[ Truyện ngắn kinh dị ] Chuyện năm xưa … – Tác Giả Thien Bao Long
Chánh tỏ ra lịch sự mời cô gái ngồi trên đống rơm còn mình thì kê chiếc dép ngồi tạm . Chánh hỏi cô gái :
– Cô tên gì , nhà ở đâu sao giờ này còn đi tới chỗ hoang vu này .
Cô gái giọng vẫn còn chút e sợ trả lời :
– Dạ em tên Quỳnh , Như Quỳnh . Nhà em ở xóm H , em đi chơi với gia đình nhưng giữa đường bị lạc mất , đến đây thì trời lại tối …
Chánh mủi lòng thương cảm và nói với cô gái :
– Cô yên tâm , sáng mai tôi sẽ đưa cô về nhà . Giờ cô ngủ đi , sáng mai chúng ta đi sớm .
Cô gái vẫn còn hơi rụt rè nhưng cơn buồn ngủ ập đến khó mà cưỡng lại nên đành nằm tạm xuống đống rơm và thiu thiu ngủ .
==================================================================
Đã hơn 3 giờ sáng mà Chánh vẫn còn thức , ngồi liên tục đốt thuốc . Chốc chốc gã lại nhìn về phía Quỳnh , cô gái có khuôn mặt thật thanh tú , cơ thể có những đường nét khiêu gợi làm cho bản năng đàn ông của Chánh nổi lên . Nhưng gã thầm nhũ rằng mình đang muốn chí thú làm ăn để trả thù Biển , không thể vì một phút xúc động mà làm hỏng cả tương lai về sau . Nghĩ vậy gã dí điếu thuốc xuống nền đất rồi lửng thửng đi ra bờ ao cạnh đó nhảy xuống tắm . Nhưng khi gã quay lại thì không thấy Quỳnh đâu nữa , chỉ thấy ở đống rơm có cái túi bằng vải để bên trên mảnh giấy . Trong đó viết là nhờ Chánh đưa giùm gói này đến địa chỉ trong đó , chủ nhà sẽ thưởng hậu cho Chánh . Chánh không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng với bản tính láu cá gã muốn mở cái túi ra xem bên trong có gì .
Nhưng lạ một điều là hễ chạm tay vào cái túi thì gai ốc của Chánh nổi lên , người lạnh run như vừa tắm ở trời đông . Thấy hơi ghê sợ nên Chánh thôi không nghĩ đến việc ấy nữa và nằm vật ra ngủ một giấc đến sáng .
Đường từ chỗ ấy đến xóm H khá xa , lại phải băng qua nhiều cánh đồng và lội nhiều con mương nên nhìn chung khá vất vả . Căn nhà Quỳnh cho địa chỉ là một căn nhà khá đồ sộ , tường xây mái ngói cùng những cây cột gỗ lim làm tăng thêm uy thế cho gia chủ . Chủ nhà là một cặp vợ chồng trung niên dáng vẻ cao sang quyền quý . Chánh lễ phép chào rồi nói :
– Dạ thưa đây có phải là nhà cô Quỳnh không ạ .
Hai vợ chồng nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi người vợ đáp :
– Đúng , nó là con chúng tôi , sao cậu lại hỏi con Quỳnh .
Chánh gãi gãi đầu phân trần :
– Dạ thưa ông bà là cô Quỳnh nhờ con trao cái túi này cho ông .
Nói rồi gã trao cái túi cho người chồng . Hai vợ chồng khuôn mặt tái lại nhăn nhó , khác hẳn với vẻ tươi rói vừa rồi . Người vợ ấp úng nói :
– Cc..cậu c..ậu vừa nói cái gì , con co.on.conn Quỳnh nhờ cậu đưa cái túi cho ông nhà tôi ?
Chánh gật đầu xác nhận :
– Dạ đúng , tối qua con gặp cô ấy trên cánh đồng của Xóm D . Cô ấy nhờ con chuyển cái túi này cho ông bà mà .
Người chồng chống nạnh hỏi lại :
– Tôi nghĩ là cậu đã lầm người , đúng là chúng tôi có một đứa con gái tên Quỳnh , nhưng nó đã chết cách đây 2 năm rồi .
Chánh ngạc nhiên hỏi lại :
– Sao lại thế được , chính là địa chỉ nhà này mà – Chánh lấy tờ giấy ra đưa cho người chồng . Đây ông xem đi , địa chỉ nhà này mà .
Nói đến đây thì người vợ bỗng bưng mặt khóc rồi vẩy tay gọi Chánh đi theo cùng . Nhưng khi Chánh vừa bước vào thì một con chó từ đâu trong nhà lao đến trước mặt người chồng sủa . Ông lấy làm ngạc nhiên chửi :
– Con chó này , hôm nay mày điên hay sao mà dám sủa tao .
Nói rồi ông giơ chân đá cho nó một phát , nó kêu lên ăng ẳng rồi chạy đi nhưng vẫn nhìn về phía ông mắt long lên sòng sọc . Vào nhà người vợ kéo ghế ngồi nói chuyện với Chánh . Đây là vợ chồng bá hộ Trung ,giàu có vô cùng nhưng chỉ có một mụn con gái là Quỳnh nên vợ chồng bà yêu cô hết mực . Nhưng rồi bỗng nhiên một hôm Quỳnh biến mất , cả nhà thuê người đi khắp nơi tìm kiếm nhưng không có kết quả . Sau cùng tìm được bộ quần áo dính máu của Quỳnh ở bìa rừng nên họ xác nhận rằng Quỳnh đã chết .
Nói rồi bà Trung chỉ Chánh xem hình của Quỳnh trên ban thờ . Chánh mặt tái lại , mồm há ra , miệng lắp bắp nói :
– Kh.hkkh.ông thể nào , hôm qua con còn gặp cô ấy kia mà . Làm sao lại có chuyện như thế được …
Hai ông bà chỉ biết nhìn Chánh lắc đầu . Rồi ông Trung cảm thấy cái túi có gì khác lạ nên không ngần ngại mở ra xem . Vừa mở ra ông Trung đã giật mình kinh hãi gạt cái túi rơi xuống nền nhà . Bà Trung nhìn thấy cũng la lên thành tiếng , Chánh nhìn thấy thì muốn quỵ . Vì trong đó là một cái đầu lâu trắng hếu có cái răng khểnh trùng vị trí với Quỳnh và bên trong còn có chiếc nhẫn vàng khắc dòng chữ Như Quỳnh bên trong . Như vậy thì một trăm phần trăm xác caí đầu lâu này là của Quỳnh chứ không ai khác . Bà Trung chạy tới ôm cái đầu lâu khóc nức nở :
– Trời ơi là trời , con ơi là con . Sao số con lại khổ thế này hả con …
Riêng ông Trung thì mặt tái lại , mồ hôi vã ra như tắm và khụy xuống ghế . Ông lầm bầm nói nhảm trong miệng :
– S..s…ao chuyện này lại xảy ra được . ….