Truyện Ma ở KCN VISIP Bắc Ninh. – Tác Giả ThaiVuTan
Chào các cụ ạ, em là guest đi lậu vé từ 2 thớt trước cho đến thớt này mới mua vé thành viên. Tiện em kể góp các cụ 2 chuyện mà em gặp
Dạo năm 2014 em chuyển nghề từ kế toán sang kĩ thuật ( vì lúc ấy nghĩ kế toán đau đầu còn kĩ thuật đỡ hơn mà lương lại cao). Em vào làm leader trong 1 line sản xuất điện thoại cục gạch của Microsoft ở KCN VISIP Bắc Ninh.
Công ty chia ngày có 3 ca, từ 6h sáng đến 2h chiều, 2h chiều đến 10h tối, và 10h tối đến 6h sáng hôm sau. Các chuyền thay kíp mỗi tuần một lần. Nhà em ở Quế Võ nên em đi xe bus công ty, vì vậy mà thường phải ra điểm xe đón 1h trước giờ vào làm. Nhà em cách bến khá xa, chừng 2km. Trước đó em có làm này nọ đến nỗi phải bán xe để trả nợ, nên phải đi bộ. Thành ra nếu làm kíp 6h sáng thì 4h hơn một chút em đã đi bộ ra rồi. Còn kíp 2h chiều thì hơn 12h đêm em mới về đến nhà. Vậy mới có chuyện:
1. Hôm đó em đi làm ca sáng, từ nhà em đến chỗ đón xe bus công ty có đi ngang qua KCN Quế Võ, đường trong KCN chỗ có đèn đường chỗ không có nên có cảm giác hơi âm u. Trời tháng 11 nên 4h sáng vẫn tối lắm, thỉnh thoảng có một người đi xe máy lấy hàng sớm chạy qua thôi. Vì em đi quen rồi nên hôm đó cũng không để ý gì, đi là cứ đi thôi. Đoạn đường từ trường cấp 3 Hàm Long đi ra đường chính của KCN có 1 chiếc cầu nhỏ bắc qua con sông đen ngòm vì nước thải. Cột đèn cách nhau mỗi cây 50m. Em vừa đi đến cột đèn đầu tiên thì đèn tắt, em không chú ý vì chỉ nghĩ nó cháy hay chập chơn, đi đến cột đèn thứ 2 thì cột thứ 2 tắt, cột đèn 1 sáng, lúc này em có cảm giác lạnh lạnh lưng, vô thức da gà nổi dần từ gáy xuống 2 tay rồi. Em biết đèn đường 5h30 mới tắt, chứ không tắt sớm từ 4h bao giờ. Đi đến cột thứ 3 thì cột 3 tắt, cột 2 sáng. Cứ thế, đi đến cột đèn nào là cột đấy tắt, đi qua thì lại sáng bt. Em vừa đi vừa chờn chợn run run. Nhưng đi qua cái cầu nhỏ thì thôi, đèn sáng không làm sao nữa. Khi ngồi trên xe em mới nhớ là hồi chiều đoạn cầu đó có vụ tai nạn, có cô gái công nhân sang đường bị xe container đâm, chở đi viện nhưng không cứu được.
2. Một ngày mùa hè, em làm kíp 2h chiều. 10h tối hết giờ làm thì 10h30 xe bus mới chạy. Và khoảng 11h10 thì xe sẽ về đến điểm trả chỗ nhà em. Tối hôm ấy mưa to lắm, may sao lúc về thì tạnh. Vì em ngại nhờ vả nên có người cùng đường nhưng không đi cùng bao giờ mà chỉ lững thững đi bộ. Đi đến đoạn Cty Canon, chỗ ngã 3, 4 thì tầm 11h40. Em đi trên phần vỉa hè đường em thì thấy bên phía kia bóng thanh niên mặc áo trắng cứ đi qua đi lại trên vỉa hè giáp ngã 4. Em thấy rõ là áo trắng sơ mi sáng màu, quần kaki đóng thùng cũng màu sáng cùng màu với áo. Nhìn rất giống với đồng phục của canon. Người đó đứng cạnh bụi cây rậm nên lúc em nhìn thấy lúc không. Em đoán ai đó đứng bắt xe, nhưng nghĩ lại thì thắc mắc, bắt xe phải ra đường lớn bên cạnh, hoặc chỗ sáng , đứng chỗ tối ở đường gom thì sao mà bắt. Thấy vậy em cũng không nghĩ ngợi gì nên em băng đường chạy sang định chỉ anh ấy. Khi sang đến nơi em thề, em không thấy gì cả. Cả đoạn đường chỉ có mình em, em còn nghĩ chắc him đi vệ sinh ở bụi cạnh đó nên đứng đó tầm 30 giây. Không thấy gì hết thì em mới đi về. Hôm sau người nhà kể chuyện chiều qua chỗ đó có tai nạn, cũng lại là xe container đâm vào xe máy, 2 anh thanh niên đèo nhau vừa từ công ty Canon đi ra, 1 anh chết tại chỗ, 1 anh thì bị thương nặng, xe máy nát hết, máu me đầy đường. Nhưng mưa to quá rửa sạch nên em không nhìn ra. Nghĩ lại cũng thấy rùng mình. Người nhà thì bảo cứng bóng vía nên bị trêu mà không sao
Trên đây là 2 chuyện em gặp ạ. Có một điều lạ là từ ngày em đi làm ca kíp, đêm hôm sáng sớm lọ mọ như vậy, em hầu như không còn bị giật mình nữa. Ngày xưa em hay bị giật mình, chỉ cần ai ở sau hù hoặc có ai đó bất ngờ đi qua, hay em đang tập trung nghĩ gì đó mà có ai đó đi đến là em co rúm ró lại. Chắc đi thế thành ra cứng bóng vía hơn =))