[ Truyện ngắn kinh dị ] Chuyện năm xưa … – Tác Giả Thien Bao Long
Hành động của ông Trung dường như không phải là của một người cha xúc động khi nhìn thấy phần thần thể đã hoá cốt của con gái . Mà trái lại nó giống như sự bất ngờ về một bí mật nào đó mà ông muốn giấu kín nay lại bị phơi bày . Ông Trung ú ớ đáp :
– Cậu có chắc rằng gặp con bé Quỳnh ở trên đường rồi được nó trao cái gói này không .
Chánh gật đầu xác nhận , mặt vẫn còn thoáng chút kinh hoàng :
– Dạ dúng , con gặp chính cái cô Quỳnh , mặt giống như trên tấm hình ở ban thờ như tạc . Con thề có giời đất chứng giám …
Chưa kịp nói hết thì bà Trung đã giơ tay ngăn lại và đáp :
– Được rồi , tôi nghĩ chắc là nó hiện về nhờ cậu đưa hài cốt của nó về cho vợ chồng tôi . Nhưng tại sao lại chỉ có cái đầu , những phần thân xác không có mới lạ chứ .
Bà lau nước mắt tiếp :
– Cám ơn cậu đã có lòng đem hài cốt đến cho tôi . Giờ quay về chắc là tối mịt , hay là cậu ở tạm lại đây một đêm nhé .
Nhưng ông Trung nói :
– Đường xá tuy xa nhưng nếu đi xe ngựa thì chắc đến chiều thôi là tới . Thằng Sáu đâu , chuẩn bị xe ngựa đưa cậu này về .
Bà Trung gắt gỏng :
– Ông này lạ , người ta đã có lòng đem hài cốt và kỷ vật con gái về cho mình thì ít ra mình cũng phải giữ lại ăn một bữa cơm đã chứ .
Ông Trung nói :
– Thôi được rồi , tuỳ bà – Rồi quay sang nhét cho Chánh một ít tiền nói là tiền công gã đã không ngại đường sá xa xôi đến đây .
Trong lòng bà cũng có chút nghi hoặc là vì ông Trung nổi tiếng keo kiệt mà hôm nay lại hào phóng một cách đáng ngờ .
=====================================================
Đêm hôm ấy ông Trung không ngủ được mà ngồi bên cạnh giường đốt thuốc . Nghĩ đến chiều nay khi mở cái bọc ra thấy cái đầu lâu và lại chính là của Quỳnh làm lão chợt rùng mình . Lão nghĩ rằng :
– Không lẽ nó hiện hồn về thật .
Hàng trăm câu hỏi được đặt ra trong đầu khiến lão dù hai mắt đã cay xè nhưng không thể ngủ được . Lão đứng dậy một cách khó nhọc vì chứng đau lưng hành hạ từ mấy năm nay . Vừa mở cữa thì một cơn gió lạnh từ ngoài ập đến , lão kinh ngạc lầm bầm :
– Lạ thật , mùa này mà lại có gió lạnh run thế này à .
Rồi bất chợt lão run rẩy kinh hãi , là vì đằng sau cái giếng bít miệng cạnh luỹ tre rậm rạp có bóng một người con gái tóc xoã đang bế đứa con nhìn chằm chằm về phía ông . Ông ú ớ không thành tiếng chôn chân giữa sân rồi bỗng một bàn tay chộp lấy vai ông làm ông rú lên kinh hoàng , xoay lại thì thấy bà Trung đang cau mặt gắt :
– Làm cái gì mà ông đứng thừ người ra thế . ơ kìa , sao mặt ông tái mét thế kia , trúng gió hở . Vào đây đẻ tôi lấy thẻ bài cạo gió cho ông nhé .
Ông Trung ú ớ đáp :
– KK.k..khk ông cần đâu , bà cứ mặc tôi .
Rồi ông lủi thủi đi vào buồng , mặt xanh như tàu lá rồi ông bắt bà thắp đèn cho sáng trưng lên dù ngày thường dù là ánh sáng leo lét từ đèn dầu trên bàn ông cũng bảo phải tắt đi .
Nằm vắt tay lên trán , ông chợt hồi tưởng đến Quỳnh . Ngày đó ông gặp bà Tuyết – bà Trung bây giờ ở buổi xem hát . Dù biết bà đã từng có một đời chồng và có con gái riêng nhưng ông vẫn bất chấp lời cha mẹ mà cưới bà về làm vợ . Sau đó ít lâu bà sinh được một đứa con trai hiện giờ đang đi học trên tỉnh .
Nhưng có lẽ bà đã không hiểu hết được tính cách của người đàn ông này . Ngoài mặt thì ông luôn đối xử với Quỳnh như con gái ruột . Nhưng trong thâm sâu thì ông luôn có ý định xấu khi thường xuyên nhìn trộm Quỳnh tắm . Và rồi chuyện gì đến cũng đến , một ngày nọ bà Trung phải đi lên tỉnh kiểm hàng , đời con gái của Quỳnh đã mất trong tay ông .
Quỳnh khóc lóc thì ông Trung gằn giọng nói :
– Mày mà nói chuyện này ra cho ai biết thì tao tống cổ mẹ con mày ra đường . Mày nên nhớ trước khi gặp tao , mẹ mày cũng chỉ là con bán hàng rong ở gánh hát thôi …
Nói rồi ông quay đi bỏ lại Quỳnh ngồi tủi thân cho số phận của mình . Từ dạo đó , từ một cô gái thông minh hoạt bát mà Quỳnh lại trở nên lầm lì ít nói . Nhiều khi bà Trung hỏi thì Quỳnh hay giật mình và đem đêm thường ngủ mớ và kêu thét lên .
Và rồi cũng đến cái đêm định mệnh đó , Quỳnh hẹn ông Trung ra khu rừng cách đó không xa và báo cho ông biết rằng Quỳnh đã có thai . Mồ hôi ông vã ra như tắm không biết phải xử trí thế nào thì Quỳnh khóc ầm lên . Ông lao đến bịt miệng Quỳnh rồi nói :
– Mày câm họng lại , câm lại , câm lại .
Mỗi tiếng ” Câm lại ” của ông là ông lại siết mạnh thêm một chút . Đến khi Quỳnh mềm nhũn , lưỡi thè ra , đôi mắt trợn trừng thì ông mới kinh hãi lui lại . Ngồi một lúc mà ông đốt đến cả 4-5 điếu thuốc , trấn tĩnh lại ông mới nghĩ cách tạo hiện trường như là Quỳnh bị thú dữ tấn công . Xong đâu đấy ông lôi xác Quỳnh về chỗ cái giếng , nhưng chợt ông muốn đứng tim là vì thấy Quỳnh đang mở trừng mắt nhìn ông . Trong cơn điên loạn ông lấy cái búa bổ cũi gần đó chặt lìa luôn cái đầu Quỳnh rồi cột cả 2 vào hòn đá xuống giếng rồi bỏ đầy tán dừa khô xuống phi tang . Sáng hôm sau ông gọi người gia nhân tín cẩn bít kín miệng giếng lại và nói rằng cái giếng phạm phong thuỷ nên ông lấp lại . Dặn ông ai được phép béng mảng đến .
Từ ngày ấy đến giờ , miệng giếng vẫn còn bị bịt kín không thể nào có chuyện cái đầuvà cái nhẫn của Quỳnh biến từ giếng lên được . Đang suy nghĩ mông lung thì ông nghe tiếng gõ cữa cùng giọng nói em bé như từ dưới địa ngục vọng lên :
– Mở cửa ra , cha ơi …. …….