Chương 3
Thầy trò về tới nhà thì thay nhau vô cầu tắm rửa, sau khi xong hết bước ra cái giường, giăng mùng lên chuẩn bị ngủ, thì bụng thầy trò kêu lên ọt ẹt, tần Văn nhìn qua thầy Lăng nói :
“Thầy hay mình đi nấu mì ăn đi, bụng con đói quá..
Thầy Lăng đang nằm trong mùng, đáp một tiếng, hai thầy trò xuống dưới bếp cặm cụi nấu mì ăn.. Xong hết mọi việc hai thầy trò ngã lưng xuống giường nằm ngủ, sau một ngày bắt ma đầy mệt mỏi… Đâu đó tại làng bên cạnh, ngôi nhà hai lầu bề thế, phía trước còn có khoản sân rộng mênh mông, chính giữa sân còn có một cây mận thái to cỡ hai vòng tay người lớn ôm. Thì từ ngôi nhà đó đang truyền ra tiếng gào tiếng hét của một người phụ nữ, giọng một người đàn ông không ngừng khuyên ngăn :
“Bà..đừng có như thế, con nó sợ rồi kìa.
Hai đứa con thì đứng một bên gốc nhà, ôm nhau sợ hãi. Người phụ nữ chụp lấy cánh tay chồng mình :
“Ông ơi nhà mình có ma đó ông ơi, ma to lớn lắm, nó đôi mắt thè lè ra nữa kìa tôi sợ lắm..huhu..ông ơi.
Người đàn ông không ngừng lắc đầu, đoạn ông quay sang nhìn đứa con độ khoản 13 tuổi đang ôm đứa em của mình :
“Huy con đi vào phòng ba lấy viên thuốc ngủ ,cho mẹ con nhanh lên.
Huy nghe thấy lời ba, thì vội buông đứa em ra chạy vô trong phòng, mò tìm vỉ thuốc ngủ đang được đặt trên bàn, tiện tay rót ra ly nước. Rồi vội vội vàng vàng đem ra đưa cho ba nó. Ông Đâu cầm lấy bóp miệng người phụ nữ nhét viên thuốc ngủ vô. Xong ông nhìn sang thằng con trai đang cầm ly nước run rẩy :
“Huy đưa ba ly nước.
Huy bước tới đưa cho ông ly nước, rồi nó xoay lại co rút người ôm đứa em trai. Ông Đâu đổ nước vô miệng vợ mình, Bà Lam vùng vẫy vô tình làm ly nước rớt xuống đất”bốp” miểng sành lăn lốc trên sàn, hai đứa nhỏ không ngừng run rẩy sợ hãi mẹ mình, khi bà cứ bị như thế suốt cả qua nay, và ông Đâu cũng không hiểu tại sao vợ mình bị như thế. Khoản năm phút sau đôi mắt bà Lam dần nhắm lại sau khi tác dụng viên thuốc ngủ gây ra, Ông Đâu ẳm vợ vào trong phòng đặt lên giường, xong rồi xoay người ra ngoài dìu hai đứa con trở lại phòng, ông ngồi đó dỗ dành cho hai đứa con ngủ rồi mới dám ra ngoài. Ông đứng nhìn đống miểng sành vươn vãi trên sàn thì thở dài :
“Haizz… Riết cái gì cũng ập lên đầu thế này.
Rồi bắt tay vào dọn dẹp đống đổ nát đó, dọn dẹp xong đồng hồ cũng đã điểm đúng 12 giờ đêm, thấy vậy ông vội vàng vô trong phòng nằm lên trên giường, ngủ ngày mai đặng đi làm giấy tờ đất. hôm qua còn mới tranh chấp được cái mảnh đất quá hời, ngày mai phải đi làm thủ tục để còn làm những dự án sao. Ông Đâu mới bắt tay vào làm cái nghề bất động sản cũng chưa được bao lâu, tay ướt chân ráo. Nhưng may mắn làm sao vớ được một ông già làm cái nghề bất động sản lâu năm, ổng chỉ cho cái mảnh đất ngây mặt tiền lộ, mà giá thì quá hời. Rồi mảnh đất đó cũng có một người đàn ông độ khoản tuổi ông cũng nhảy vào tranh chấp, rồi vài tuần sau thì mảnh đất người ta mới giao cho Ông Đâu, thế nên ngày mai ông phải làm thủ tục đất đai.. Ông Đâu còn đang chìm sâu vào trong giấc ngủ, bỗng chốc bên tay ông có tiếng gì đó, như ai cầm cây gõ xuống sàn nhà, ông từ từ mở mắt với tâm trạng bực tức. Ông bước xuống giường đứng lắng nghe tiếng gõ phát ra từ đâu, hồi lâu ông cũng đã nhận biết được tiếng gõ nằm ở đâu. Ông nhẹ nhàng bước tới cánh cửa phòng, đẩy nhẹ một cái, thì cánh cửa phát ra tiếng cót két lâu nay chưa có, ông hoài nghi :
“Ơ hay đó giờ cửa nhà mình đâu có tình trạng thế này, mà này còn cót két.
Lời nói vừa dứt, thì phía cầu thang có tiếng ai thả cái gì đó xuống, khiến cho nó lọc cà lọc cọc. Ông Đâu nuốt nước miếng, chậm rãi bước tới bên cái cầu thang, ông đưa mắt nhìn xuống tầng dưới, bấy giờ chỉ là một màu đen ngòm. Ông với tay bật cái công tắt” bập ” một tiếng. cả cái cầu sang sáng choang, nhưng vẫn không có một gì. Ông tắt bóng đèn, xoay người muốn trở về phòng, khi ông vừa đi được dăm ba bước chân, thì phía sau lại truyền đến tiếng lọc ca lọc cọc y như lúc nãy. Ông xoay người lại mở nhanh cái bóng đèn, nhưng ở dưới vẫn trống rỗng, không có cái gì. Ông tắt bóng đèn lầm bầm chửi :
“Mẹ kiếp ma cỏ cái chó gì, bố đây đéo sợ, ngon thì ra đây.
Ông bước trở về cửa phòng của mình, đưa tay kéo cánh cửa lại cạch một tiếng, cánh phòng đã đóng im lìm, xoay mặt lại. Thì không biết từ đâu một khuôn mặt đầy máu đang dí sát mặt ông. Ông Đâu giật mình ngồi ngửa dưới đất, miệng mấp mấy không thành câu. Khuôn mặt kia chỉ có cái đầu bay lơ lửng trên không trung, còn có nguyên cọng dây ruột lòng thòng xuống sàn, nó há miệng ra nói chuyện :
“Háhá.. Mày biết đang dành đất của ai không hả, mày khôn hồn mà biến đi cho tao, đất đó là của quỷ ma chúng tao không có ở được, mày bán nó đi.
Ông Đâu quỳ xuống dập đầu như được mùa với cái đầu không thân kia :
“Tha..cho..tôi..ngày..mai..tôi..bán..đất..mà.. Tha cho tôi..tha..cho tôi.
Khi ông ngẩng mặt lên thì cái đầu đầy gớm ghiếc kia đã biến đi đâu mất, chỉ còn cái máy lạnh đang xả ra từng hơi gió lạnh buốt. Ông Đâu đôi chân như không thể cử động nổi, khuôn mặt theo đó phờ phạc đi. Ông cứ nghĩ mọi chuyện lúc nãy là do mình tưởng tượng ra, vừa đứng dậy thì từ đằng sau lại có giọng nói :
“Há..há.. Mày phải bán đất không là tao sẽ ám cái ngôi nhà của mày suốt đời..há..há..
Ông Đâu không dám xoay mặt lại, chỉ đứng im đó chờ động tĩnh tiếp theo của cái đầu kia, nhưng hồi lâu ông cũng chả nghe bất cứ động tĩnh gì. Từ từ xoay mặt lại nhìn thì thấy vẫn cánh đóng im lìm ở đó, chẳng có cái đầu gớm ghiếc nào, lúc này Ông mới thở phào một hơi. Xoay mặt nhìn lên trên giường thì thấy vợ mình đang nằm xoay mặt vào trong tường, ông lọ mọ leo lên giường nằm kéo cái chăn lên tới cổ, đoạn quay sang ôm vợ thì, Bà Lam đã chậm rãi xoay mặt lại, ông Đâu tròn trừng mắt la hét, khi bấy giờ trên giường chẳng phải vợ ông nữa mà là một người đàn ông đen như chầy cấy, hàm răng trắng tinh. Người kia nghe hàm răng trắng của mình cười với ông :
“Há..há..nhớ bán đất nhá..hề..hề..
Cái đầu đó bay ra, một sợi dây ruột dài cả mét lơ lửng dưới đất. Ông Đâu há hốc cả mồm, chưa biết trời chăng mây gió gì, thì từ đâu một cú tát khiến cho ông đập đầu vô cạnh giường bất tỉnh, trước khi ông bất tỉnh còn nghe loáng thoáng nói :
“Hehee… Mai tao lại có tiền…hê..hê..
Cho tới khi trời sáng, vài ba tia nắng chiếu thẳng vào mắt ông kèm theo đó là tiếng cãi nhau dưới đường làng. Ông Đâu mở mắt ngồi dậy vươn vai một cái chào đón ngày mới, ông đưa mắt nhìn sang vợ đã dậy từ lúc này. Bất giác ông nhớ về cảnh tượng lúc tối, gai ốc nổi lên, ông vội vàng xuống giường thay bộ đồ mới, chuẩn bị đi làm giấy tờ đất, giấc mơ hôm qua ông cũng gạt bỏ sang một bên. Xuống nhà nhìn thấy vợ đang nấu đồ ăn sáng, như từng xảy ra chuyện gì, chào vợ một câu vội dẫn chiếc xe Sh rời đi. Bà Lam nhìn theo :
“Ơ ông này nay không ăn cơm hả ta.
Bà lắc đầu xoay người nấu cơm cho con ăn…
Hai thầy trò nhà Lăng buổi sáng đã nghe tiếng gõ cửa với tiếng gọi. Thầy Lăng đưa chân qua đá đít thằng đệ tử một cái giọng cào nhàu :
“Đi mở cửa đi Văn.
“Thôi Thầy đi đi, con còn ngủ.
Tần Văn giọng nhừa nhựa chưa tỉnh ngủ đáp lại. Thầy Lăng vun chân sút mạnh thêm một cái nữa, Văn giật nảy vội vàng ngồi dậy, nhìn lão thầy đang nằm ngủ. Nó vén mùng xuống giường, bước ra ngoài, đưa tay vặn nhẹ chốt chưa một cái, đẩy ra . Đưa mắt nhìn thì thấy hai vợ chồng ông Luân đứng trước cửa tay cầm theo một cái phong bì. Thấy Tần Văn ông Luân lên tiếng :
“Hai thầy trò cậu tha lỗi cho tôi chuyện hôm qua, tôi hơi quá lời.
Ông cầm lấy cái phong bì từ tay vợ, đưa cho Tần Văn :
“Cậu nhận giúp gia đình tôi, cho tôi gửi lời xin lỗi thầy Lăng, nếu hai thầy trò có rảnh thì qua nhà dùng cơm với gia đình tôi.
Nghe tới cơm nước miễn phí khỏi mắc công nấu, thầy Lăng ngồi bật dậy, vội vàng chạy ra cánh cửa cười nham nhở :
“Hê..hê..anh chị cứ đi về nhớ, xíu thầy trò tôi qua nhề.
Hai vợ chồng Ông Luân nghe thì mỉm cười, gật đầu một cái rồi vội đi khi mặt trời dần nắng nóng lên, hai thầy trò cầm cái phong bì ngồi lên cái võng mở ra coi, thấy trong đó một cọc tờ 5 trăm, thầy Lăng cầm xấp tiền cười không ngậm được mồm :
“Hê..hê..hê.. Chiến này hời quá trời Văn nhờ.
“Hê..hê..chia tiền đi thầy, con nửa thầy một nửa.
“Ô hay mày có làm cái gì đau mà đòi một nửa.
Lão rút ra ba tờ năm trăm, cười nói :
“Đây phần của mày nhá..hê..hê..Còn nhiu của thầy.
Tần Văn cầm lấy nét mặt có chút khó chịu.đưa cánh tay giựt thêm một tờ năm trăm từ tay Thầy Lăng, rồi chạy nhanh vào trong nhà vệ sinh. Thầy Lăng quát lớn :
“Ô hay cái thằng này sao mày cắp tiền của thầy…
Đến độ quá trưa, thì hai thầy trò cũng đã làm xong công việc nhà, hai thầy trò cũng đã thay luôn nguyên bộ đồ mới, thằng Văn thì với cái quần dài đen,cái áo thun in hình trái tim trước ngực. Còn thầy Lăng với cái quần thun, bên ống quần đùi phải in hình con sư tử đang gầm gừ, với cái áo thun đỏ chấm bi. Hai thầy trò bước ra khỏi nhà, Tần Văn xoay người về phía sau khóa cánh cửa gỗ nhà, xong rồi hai thầy trò bước nghênh ngang trên còn đường làng hướng qua nhà Ông Luân. Hai vợ chồng Ông Luân còn loay hoay dưới bếp, chỉ có hai đứa nhỏ đang chơi trước nhà, vừa thấy bóng dáng Thầy Lăng chúng nó đã hô lớn :
“Ba mẹ ơi thầy Lăng qua.
Nghe vậy thì hai vợ chồng Ông Luân vội chạy lên trên trước nhà, vợ chồng vừa thấy hai thầy trò đã tươi cười :
“Mời thầy vào nhà ăn cơm với nhà con.
Ông Luân khẽ vỗ vai vợ, bà hiểu ý chạy xuống bếp. Ông Luân bước tới dắt hai thầy trò ngồi xuống măm cơm, một lúc thì bà Say bưng đồ ăn lên ,dọn sẵn ra măm đồ ăn, Lão Tư báo nãy giờ nằm trong phòng lúc nãy nghe tụi nhỏ la thầy Lăng qua, ông vội thay bộ đồ mới bước ra khỏi phòng, nhanh chân qua bên măm cơm ngồi xuống cạnh thầy Lăng :
“Hê..hê..nay thầy qua đây chơi hả.
Thầy Lăng khẽ gật đầu nhướn mắt xuống dưới bộ hả của lão :
“Dưới khỏe chưa..hê..hê..
“Hề..cũng bớt rồi thầy ạ.
“Đây tôi có đem thuốc qua cho ông nè.
Thầy Lăng đưa tay vô túi vải móc ra lọ thuốc, đưa cho Tư Báo :
“Nào rảnh bôi vô phía dưới nhá.
Tư báo cầm lấy đút vô trong túi quần, rồi cùng nhau nhập tiệc. Khoản nữa giờ đồng hồ sau cả một mâm đầy thức ăn, bị ba người ăn như con hổ đói lâu ngày thiếu đồ ăn, xong xuôi hết hai già một trẻ kéo nhau ra cái bộ ghế đá ngồi để cho hai vợ chồng Ông Luân dọn dẹp. Tần Văn lôi cái điện thoại cảm ứng đưa cho Thầy Lăng, thầy bắt đầu lần mò đến đá gà thomo, nhìn vô cái số tài khoản lúc này đang hiện lên con số 0 đồng. Thầy Lăng bấm ra ngoài đưa cái điện thoại lại cho thằng đệ tử :
“Mày gọi cho thằng Bếu bơm cho thầy năm củ, để chơi đá gà nhá.
Tần Văn mần mò đến số của thằng Bếu, bấm gọi đầu dây tít tít lên vài tiếng :
“Alo.. Bều mày chuyển vào số tài khoản thầy tao năm củ chiều lão về gửi trả mày nhớ.
Bên kia đáp lại một câu ok rồi tắt máy, khoản một phút sau điện thoại đã hiện lên con số năm triệu, tần Văn nạp vô số tài khoản đá gà, rồi đưa lại cho Thầy Lăng. Ba người bắt đầu chăm chú coi đá gà, tiếng cười tiếng hú hét la lên khắp ngôi nhà của Ông Luân. Đến chiều thấy hôm nay kiếm được khá khá tiền, Thầy Lăng đứng dậy :
“Về Văn ơi chiều rồi, sớm giờ lo đá gà chưa mua cái gì bỏ bụng, chiều thầy với mày đi chợ mua đồ..hê..hê..
Tần Văn gật đầu đứng lên nhìn lão Tư :
“Chú đi chợ hông.
“Thôi thôi hai thầy trò mày đi đi, trứng tao đau quá.
Dứt lời lão đứng dậy ôm cái bộ hả đi vào trong phòng, hai thầy trò đi ra ngoài chợ kiếm cái gì đó mua gì đó nấu ăn. Đang đi ngoài đường làng thì ánh mắt tần Văn vô tình va chúng một con bé độ tuổi đôi mươi, mà cái bờ ngực nó to như hai trái dưa hấu, nó không ngừng nuốt nước miếng. Thầy Lăng nhìn thấy thì cười khẩy :
“Mày thích con bé đó hả..
Đôi mắt nó vẫn chú ý đến cặp ngực phập phồng của con bé đang ngồi chơi điện thoại, gật đầu một cái. Thầy Lăng vỗ vai nó nói :
“Giờ để thầy chỉ mày cách cua gái nhá.
Lão đảo mắt xung quanh vô tình thấy một cái cây hoa màu trắng, trong khá đẹp mắt. Đưa tay bứt một cái, rồi đưa lại cho thằng đệ tử :
“Giờ mày qua bên đó, đưa cánh cây hoa cho nó, rồi đọc một bài thơ. Diều đưa cánh diều gió đưa cành trúc la đà, em đây cho anh biết có chồng hay chưa.. Hehe..
Thằng Văn hoài nghi nhìn thầy mình đoạn hỏi :
“Chắc không đó thầy.
“Chắc ,thầy mày từng là một bad boy đấy đừng giỡn. Thôi mày đi đi, nhanh xíu nó đi vô bây giờ.
Nghe vậy thì nó chậm rãi tiến về hướng con bé đang ngồi chỗ cái ghế đá, đang say mê bấm cái điện thoại. Bước tới nó chề ra cái bông trắng đoạn ngâm lên bài thả thính mà lão thầy vừa chỉ :
“Diều điều Đụ…a chết lộn.. Diều đưa cánh diều gió đưa cành trúc la đà, em cho anh hỏi đã có chồng hay chưa..hê..
Con bé bỏ cái điện thoại xuống nhìn nó như một thằng dở hơi nhàn nhạt đáp một câu :
“Mày bị dở hơi hả thằng khùng, tao mới 17 tuổi lấy đâu ra chồng với chả con biến đi dùm tao…
Thấy con bé trả lời như thế nó vừa buồn vừa vui, con bé biểu môi rồi chẳng để ý nữa, cắm đầu chơi game tiếp tục. thằng Văn chạy về bên Thầy Lăng, vừa thấy nó về hỏi :
“Sao rồi ổn hông Văn.
“Bất ổn rồi thầy ới, nó chửi con thằng khùng.
“Cái quan trọng là nó có người yêu chưa.
Tần Văn lắc đầu. Thầy Lăng cười :
“Hê..hê thế được rồi, giờ đi về tao bàn kế cho.
“Ơ rồi mình hông đi chợ hả thầy.
“Tối rồi đi cái mẹ gì nữa đi về ăn mì..