Truyện Ma – Nợ
Chương 5
Câu chuyện năm xưa
Khi hai chúng tôi bắt đầu chìm vào giấc ngủ, thì cách đó không xa, ở khu Phùng khoang một tia sét đánh ngang trời kèm theo đó là tiếng sấm nổ vang trời. Trong căn nhà vắng người đàn ông bật dậy trán lấm tấm mồ hôi, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi mà mỗi lần nghe tiếng sấm sét ông vẫn cảm giác sợ hãi về những gì ông từng trải qua. Tỉnh dậy ông mở cánh cửa sổ ngoài kia mưa vẫn rơi, ông rít điếu thuốc rồi phả ra từng sợi, từng sợi khói sau đó nhắm chặt đôi mắt lại, Câu chuyện cách đây hơn ba mươi năm vẫn còn trong tâm trí ông rõ như in.
Năm đó mới ra trường ông với khí thế sục sôi của tuổi trẻ, ông là một trong những người xung phong lên vùng cao dạy học. Ông được trường điều về dạy học sinh của ba bản của đồng bào dân tộc HMông. Khi đầu mới lên ông còn hừng hực khí thế của tuổi trẻ, nhưng thời gian về sau thì càng oải vì trong tưởng tượng của ông cuộc sống của đồng bào miền cao không ngờ lại khó khăn đến thế.
Có những em học sinh phải đi bộ cả chục km để đến lớp học, lớp học những ngày mưa cả thầy cả trò phải nép vào nhau để tránh nước mưa dột nói chung là khổ vô cùng tận. Là thầy giáo mà ông phải thường xuyên vào rừng săn bắn để cải thiện bữa ăn và đem xuống thị trấn bán lấy tiền trang trải thêm cho cuộc sống chứ chỉ dựa vào những thứ nhà nước cấp chắc ông đã chết đói từ lâu rồi. Từ một chàng trai thành phó trí thức sức trói gà không chặt ông gần như biến thành một chàng trai bản thực thụ, săn bắt không còn phải là việc quá khó khăn với ông như những ngày đầu nữa.
Lần ấy sau một lần đi săn ông vô tình thấy một con hổ đang bị thương vì dẫm phải bẫy, khi ông tiến lại gần thì thấy nó đang thở phì phò, chân nhuộm một màu đỏ thẫm. Ông giơ cây súng săn nhắm thẳng vào đầu nó, khi chuẩn bị bóp cò thì bất giác con hổ mở mắt nó hết nghiêng đầu bên này rồi lại nghiêng sang bên kia nhìn ông rồi bất ngờ gầm lên một tiếng vang vọng rừng xanh. Tiếng gầm của chúa sơn lâm khiến ông đôi tay ông run rẩy làm rơi luôn khẩu súng trên tay. Như chớp được thời cơ con hồ dùng chút sức lực chồm về phía ông, cũng may ông kịp nhảy sang một bên né chứ không ông cũng đã tan xác dưới vuốt hổ rồi. Con hổ sau khi chồm về phía ông thì kiệt sức nằm bẹp một chỗ, tuy nhiên ánh mắt nó vẫn hướng về phía ông, miệng thì gầm gừ. Khi đó ông vội chạy lại cầm lấy cây súng nhắm thẳng vào đầu nó bóp cò , nhưng vừa khi đặt tay vào cò súng ông bất giác thấy đôi mắt nó bất giác ngấn lệ,
Nhìn dòng nước mắt nó chảy ông bất giác yếu lòng, đặt cây súng xuống ông tiến lại phía nó
“ Tao không có ý hại mày, để tao xem vết thương cho mày được chứ”
Con hổ dường như hiểu được tiếng người, ánh mắt nó nhìn Ông lúc này có vẻ đã bớt căm thù, ông lấy thêm can đảm tiến lên chạm vào nó , gầm gừ hai tiếng rồi cũng cho ông chạm vào người. Sau một hồi vuốt ve, nó đã hoàn toàn bỏ ánh mắt thù địch đối với ông, Quãng thời gian sau đó ông liên tục đắp thuốc và chăm sóc vết thương cho nó, mỗi ngày ông còn bắt thỏ rừng và nai đến để cho nó ăn. Chẳng biết từ lúc nào ông với nó lại trở nên thân thiết, từ sau đợt cứu nó, ngày nào trước nhà ông cũng có một phần thịt thú rừng. Có lần nó còn dẫn ông xem bầy hổ con nhỏ của nó, nhìn những con hổ con bé xíu đáng yêu như những chú mèo ông không nghĩ đó lại là những sinh vật đáng sợ vậy. Cuộc sống cứ thế trôi đi trong hai năm yên bình, thời gian này ông cũng đã giúp đỡ được nhiều em biết đọc biết viết. Trong số đó có một cô bé 16 tuổi, tên của cô bé thì ông không còn nhớ nữa bởi vì cái tên đó quá xấu lại khó nghe, cô bé có đôi mắt đen long lanh làn da trắng bóc như trứng gà, nhiều lúc nhìn nụ cười hồn nhiên vô tư của cô ông chỉ biết ngẩn người, vẻ đẹp của cô không khác gì bông khoe khoe sắc giữa núi rừng, chính vì như vậy ông hay gọi cô là Hoa. Chẳng biết từ lúc nào từ tình cảm thầy trò trong ông có một cảm giác khác với Hoa. Nhiều đêm trong giấc mơ ông chỉ mơ về Hoa mơ về nụ cười hồn nhiên vô tư của cô bé.
Đã nhiều lần ông định tỏ tình với Hoa nhưng nghĩ đến việc thầy yêu trò đó là điều thực sự khó với ông. Nhưng chuyện gì đến rồi cũng đến đó là một hôm mưa tầm tã, ông đã nghĩ rằng sẽ chẳng có em học sinh nào đến, nhưng ông đã nhầm có một cô bé vẫn đội mưa đi học. Nhìn Hoa đang bước giữa trời mưa tiến về phía lớp học, ông vội cầm theo tấm ni lông màu xanh chạy lại che mưa cho cô và mắng:
“ Mưa gió, sao không ở nhà tới lớp làm gì”
Hoa cuối mặt nhìn áo, ngập ngừng hồi lâu rồi rồi cũng khẽ nói
“ Em muốn đến lớp, em muốn gặp thầy, em yêu thầy”
“ Em nói gì cơ”
“Em yêu thầy”
Hoa hét lên vang vọng giữa núi rừng khiến ông sững người, tấm áo mưa đang ở phía trên đầu không có ngừoi giữ theo gió tung bay vào phía rừng núi xa xôi, chỉ còn lại người dưới mưa bốn mắt nhìn nhau. Mọi cảm xúc trong ông như vỡ òa, thôi thì mặc kệ người là thầy, người là trò, lúc đó ông chỉ nghĩ sẽ bảo vệ người con gái này suốt đời. Ông không nói gì chỉ ôm chặt hôn cô rồi thì thao bên tai.
“Anh sẽ yêu em cả đời”
Tuổi 24 thanh niên hừng hừng khí thế lại ôm một cô gái trẻ đẹp trong tay ai mà chịu nổi thế là chuyện gì tới nó cũng tới một vài ngày sau ông và cô đã sống như một cặp vợ chồng. Cuộc sống êm đềm trôi qua cho đến một ngày ông được trường gọi về, Ông chỉ nói với Hoa là về Hà Nội ít ngày rồi sẽ lại lên, Trước khi về ông ghé thăm con hổ cùng đám con của nó, con hổ dường như cũng hiểu được là ông sắp đi xa, nên bỏ mặc ông chơi đùa cùng đám hổ con, nó đi đâu một lúc rồi tha về chiếc răng nanh to bằng ngón tay cái nhả trước mặt ông. Ông cũng hiểu chắc đó là quà của nó dành cho ông, lúc đó ông cũng chẳng hiểu sao nó lại cho ông chiếc răng nanh, mãi về sau chiếc răng nanh đó nhiều lần cứu sống mạng sống ông và con gái ông, ông mới thầm cảm ơn con hổ năm xưa đã tặng nó cho mình. Trong thời gian ông về Hà Nội có một bất ngờ là ông được trường cử sang nga học, đi học nước ngoài là mơ ước từ thời sinh viên của ông, ông muốn đi nhưng lại nghĩ tới Hoa đang đợi mình, điều đó làm ông chùn bước chân. Tuy nhiên sau vài ngày đấu tranh tư tưởng ông cũng quyết định viết thư Hoa dặn cô chờ đợi ông ba năm, học xong trở về rồi sẽ đến tìm cô. Ngày ấy giá như bức thư đến được tay Hoa, hoặc giả dụ ông không đi mà ở lại thì mọi chuyện đã khác. Mọi sự quyết định sai lầm đều phải trả giá, thế nhưng cái giá mà ông trả liệu có quá đắt, riết thêm một hơi thuốc đôi mắt ông bất giác rơi lệ, thầm nghĩ mọi chuyện phải chăng là quả báo của mình.
Ba năm sau khi ông trở về từ nga, việc đầu tiên ông làm là quay trở lại là quay trở lại ngôi trường tìm cô sơn nữ năm xưa. Nhưng đã ba năm rồi mọi thứ đã thay đổi, nhưng đứng giữa sân trường mọi cảm xúc năm xưa trong ông cứ thế ùa về, bất giác trời đồ mưa, ông khụy xuống đôi mắt ướt đẫm, vẫn là cơn mưa như năm xưa nhưng giờ đây đã không còn em bên cạnh, từ những giọt nước đang rơi kia ông có thể thấy lại hình bóng của cái ôm siết chặt của nụ hôn nồng cháy khi xưa, giá như lúc này có Hoa ở lại ông sẽ ngần ngại mà ôm chặt em và không bao giờ rời xa em một lần nào nữa. Nhưng hình bóng Hoa cũng cũng như hạt mưa kia, khi trời tạnh rồi cũng sẽ trôi đi và ông sẽ chẳng thể tìm lại được cơn mưa năm xưa.
Sau thời gian tìm kiếm không thấy ông quay lại Hà Nội và dạy ở trường đại học khoa học. Ông trời cũng không bạc đãi ông, sau một thời gian dài chìm trong đau khổ cuối cùng ông cũng gặp được tình yêu của mình, hai người kết hôn và sinh được một người con gái, để nhớ tới mối tình năm xưa ông đặt tên con gái mình là Hoa. Mỗi khi nhìn đứa con gái bé nhỏ ngây thơ với đôi mắt long lanh ông lại thấy nó có 7 phần giống cô học trò Hoa năm xưa nên ông cưng chiều con gái vô cùng. Những tưởng cuộc sống hạnh phúc đó sẽ kéo dài mãi mãi, nhưng bất hạnh lại đổ xuống đầu ông.
Khi ông đang đi dự hội thảo tại Pháp nhận được tin vợ ông tự tử qua đời. Ông quay về nước ngồi trước linh cữu vợ bàng hoàng không thể tin vào mắt mình, người vợ đầu ấp tay gối với mình bao nhiêu năm lại cứ thế ra đi mà không một lời từ biệt, ông trời thật bất công cả đời ông chỉ yêu hai người con gái, cớ sao lại cướp đi cả hai, trước là Hoa giờ lại là vợ ông, còn nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau nhìn người mình thương yêu ra đi cả đời này không còn được gặp lại, hai người ông thương yêu đều ra đi mà ông không kịp nói câu tạm biệt. Giây phút đó ông chỉ muốn hét lên “ Cuộc đời thật bất công”. Giữa lúc đau buồn ông không để ý thấy có một cậu bé đang từ từ tiến về phía ông, mãi khi cậu bé đã ở trước mắt mình, ông chưa kịp hỏi thì thằng bé đã hỏi
“ Chú có phải tên Hải không”
“Uh chú tên Hải có chuyện gì vậy cháu”
“ Có một cô nhờ cháu chuyển cho chú một bức thư”
Nói xong rồi nó quay người bỏ đi
Hải nhận bức thư trên tay, đọc những dòng bức thư khiến đầu óc ông choáng váng
“ Cái chết của vợ anh, chính là kết quả của việc năm xưa anh bỏ rơi tôi. Năm xưa sau khi anh đi rồi tôi mới phát hiện mình đã mang thai, tôi ngày đêm ngong ngóng ngày anh trở lại, nhưng đợi mãi mà chẳng thấy, nhưng cuối cùng tôi cũng sinh được đứa con trai kháu khỉnh, tôi vẫn kiên trì nuôi con đợi chờ ngày anh quay trở lại. Tôi đã biên hàng trăm bức thư về địa chỉ mà anh để nhưng vẫn không có một lời hồi âm, một mình tôi nuôi một đứa bé giữa núi rừng hoang sơ khó khăn ngoài sức của một cô gái 17 18 tuổi như tôi. Rồi một ngày đứa con mới ba tháng tuổi bị bệnh tôi không có tiền để đưa nó đi khám tôi chỉ biết ôm nó đến khi nó từ từ lịm đi rồi buông hơi thở cuối cùng, giây phút đó tôi chỉ biêt ôm con khóc. Tôi hận anh, hận kẻ bội bạc bỏ rơi mẹ con tôi không một lời từ biệt”.
Sau khi con chết tôi xuống Hà Nội tìm anh, nhưng giữa biển người như thế tôi biết tìm anh ở đâu, một cô gái dân tộc xuống thành phố để sinh tồn tôi phải làm đủ mọi nghê, kể cả những nghề mà người thành phố các anh coi là đê hèn nhất cảm giác đó sao anh hiểu nổi. Khổ sở nhưng tôi vẫn mong một ngày gặp anh chỉ để mong có một câu trả lời từ anh tại sao? Tại sao năm đó anh lại rời bỏ tôi, rời bỏ con, anh đã hứa tôi là anh sẽ yêu tôi cả đời, lời hứa đó anh còn nhớ?. Khi thấy anh vui vẻ bên một người phụ nữ khác có một cô con gái dễ thương, tôi đã hiểu tất cả. 12 năm rồi ngày nào tôi không ngừng tìm kiếm, giờ tìm thấy rồi tôi lại nhận được một kết quả như vậy, anh trải qua những ngày tháng hạnh phúc còn tôi phải sống những ngày tháng như trong địa ngục có công bằng với tôi, tôi hận anh , tôi hận mình năm xưa đã nhìn nhầm anh, anh là một thằng khốn nạn.
Tôi sẽ khiến anh trả giá về những gì anh đã làm, nói cho anh hay xác năm xưa của con trai tôi vẫn mang theo mình nó sẽ thay tôi lần lượt lấy đi mạng sống của từng người từng người trong gia đình anh để thấu hiểu cảm giác đau khổ năm xưa mà anh gây ra cho tôi, cái chết của vợ anh hôm nay chỉ là bắt đầu thôi”
Khi đọc xong lá thư Hải chạy vội theo cậu bé túm lấy nó lay mạnh mà hỏi
“ Ai đưa cho cháu bức thư này”
Thằng bé ngơ ngác nhìn Hải nói
“ Cháu không biết, có cô gì đó xinh lắm cho cháu 50 ngàn bảo cháu đưa thư cho chú “
Nói xong thằng bé vùng vẫy thoát khỏi tay Hải và chạy đi, bỏ lại ông một mình thẫn thờ. Ông vẫn không thể tin được chuyện gì đang xảy ra. Ông chỉ thấy đầu ong lên rồi ngất đi. Thời gian sau đó gia đình lên tục nhiều biến động trong không đầy 6 tháng bố mẹ ông, bố mẹ vợ liên tục qua đời. Nhớ đến những lời trong bức thư của Hoa khiến ông càng thêm lo sợ. Bản thân ông có chuyện gì cũng không sao coi như đó là quả báo của ông, nhưng con gái ông nó còn quá nhỏ quá ngây thơ. Sau khi đã nhiều lần ông cố tìm Hoa nhưng chẳng thu được kết quả gì. Giờ gia đình ông chỉ còn có hai cha con, nếu con gái ông mà có chuyện gì thì ông cũng không muốn sống nữa. Cũng thời gian con gái ông có hiện tượng lạ nó cứ hay ngồi nói chuyện một mình, lúc đó bận nên ông cũng không để ý cho đến khi.
Vào một bữa tối đến giờ ăn ông gọi con gái nhưng mãi nhưng không thấy nó trả lời, ông đi tìm thì thấy nó đang đứng chiếc gương trong căn phòng của vợ chồng ông, căn phòng mà ngày từ vợ ông qua đời ông không còn dám vào đó ngủ nữa. Ông liên tục gọi
“ Hoa con làm gì vậy “
Nhưng mà không thấy nó trả lời, đúng lúc này ông nhìn thấy một thằng bé toàn thân và mặt đen xì hàm răng thì trắng bóc đang thò tay ra khỏi gương hướng về phía cổ con gái ông. Lúc đó ông hốt hoảng quá chạy vội đến ôm con gái, kỳ lạ khi tay thằng bé vừa chạm vào người ông, nó liền bị bật bay xa ra ngoài rồi bất ngờ biến mất, ông ôm con gái chạy ra khỏi ra khỏi phòng, thằng nhóc mặt đen kia dùng cả hai tay lẫn hai chân lừa theo hai bố con ông chạy ra đến giữa thì chiếc dây chuyền làm từ răng nanh con hổ năm xưa cho ông bất ngờ phát sáng, ông cầm nó giơ về phía thằng nhóc quỷ quái thì nó không dám tiến lên nữa. Nó có vẻ sợ chiếc răng nanh này, nhưng chẳng được lâu sau một hồi nó lại nhảy bổ đến chổ ông. Ông một tay bế con gái một tay cầm chiếc răng nanh đâm thẳng về phía thằng bé mặt đen, một tiếng sét đánh ngang trời,thằng bé kia cất tiếng khóc oe oe rồi tan biến.
Chiếc răng nanh trên tay ông ánh sáng cũng mờ đi và tách làm đôi. Nhưng có điều kỳ lạ sau hôm đó nhà ông không còn bị những thứ kỳ lạ quấy nhiễu nữa, hai mảnh của chiếc răng nanh ông xỏ làm hai chiếc dây chuyền , ông một cái và con gái, cuộc sống cứ thế tới giờ vẫn yên bình trôi đi nhưng ông vẫn thấp thỏm không yên vì những gì trong thư Hoa viết, liệu ông có thể ông có thể bảo vệ được con gái không. Câu chuyện xảy ra đã hơn 20 năm rồi mà mới như ngày hôm qua. Điếu thuốc trên tay ông đã tàn ông bất giác thở dài: Hoa 20 năm qua em đã ở đâu không thể gặp anh một lần để anh có cơ hội giải thích được sao , ngoài kia mưa vẫn rơi nhưng chắc chắn nó không phải là cơn mưa yêu thương như 30 năm về trước mà là cơn mưa của sự hận thù.