh thót như một nghệ sĩ thật thụ.
“Sống trên đời này, người giàu sang cũng như người nghèo khó.
Trời đã ban cho ta cám ơn trời dù sống thương đau.
Mai kia chết rồi trở về các bụi giàu có như nhau.
Nào ai biết biết trước số phận ngày sau ông trời sẽ trao?…”
Bài hát của Liêm bị gián đoạn khi một cảnh sát tiến lại thu thập thông tin.
– Xin lỗi anh tên gì? Và là gì trên chiếc xe này?
– Dạ, tôi tên Liêm, là hướng dẫn viên của đoàn. – Liêm trả lời.
– Cho tôi biết họ tên đầy đủ được không?
– T. V. Liêm ạ.
– Thế tài xế là ai? – Cảnh sát tiếp tục hỏi.
– Tôi đã nói anh ấy tạm tránh mặt vì tôi sợ người dân sẽ hành hung anh ấy.
– Ừ, tôi hiểu. Anh có thể tường thuật lại sự việc cho tôi trước không?
Mặt Liêm suy tư và trả lời :
– Khi xe vừa hết dốc đèo Bảo Lộc, tài xế tăng tốc thì đột nhiên tôi thấy cô gái này từ trong lao ra. Tôi hét lên và tài xế cũng đã thấy. Anh ấy đạp thắng gấp nhưng khoảng cách đã quá gần nên…
Viên cảnh sát ghi nhanh lời khai của Liêm và yêu cầu :
– Anh đã có thể gọi tài xế đến đây để tôi làm việc. Hãy yên tầm đã có chúng tôi hộ tống. Và dựa trên hiện trường, chúng tôi cũng biết đây không phải là lỗi tài xế của anh. Điện cho anh ấy đi nhé.
Trước khi gọi cho tài xế, Liêm gọi về báo cho điều hành và ban lãnh đạo công ty điều xe thay thế tiếp tục chở khách đi Đà Lạt vì chắc chắn xe sẽ bị tạm giữ để điều tra. Nhưng tất cả các hành khách đều muốn ở lại để làm chứng cho tài xế, không chịu đi trước nên Liêm đành chìu theo y khách. Một thời gian sau, tài xế quay lại làm việc với cảnh sát. Được hành khách làm chứng cho tai nạn trên là tài xế vô tội vì có thể cô gái đã cố ý lao vào đầu xe để tự vẫn. Dù thế cảnh sát vẫn không thể cho tài xế tiếp tục hành trình mà buộc phải hợp tác điều tra.