Home Truyện Ma Thành Viên Căn nhà mang số 66/6S – Tác giả Bạch DươngBb

Căn nhà mang số 66/6S – Tác giả Bạch DươngBb

Xin chào admin và tất cả mọi người. Mình là tác giả Bạch Dương. Để mở màn cho câu chuyện hôm nay, mình muốn gửi lời chào và lời chúc sức khỏe đến toàn thể mọi người.

The-Cell-Phone-scary

Câu chuyện bên dưới mình sắp kể thật sự không hay, cũng không có kinh dị hay khiến ai lạnh gáy hết. Chỉ là 1 câu chuyện nhỏ thôi. Mình vốn không phải nhà văn chuyên viết truyện ma, mình vẫn còn học cấp 3 thôi, chỉ là sắp hết thời đi học rồi, nên truyện được viết ra có thể sẽ nhạt với 1 vài bạn ăn mặn… nhưng để cầm chiếc điện thoại bấm ra 1 câu chuyện thì thực sự là tốn thời gian và công sức nhiều lắm. Ở đây mình biết nhiều người lớn hơn mình. Hy vọng khẩu vị mọi người không quá mặn để đọc truyện hihi.
Đây có lẽ là 1 câu chuyện bình thường với bao nhiêu người. Mình là con trai trong nhà, nhưng đã được ‘huấn luyện’ để đảm đương công việc lặt vặt của cánh mày râu từ sớm. Lắp đường điện dân dụng đơn giản, trộn xi măng, lắp ống nước ngắn, …. mình có thể làm được. Cũng từ cái duyên đó mà mình được thêm 1 lần nữa trải nghiệm những cảm giác ma quái lạ thường. Duyên cớ làm sao hôm đó cái đoạn ống nước chữ T nó bị bể, nước văng tứ tung không cầm được, vậy là mình được ‘lệnh’ của mẫu hậu đi mua đoạn ống mới cùng cuộn keo lụa và keo dán ống nước. Lúc đó là chiều tối, mẫu hậu cần phải tắm rửa sạch sẽ, rửa dọn các thứ sau 1 ngày bận rộn. Việc nguy cấp nên mình cũng không chần chừ lâu, cầm chìa khóa, đút vào lỗ khóa chiếc xe đạp điện, ga lên rồi chạy vèo ra chỗ vật liệu xây dựng. Chẳng có gì đặc biệt ở 1 căn nhà bán vật liệu xây dựng cả, trừ cái địa chỉ có ghi 66/6S. Mà ai thèm để ý ba cái lặt vặt đó. Mình đã tới tiệm rồi.
Ông bán đồ này có quen với ba mình, vì hồi xưa nhà thường bị hư cái ống nước, bóng điện hay kêu ổng qua sửa. Ổng cũng biết mình nữa. Chú đó tên Cường, mở tiệm bán vật liệu xây dựng cũng lâu rồi, nên ở đây ai cũng biết. Vừa vào đến trước cửa hàng, mình dựng xe đi vào mà chẳng thấy ai. Đợi cũng hơn 5 phút rồi mà chẳng thấy bóng dáng chú Cường đâu, mình đi vô coi sao. Thật ra người huấn luyện mình cách sửa ống nước, chuôi đèn, dây điện các thứ đều là chú cả. Mình hay sang cửa hiệu lúc nghỉ hè để ăn ké đồ ăn trong tủ lạnh của chú, lâu lâu còn học được vài kĩ năng sống nữa. Bước vô trong, lúc mình đi ngang căn phòng ‘luôn khóa’ ở nhà chú, chỗ đó không khí cứ lành lạnh. Không phải lạnh theo kiểu điều hòa mà là 1 cái cảm giác lạnh đeo vào lưng. Từ trước tới giờ mình chẳng quan tâm đến căn phòng ‘luôn khóa’ cho lắm. Chắc đó có thể là kho của nhà chú Cường. Vô đó gọi chú mấy tiếng thì biết chú đang tắm, nhờ ra trước trông cửa hiệu giúp, chứ nhờ bà bán nước mía đối diện cửa hàng không yên tâm, tại bả cứ hay lảng vảng đi chỗ khác lắm. Vậy thôi mình ra ngoài trông giúp chú thôi. Từ gian bếp muốn ra phía trước cửa hàng phải qua căn phòng luôn khóa và cái cầu thang lên lầu, rồi mới ra phía trước được. Mình từ bếp thong thả đi qua căn phòng đó. Không hiểu lần này là sao, mặc kệ cái cảm giác lành lạnh như đang trườn bò khắp lưng mình, mình tò mò không biết trong căn phòng đó có gì. Ở chỗ tay gạt cửa có 1 lỗ nhỏ, vừa nhỏ hơn đầu ngón tay út một chút. Cái lỗ đó là do hồi trước chú Cường chỉ mình cách dùng khoan khoan tường, khoan gỗ, tháo ốc vít nên mình tiện tay thử nghiệm trên cánh cửa. Bây giờ cái lỗ phát huy công dụng của nó rồi. Mình đưa mắt khẽ nhìn vào trong phòng. Tưởng gì lạ lắm, bên trong mình chỉ thấy toàn màu đỏ tươi. Chắc là chú Cường ổng dùng giấy đỏ hay vãi đỏ dán lại rồi. Phía trong căn phòng luôn khóa chẳng thể cho mình thấy điều gì ngoài màu đỏ sát tận mắt và vài tiếng xột xoạt. Mình chỉ nhìn cỡ 1 phút rồi quay ra. Tâm trạng bình thường. Trong lúc chờ chú tắm xong, trong đầu mình vẫn nhớ cái tiếng chuột cào cửa xột xoạt khi mình nhìn vào…
Một hồi chú tắm xong đi ra, mình mua mấy đồ cần thiết rồi ra về. Dắt xe ra 1 chút, mình thấy bà bán nước mía đối diện cứ nhìn chằm chằm lan can tầng 2 cửa hàng chú Cường….
Mình về nhà, cưa ống rồi sửa lại, không chắc chắc nhưng tạm xài được và tắm không bị rò rỉ nữa. Một thời gian sau, cái đèn học của mình bị hư, phải thay một bóng khác. Trời tối rồi không biết cửa hàng còn mở cửa không. Vậy là phải đi ra tiệm chú Cường 1 lần nữa. Lần này, chú ở trước cửa bấm điện thoại. Mình đi vô hỏi mua bóng đèn huỳnh quang thì chú đang bận đánh liên quân nên kêu mình vô bếp lấy, vì kế tủ lạnh là cái thùng catton để dây điện và bóng đèn. Và mình lại phải đi qua căn phòng ‘luôn khóa’ 1 lần nữa. Không hiểu sao ngứa mắt lại nhìn vào nữa. Qua cái lỗ nhỏ, trước mắt mình vẫn là cái màu đỏ quen thuộc đó. 1 màu đỏ bóng loáng. Nhưng mình có cảm giác đầy sát khí ở cái lỗ nhỏ. Tiếng cào cửa trong phòng nhanh hơn, dồn dập hơn. Chắc là căn phòng đó chú Cường không dọn dẹp nên chuột nó chui vô phá đồ. Cứ như ở riêng góc mình đứng, thời tiết như đang ở 1 nơi khác. Không khí ở đây chưa bao giờ ấm áp gì cả. Thôi mình đi vô lấy cái bóng đèn rồi tính tiền đi về.
Đã có vài lần mình hỏi chú Cường về căn phòng ‘luôn khóa’ , nhưng ổng toàn kêu không biết. Ổng đang giấu gì chăng???
Một lần trên đường đi học về, ghé ngang tiệm nước mía đối diện cửa hàng chú Cường. Mình và thằng bạn kêu 2 li nước mía uống cho đã rồi bàn chuyện ngày mai làm mấy ván liên minh. Bà nước mía thấy mình, lân la hỏi chuyện:
– Con là con cháu gì của chú bán vật liệu xây dựng hả?
Mình nhìn qua cửa hàng thấy chú khóa cửa đi đâu rồi, quay lại trả lời bà bán nước mía:
– À dạ không. Con chỉ qua mua đồ thôi.
Bà nước mía này mình cũng hay để ý, cứ tầm chiều chiều chập tối là bà ấy dọn xe nước mía, bàn ghế đẩy về. Khi nào khách ngồi lâu mới nán lại. Tự nhiên bà nhìn mình, rồi nhìn qua nhà chú Cường, nói bẳng 1 giọng sợ hãi cùng với giọng rùng rợn:
– Không biết con có thấy không nhưng lâu lâu cứ buổi chiều tối là cô thấy trên tầng 2 của nhà thằng bán vật liệu, có cái mảnh vãi đỏ cứ bay bay . Mà lạ là chỉ xuất hiện vào lúc tối. Cô không dám ở đây vào buổi tối. Sợ lắm.
Nói xong thì có khách vô mua nước, bà ấy ra chỗ xe nước mía bán đồ. Vì thằng bạn còn ngồi bên nên mình cũng tỏ ra chẳng quan tâm đến câu chuyện kia mà chỉ lo ngày mai đánh liên minh ra sao.
Lời của bà nước mía có lẽ chỉ là do bà ấy tưởng tượng ra và nói những lời hoang đường thôi. Trừ chi tiết mảnh vãi đỏ…
Rồi ngày đó cũng đến, ngày cái ống nước mà mình lắp sơ xài nó bị bung keo và lại rò rỉ. Đêm đi học thêm về hơn 8h30, được mẫu hậu ra lệnh đi mua cuộn keo lụa dán lại. Trên chiếc xe đạp điện lúc này, trong đầu mình chỉ nghĩ tới cái màu đỏ mà mình nhìn thấy trong căn phòng ‘luôn khóa’… tới cửa hàng, chú Cường lại nhờ trông quán 5 phút để ổng đi mua bao thuốc lá. Chán quá, giờ đã tối rồi mà không bán luôn đi còn bắt người ta trông nhà nữa. Chú nói 5 phút, mà ổng đi đâu sao lâu quá. Phải hơn 10 phút rồi chưa thấy đâu. Mình lúc về nhà nghe mẹ kêu đi mua là đi ngay luôn. Chưa kịp giải quyết. Vậy là cứ suy nghĩ chuyện gì rồi tính sau, đi giải quyết cái đã. Đi ngang qua căn phòng bí ẩn kia, sao đêm nay không khí xùn quanh lại lạnh đến vậy? Có phải chăng ngoài trời sắp mưa? Mà bình thường bên ngoài căn phòng này đã lạnh sẵn rồi. Ước gì lúc đó mình đừng dại dột, giá như không đưa mắt vào cái lỗ đó. Cái tính tò mò đã hại mình. Mặc kệ đang buồn vệ sinh, mình ghé mắt qua cái lỗ đó, mọi thứ hiện lên trước mắt mình….
Cái màu đỏ bóng loáng không còn, bên trong căn phòng tối đen. Mình xoay người cố nhìn xung quanh thì bóng điện trong phòng bật lên đột ngột khiến mắt mình chưa kịp phản ứng thích nghi, mình vội nhắm mắt lại. Dụi mấy cái rồi nhìn vô lại thì trước mặt mình là 1 cô gái với đôi mắt đỏ ngầu. Ánh mắt hướng về phía cửa như đang nhìn mình. Không hiểu sao mình không thể rời mắt được…. cô gái đó cứ nhìn mình chằm chằm mặc dù chỉ qua 1 cái lỗ nhỏ trên cửa gỗ… Đó là 1 cô gái với mái tóc xõa, mặc bộ đồ ngủ chấm bi. Khuôn mặt nhăn lại giận dữ, miệng thì lúc nào cũng há ra, đôi mắt đỏ rực… màu đỏ trong đôi mắt đó thật quen với mình… cái cảm giác quen quen đến với mình.. mình đã từng thấy màu đỏ đó rồi. Mình sực nhớ ra, cái màu đỏ mà mình hay thấy khi ngó căn phòng ‘khóa’ này chính là màu của đôi mắt đỏ rực kia. Không khí xung quanh mình lạnh hơn, gió ẩm ở ngoài luồng vô nhà… bóng đèn dây tóc trong bếp rung lắc… rồi cô ta lấy 1 mảnh vãi đỏ cuộn thành sợi dây, đưa cổ vào và … tự treo. Ánh đèn trong phòng vụt tắt trong sự hoài nghi và sợ hãi của mình. Mình chỉ nhớ mang máng cái khuôn mặt cô ta lúc tự treo cổ. Đôi mắt đỏ như máu, lưỡi lè dài, mắt tuy trợn nhưng miệng lại nở 1 nụ cười thỏa mãn. Vậy là lời bà bán nước mía là đúng? Màu đỏ mình hay thấy qua cái lỗ chính là…. đang suy nghĩ lung tung thì có 1 bàn tay đặt lên vai mình. Tim mình ở lồng ngực chưa kịp định thần lại mà giờ như muốn nhảy ra ngoài. Máu dồn hết lên não và muốn té xỉu luôn cho rồi…. một giọng nói vang lên:
– Làm gì đó ku? Chú về rồi nè ~~!
Hú hồn hú vía. Thì ra là chú Cường. Ổng thấy mặt mình trắng ngắt, chắc cũng hiểu nên lôi mình ra ngoài. Mình đã quên luôn cơn mắc vệ sinh từ bao giờ.
Ra ngoài trước, ổng đưa cuốn keo lụa rồi nóii:
– Trời sắp mưa to, con về nhà đi. Có những chuyện dù biết vẫn không nói được, con hiểu không?
Mình vẫn chưa quên cảm giác lúc nãy, gật đầu mấy cái rồi lấy xe đạp điện đi về nhà. Nửa đường thì trời đổ mưa, mà hình như mình cũng chẳng để ý nữa. Rất nhiều câu hỏi trong đầu mình đêm đó. Bà nước mía đó, đôi mắt đỏ mà mình thấy và màu đỏ qua lỗ khe cửa, cô gái kì lạ đó là ai? Không lẽ là….? Mình chỉ về nhà khi người ướt như chuột lột.
Chú Cường vẫn sống ở căn nhà đó cho đến hiện tại, vẫn bán vật liệu xây dựng. Liệu chú đã biết về sự tồn tại của sinh vật phía sau cánh cửa căn phòng ‘luôn khóa’ ? Liệu chú có phải trải qua nhiều cảm giác tâm linh kì lạ ? Phải chăng chú là người đã khóa căn phòng đó lại? Và cô gái đó là ai….?
Đến bây giờ, mình vẫn ám ảnh màu đỏ. Mỗi khi nhìn nước sơn bóng loáng màu đỏ trên chiếc xe đạp điện, mình lại nhớ về cánh cửa bí ẩn và màu đỏ ma quái kia…. mọi người có thắc mắc giống mình không?
Mình chúc anh em có 1 buổi tối vui vẻ nha. Truyện không hay, cũng không quá mặn. LỜi kể hơi dài dòng. Nếu thấy chuyện không hay, các bạn có thể lướt qua cũng được, xem như đang đọc truyện tào lao vâỵ. Riêng mình giờ mỏi tay quá. Đợi ad duyệt truyện chắc phải lâu lắm mọi người mới đọc được. Mình xin được phép kết thúc câu chuyện ở đây.

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x