Home Truyện Ma Kinh Dị BÊN KIA SỰ SỐNG

BÊN KIA SỰ SỐNG

Chương 6: Đêm Kinh Hoàng.
Long và Hải cùng với ông Lý nhanh chóng đặt đủ bẩy cái máy quay di động ở sân trước, sân sau, từ tầng 1 đến tầng 3, và cả cầu thang từ tầng 1 lên đến tầng 3. Trà và Hương thì lo nhiệm vụ mang các thứ đồ lễ vào trong nhà, hai cô lấy một ít đồ lễ và chạy vào trong buồng có để tượng Địa Tạng Hoàng bắt đầu bầy biện ra. Sau khi đã sắp đặt xong hệ thống máy quay, Hải để cái hộp lưu trữ dữ liệu ngay cửa ra vào, sau đó cậu cầm một máy quay, Long một cái, cùng với ông Lý quay lại phòng có để tượng Địa Tạng Hoàng. Mọi thứ đồ lễ trong phòng đã được bày biện xong, hoa quả, bánh kẹo, nến và hương. Hải và Long cầm máy quay để tạm vào góc phòng, sau đó họ cùng ông Lý quỳ xuống trước tượng Địa Tạng Hoàng cùng với hai người kia để bắt đầu khấn. Ông Lý với cái giọng trầm bắt đầu khấn lầm rầm:
– Nam mô a di đà phật, kính thưa Địa Tạng Vương Bồ Tát. Năm người chúng con bao gồm Lý, Long, Hải, Trà, và Hương. Hôm nay chúng con đến đây dâng ngài chút lễ mọn với tấm lòng thành mong ngài hãy phù hộ độ trì, cho chúng con cơ hội để được giao tiếp với các vong hổn, mong ngài phù cho đoàn chúng con lần này công việc được thuận buồm xuôi gió, con xin cám ơn.
Khấn xong câu đó, cả nhóm năm người cúi lạy tượng Địa Tạng Hoàng, sau đó họ lần lượt tiến ra ngoài phòng khách, Hải và Long thì vơ lấy cái máy quay. Sau khi ra đến phòng khách, Trà lại bắt đầu công việc của mình, Hương lo nhiệm vụ cầm máy ghi âm để ghi lại những tần sóng lạ, Hải và Long lo vụ máy quay, còn ông Lý chỉ đứng đó và quan sát. Trà đứng đó hít thở một hơi thật sâu, sau đó cô nói:
– Xin hỏi ở đây có vong hôn nào hiện hữu thì hãy cho chúng tôi biết?
Hương cầm máy ghi âm nghe lại, không có gì cả. Trà lại hỏi lại một lần nữa:
– Xin hỏi có vong hồn nào đang hiện hữu không xin cho chúng tôi được biết?
Vẫn không có âm thanh gì từ cái máy ghi âm siêu tần số. Mọi người đứng quanh có vẻ chán nản khi mà lần này coi bộ lại không đươc việc gì rồi. Trà thấy không có kết quả gì thì cô quay ra phía Long và Hải ra hiệu ngừng quay, đợi cho hai người chĩa máy quay xuống đất, Trà nói:
– Hay ta thử đổi địa điểm coi sao?
Long nghe thấy vậy thì gật đầu, thế rồi cả nhóm quyết định đi ra vườn sau nơi có cái giếng nước. Muốn đi ra vườn sau thì cả nhóm sẽ phải đi qua nhà bếp, vì đó là căn buồng duy nhất có cửa thông ra ngoài vườn sau, đó là nếu như họ không muốn đi đường vòng. Cà đoàn lúc túc kéo nhau đi qua phòng bếp, khi họ vừa mới bước tới cửa phòng ăn, từ phòng bếp phát ra một tiếng “két” nghe mà sởn gái ốc. Mọi người đứng im nhìn nhau, nhanh như chớp, Hải vội bật lại máy quay, thế rồi bọn họ từ từ tiến vào bếp. Thật là kì lạ quá, các cửa bếp dẫn ra sân sau đã mở từ lúc nào, Trà mạnh rạn tiến về phía cái cửa đó, vừa đi cô vừa quay lại phía máy quay của Hải và nói:
– Thật là kì lạ, cánh cửa này vỗn dĩ được đóng chặt, vậy mà bây giờ nó đã tự mở … có lẽ là vong hồn đang hiện hữu…
Thế rồi Trà mở cửa, mọi người kéo hết ra sân sau. Sân sau tối đen như mực, chỉ có mỗi ánh sáng của máy quay soi rọi. Trà đứng giữa sân hỏi:
– Xin hỏi có vong hồn nào đang ở đây không?
Hương bật lại máy ghi âm, nhưng vẫn không có gì. Mọi người còn đang đứng đó làm phim, chợt Long lúc này mới để ý nhìn quanh, thế rồi cậu ta hỏi nhỏ:
– Bác Lý đâu rồi?
Nghe xong câu đó lúc này mọi người mới ngơ ngác nhìn quanh, Hải nói:
– Vừa nãy bác ý còn ở đằng sau cơ mà?
Long linh cảm như có gì đó không ổn, cậu bảo ba người cứ đứng ở đây làm phim, còn cậu sẽ vô nhà tìm ông Lý. Ba người gật đầu, thế rồi Long lại đi từ cửa bếp vào trong nhà. Ba người đứng đó làm thêm một lúc không thấy gì thì họ chán nản, thế rồi họ bảo nhau lên tầng hai làm thử. Hải cầm máy quay vào trước, còn Trà và Hương đi sau, ngay khi Hải vừa bước qua cửa, cánh cửa gỗ đóng cái “rầm” khiến cho Trà và Hương xón đái. Cả hai cô vội lao tới đập cửa uỳnh uỳnh, Hương gào thét rơi nước mắt:
– Anh Hải ơi! Mở cửa ra đi! Em không đùa đâu mà!!!
Trà và Hương cứ đứng đó đập cửa la hét, nhưng lạ thay bên trong nhà vẫn im ắng không ai trả lời. Trà thấy vô ích, cô quay ra nói với Hương:
– Chắc cửa kẹt rồi, tụi mình đi vòng ra sân trước đi…
Hương gật đầu, thế rồi với ánh sáng điện thoại, cả hai người rọi đường cố đi ra phía sân trước để vào nhà từ cửa chinh.
Quay trở lại Long, sau khi đã vào trong nhà, cậu đi mãi đi mãi, gọi vang nhà nhưng tuyệt đối không tìm thấy ông Lý đâu cả, trong lòng cậu ta bây giờ thì có cảm giác bất an vô cùng, không khéo có chuyện gì đã xảy ra rồi. Long cứ đi mãi đi mãi, hết lên tầng ba rồi lại xuống đến tầng một. Đi được một lúc, chợt Long đứng lại ở cái cầu thang lên tầng ba, “có cái gì đó không đúng”, Long nghĩ thầm trong đầu. Nếu như Long nhớ đúng thì cậu ta đã đi lòng vòng trong nhà được hơn một tiếng rồi, và điệu đặc biệt là cậu ta chưa hề nhìn thấy một cái cửa sổ hay như một cái cửa dắt ra bên ngoài nào. Long nghĩ tới đây chợt cậu ta rợn tóc gáy, “không lẽ cậu đang bị vong hồn giấu đường?”. Nghĩ đến đây thì cái cảm giác rờn rợn càng ngày càng lớn dần, thế nhưng Long lúc này mới nhớ ra rằng trong người cậu còn đủ ba thứ hộ thân, vậy là được rồi. Nhưng trong lòng Long vẫn còn có một cái nỗi sợ hãi lắm. Nghĩ đến đây Long bắt đầu quay lưng đi xuống tầng một, cậu ta tính làm gì?
Quay trở lại Hải, cậu ta đứng trong phòng bếp đập cửa ầm ầm, thế nhưng cánh cửa vẫn đóng chặt như thể có ai đang đứng từ ngoài chặn cửa vậy. Hải thấy rằng có gì đó không hay, cậu ta tháo cái đèn từ máy quay phim ra rồi để máy quay lên thành bàn đá trong nhà bếp. Một mình Hải cầm cái đèn máy quay phim và bắt đầu đi ngược lại để tiến ra sân trước. Không biết Hải đã đi qua bao nhiêu căn phòng, bao nhiêu cánh cửa, vậy mà sao mãi vẫn không ra được đến sân trước là sao? Hải cứ thế miệt mài cầm cái đèn máy quay mà đi, mồ hôi cậu tuôn ra như tắm, thế rồi ngay đến cả đôi chân của cậu cũng có cảm giác rã rời, cứ như thể là cậu đã phải đi bộ nguyên một con đường dài vậy. Như cảm thấy kiệt kệ, Hải ngồi xuống một cái ghế gỗ dựng ở góc một căn phòng mà có lẽ đến bây giờ cậu không thể hiểu nổi đó là căn phòng nào. Hải ngồi đó thở dốc, thật là mệt quá, cậu có cảm giác như cả căn phòng đang nóng dần lên, mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Bất chợt cái đèn ở máy quay phim của cậu ta tắt ngóm. Hải rùng mình sợ hãi, cậu cố vỗ vào cái đèn đó, tắt đi bật lên liên tục. Nhưng coi bộ tất cả chì là vô dụng, Hải tức tối quang cái đèn đó đi, thế rồi cậu móc trong túi ra cái điện thoại, không lên màn hình, “tiện lợi thật”, Hải nghĩ thầm trong đầu. Còn đang ngồi đó chán nản, bất chợt Hải nghe thấy có tiếng ai đó gọi nho nhỏ vang vọng “Hải… Hải ơi”. Hải nghe thấy cái tiếng gọi đó thì rùng mình sởn da gà. Cậu ngó nghiêng trong bóng tối như thể cố tìm ra coi cái tiếng gọi đó phát ra từ đâu. Hải lắng tai nghe vẫn như có ai đó gọi tên mình, “giọng của Hương”, Hải mừng rỡ, thế rồi như có một nguồn sức mạnh trong người, cậu đứng lên nói lớn:
– Hương à?! Có phải là em đó không?!
Không một tiếng trả lời, cái tiếng gọi tên cũng biến mất luôn. Hải lại đứng đó chết lặng trong bóng tối, Hải cảm nhận như có một luồng hơi lạnh thoáng qua sau gáy, cậu ta giật bắn mình quay đầu lùi lại mấy bước nhìn quanh trong bóng tối. Có lẽ ở trong bóng tối đã lâu, hai con mắt của cậu như đã quen dần và cậu có thể nhìn thấy mọi thứ hơi mờ mờ ảo ảo. Hải đứng lặng thinh, có vẻ như cậu ta đang cố thở thật chậm. Bất chợt tiếng bước chân đâu đây vang vọng lại “lộp bộp”, chậm rãi mà thanh thản. Hải đứng rợn tóc gáy hét lớn:
– Ai đó?!
Không một tiếng trả lời, chỉ có tiếng bước chân thoát ẩn thoát rõ. Hải như linh tính có ai đó cứ đi lòng vòng trêu mình,”không lẽ …”, Hải nghĩ thầm trong đầu. Nhanh như cắt, cậu ta thò tay vào túi móc ra củ tỏi, nhưng lạ quá, sao trong túi quần có cái gì như gói bột. Lúc hải lôi ra thì củ tỏi đó chỉ còn cái vỏ ở ngoài, bên trong là nhữngc tép tỏi đã vụn như bột, Hải sợ hãi ném cái củ tỏi đó đi. “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”, Hải sợ hãi nghĩ thầm trong đầu, tại sao củ tỏi lại như thế chứ. Thế rồi cậu ta lại tiếp tục lần mò đường ra, Hải cố gắng thoát khỏi cái ma trận này.
Quay trở lại Long, cậu phải lần mò mãi mới tìm được xuống đến bếp, Long lục lói hết các ngăn kéo, cuối cùng cậu ta cũng kiếm được một con dao nhọn những đã rỉ sét. Thì ra sở dĩ Long vội lao xuống bếp tìm dao là vì cậu biết rằng vong hồn đang hiện hữu và cậu còn nhớ lời Trà nói rằng vong hồn rất sợ dao trong bếp, thế cho nên cậu phải thủ sẵn một con dao bếp trong người. Long vừa mới cầm con dao lên thì đằng sau lưng có tiếng bước chân người chạy ra ngoài. Long hốt hoảng quay đầu nhìn ra ngoài, không một ai cả. Long bây giờ có thể cảm nhận được một cái gì đó lành lạnh đang chạy dọc sống lưng mình, cậu cầm con dao lăm lăm trong tay từ từ tiến ra cái phòng ăn. Long vô cùng kinh hãi khi cậu nhìn thấy bóng một người dáng vẻ gầy gò khom lưng đang đứng ngay tại cái cửa buồng ăn với phòng khách. Long hét lớn:
– Bác Lý hả?!
Không một tiếng trả lời, chỉ thấy cái bóng đó từ từ lướt vô trong phòng khách mất hút. Long thấy vậy thì cậu tiến lẹ hơn đến chỗ mà cái bóng trắng vừa xuất hiện, Long thò đầu vô nhìn quanh phòng khách, không một ai cả. Càng ngày, Long càng chắc chắn hơn rằng mình đang bị oan hồn trêu ghẹo, nhưng với con dao nhọn lăm lăm trong tay, cậu ta tiếp tục mò mẫm trong bóng tối để tìm ông Lý, Long cứ thế đi, đi mãi, mà bỏ lại cái cảm giác như có ai đó đang đi theo ngay sau lưng mình đang bắt đầu hiện diện.
Quay trở lại Hương với Trà, hai người cứ bám chắc lấy nhau vừa đi vừa run rẩy, thật là lạ quá, tại sao đi từ vườn sau ra vườn trước mãi mà không thấy đường ra? Cả Trà và Hương nghĩ thầm rằng từ nãy giờ họ đã đi được gần nửa tiếng rồi, mà cái con đường ven hông nhà này trở nên kì lạ lắm, nó tựa như là một con đường mòn trong một khu rừng âm u vậy. Cả hai người cứ đi mãi đi mãi, hai bên đường là những hàng cây um tùm rậm lá, nhưng tất cả chỉ mang một mầu sắc chết chóc dưới cái ánh trăng vằng vặc đó. Hương và Trà đi được thêm một đoãn nữa thì phía bên tay phải của họ không còn là những hàng cây cao to um tùm nữa, mà thay vào đó là một bãi đất hoang với những ngôi mộ lởm trởm. Đi ngang đến đây, Hương tím tái mặt mày, cô ta túm chặt lấy người Trà run rẩy nói:
– Sợ quá bà ơi…
Trà nhìn cái bãi đất hoang với những nấm mồ cũng ớn lạnh, chỉ biết kéo cái Hương, giọng giục giã:
– Thôi đi lẹ lên bà. ..
Hai người run rẩy, thế rồi cuối cùng họ cũng đã đi khỏi cái bãi đất hoang đó, hai bên đường lại là những hàng cây rậm rạp um tùm. Hương và Trà cứ thế đi, thế rồi từ phía xa xa, hướng thẳng trên cái con đường mòn đó, cả hai nhìn thấy một cái cánh cổng sắt cao lừng lững nhưng có vẻ như đã bị siêu vẹo và cũ mèm. Hai người bước thêm mấy bước tiến tới gần cái cửa sắt đó hơn, đập vào mắt họ bây giờ là một cánh cửa sóng sắt cao tầm hai mét đã sét rỉ, méo móp, và cũ xì. Hương rợn tóc gáy khi mà cô nhìn qua cánh cửa sắt đó là một bãi đất hoang với những nấm mồ lởm chởm. Hai người tiến đến trươc cái cánh cửa sắt đó, họ có vẻ như kinh hãi lắm vì cái bãi tha ma này nhìn na ná giống với cái bãi tha ma mà họ mới đi ngang qua. Trà nghĩ thầm trong đầu, rõ ràng là con đường mòn này nãy giờ đi thẳng tắp chứ có cong cong đâu mà đưa họ đến cửa chính của bãi tha ma được? Hương cũng kinh hoàng không kém, cô căng mắt nhìn quanh như để phủ nhận rằng cái bãi tha ma này khác hẳn với cái bãi tha ma mà họ mới đi ngang qua. Thế rồi đôi mắt của Hương đặt ngay lên một vật hình trụ ở giữa cái nghĩa địa kia, “không thể nào …”, Hương sợ hại từ từ lùi ra xa, Trà quay lại nhìn cô ta ánh mắt khó hiểu. Hương run rẩy chỉ tay về phía trước và nói:
– Đây … đây chính … chính là cái nghĩ địa mà … mà tụi mình mới đi ngang qua đó…
Tra lúc nãy cũng nghi nghi, giờ nghe Hương nói đúng là cái nghĩa địa lúc nãy thì cô còn ớn lạnh hơn nữa. Trà cố ra vẻ bình tĩnh, cô quay đầu nhìn vô nghĩa địa một lúc, thế rồi Trà quay ra hỏi Hương:
– Bà có chắc không?
Hương run rẩy đáp:
– Bà … bà có thấy cái khối hình trụ … xa xa kia không? Cái nghĩa địa kia … cũng … cũng có một cái tương tự…
Trà quay lại nhìn thì đúng là có hình trụ, thế nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì Hương đã tiến tới kéo áo Trà đi ra xa dần, Hương bắt đầu sụt sịt cô nói:
– Quay lại cái vườn sau thôi bà ơi … tôi … tôi sợ quá … tôi nghĩ … tôi nghĩ mình đang bị ma giấu rồi…
Trà nghe thấy Hương nói vậy thì cô cũng có hơi rùng mình, cuối cùng thì Hương cũng đã nhận ra, đúng là họ đang bị ma giấu thật rồi.
Quay trở lại phần Long, cậu vẫn cầm cái đèn, một tay cầm dao đi khắp nơi gọi tên ông Lý. Nhưng có điều lạ là Long vẫn còn cái cảm giác như có một ai đó lặng lẽ đi theo mình từ nãy giờ, thấm chí là đôi khi cậu còn cảm thấy như có ai đang đứng sau lưng, và tiếng bước chân đâu đó vang vọng xa gần, thoắt ẩn thoắt hiện. Long đi tới chân một cái cầu thang khác dẫn xuống, chợt cái đèn của Long chập trờn, thế rồi nó tắt ngóm. Long dựng da gà, cậu đứng đó hí hoáy cố tìm cách bật lên, thế rồi tiếng bước chân từ dưới bắt đầu vang lên như thể có một ai đó đang đi thẳng lên chỗ cậu đứng. Long như chớp lấy thời cơ, cậu cố chấn tĩnh bản thân, Long đứng nép sẵn vào một góc tường, một tay dơ dao như thể chờ đón cái người lạ mặt kia đi lên. Long hít thở thật sâu, cậu chờ đợi cái tiếng bước chân rõ dần dần, bây giờ thì cậu không nghi ngờ gĩ nữa, có người lạ mặt trong căn nhà này chứ tuyệt đối không phải người trong đoàn. Bằng chứng là từ nãy giờ Long gào thét mà không ai trả lời, cũng có thể là ma, nhưng có lẽ cái liều trong người Long bây giờ là lớn mạnh hơn cả. Long đứng lặng thinh, tiếng nhịp tim của cậu ta chậm dần, cứ “thình thịch… thình thịch”, ngay khi tiếng bước chân đã rõ ràng là người kia đang đứng ngay đầu cầu thang nơi cậu đứng, Long cầm con dao lao ra chém vu vơ. Nhưng không chúng một ai cả, chợt Long có cảm nhận như có hai bàn tay túm lấy tay mình cào cấu đau điêng. Long cố lấy một tay gỡ tay người kia ra, còn một tay cố bẻ đường dao chém vào hai cánh tay đó. Long cứ như thế trong bóng tối, thế rồi bất ngờ cái vòng đỏ trên tay cậu bị cào đến độ đứt ra, Long lúc này có lẽ vì quá đau đớn, cậu dùng chân đạp mạnh về phía trước. Long chỉ nghe thấy tiếng một thân mình đổ uỳnh xuống dưới, kèm theo đó là tiếng một vật sắt rơi trên nền đá hoa “leng keng” khe khẽ. Long nghe tiếng đó thì cậu nhận ra là tiếng đồng bạc, nghĩ đến đây, Long hốt hoảng lấy cái đèn pin trong túi, lần này thế nào cậu bật lên thì nó sáng ngay. Long soi thì thấy ở dưới là một người đang nằm bất động. Long vội cầm đèn buông dao lao xuống. Đi đến giữa cầu thang thì Long đã nhận ra người nằm bất tỉnh đó là ông Lý, cậu càng sợ hãi hơn, thế rồi Long ngồi xuống cạnh ông Lý cố lay gọi:
– Bác lý … bác lý …
Ông Lý vẫn bất động , thế rồi lúc này Long mới để ý hai cánh tay của mình, vô vàn những vết xước hay đúng ra lả vết cào rách da rách thịt, máu bắt đầu chảy ra. Thế rồi Long nhìn sang bên cạnh ông Lý, cậu kinh hãi khi nhận ra cái đồng bạc mà mình đưa cho ông ý đã rỉ sét đen xì.
Quay trở lại Hải, cậu cứ mò mẫm trong bóng tối, và cũng như Long, Hải có một cảm giác như có ai đó đang đi theo mình. Hai đứng trước một cái cửa gỗ đã khóa chặt, có lẽ Hải lúc này đã cùng đường rồi. Cậu ta đứng trước cánh cửa đó bất lực, thế rồi như bị ma sui quỷ khiến, Hải đưa tay lên vặn thử nắm đấm cửa, cánh cửa này chắc cũ lắm rồi nên cho dù có khóa cửa vẫn lung láy lắm. Như nổi cơn điên, Hải bắt đầu dùng vai húc uỳnh uỳnh vào cánh cửa. Chỉ còn nghe thấy tiếng “rầm rầm” vang lên từng hồi, và cái cánh cửa gỗ này xem ra cũng có vẻ như sắp bung. Hải cứ đứng đó húc vào cánh cửa thế nhưng bất chợt cậu có cảm giác như toàn thân mình bị một lực hút mạnh lôi lại vào trong. Hải gồng người cố húc cánh cửa gỗ đó, một lúc sau, Hải cảm giác một bàn tay lạnh lẽo bóp chặt lấy cổ cậu. Hải cảng lúc càng hoảng loạn, thế rồi cậu húc cánh cửa mạnh hơn nữa. Chiếc vòng đỏ trên tay hải cuối cùng cũng tuột ra vừa lúc cánh cửa bật mở, Hải lao người ra ngoài. Hải bị hẫng, cậu ngã thẳng vào cái cây khô cao dưới sân sau từ tầng hai. Hải hạ mình cái uỳnh xuống đám đất trồng cây, toàn thân cậu đau ê ẩm cộng thêm những vết xước do cành cây khô cứa vào người. Hải nằm đó mà lịm dần đi.
Trà và Hương quay đầu đi ngược lại con đường mòn, thế nhưng từ phía xa xa kia, đập vào mắt họ là cánh cổng sắt lúc nãy. Hương nhìn thấy thế, cô ta khóc tu tu, và quỳ gục xuống con đường mòn đó nói trong nước mắt:
– Không … không xong rồi bà ơi … kiểu gì … kiểu gì chúng ta cũng sẽ chết ở đây mà thôi…
Trà nhìn thấy cánh cửa sắt đó thì trong lòng cô ta cũng thất vọng không kém, thế nhưng nghe tiếng Hương khóc lóc nỉ non bên cạnh. Trà như cáu tiết, cô kéo tay Hương đứng lên quát:
– Đi! Đã thế này thì vào coi coi đứa nào giám làm gì?!
Hương chả biết nói gì chỉ biết khóc tu tu. Trà tiến tới cô dùng chân đạp tung cái cánh cửa sắt cũ kĩ đó, chỉ nghe cái cửa kêu “két” lên một cái, thế rồi Trà dắt Hương vô cái nghĩa địa. Hai người bắt đầu đi sâu vào trong, không biêt kể từ khi nào, một làn sương mù kéo tới giầy đặc. Hương thỉ tỏ vẻ mỏi mệt, Trà thấy thế thì cô đặt Hương ngồi tựa lưng vào một bia mộ, Trà nói:
– Bà ngồi đây nhé, đừng đi đâu, đợi sương tan ta đi tiếp, tôi đi coi lòng vòng coi sao.
Hương lúc này vừa mệt vừa thất vọng, chả buồn đáp chả chỉ ngồi đó sụt sịt. Trà đi lòng vòng một lúc, thế rồi khi cô quay lại thì không còn tìm thấy Hương đâu nữa, Trà gào thét gọi tên Hương giữa màn sương dày đặc.
Hương ngồi đó sụt sịt, thế rồi cô lim dim chìm vào giấc ngủ. Chợt khi Hương tỉnh giấc, cô thấy Trà đang cúi đầu xõa tóc đứng ngay trước mặt mình, vẫn bộ quần áo đó. Hương nhìn giáng điệu của Trà thì cô sợ lắm, Hương hỏi:
– Trà … bà … bà làm sao thế?
Vừa dứt câu, Trà ngẩng đầu, không phải Trà, mà là một người con gái với gương mặt đầy sẹo. Người con gái này tiến tới túm tóc Hương kéo đi, Hương la hét cố gỡ tay người kia ra. Người con gái này kéo tóc Hương, Hương thì cố níu vào mấy bia mộ, rồi cào xuống đất. Được một quãng thì cái vòng đỏ trên tay cô đứt lìa. Người con gái kia biến mất. Chỉ còn Hương nằm đó sợ hãi ôm mặt khóc trên nền đất nghĩa địa.
Trà gào thét một hồi không thấy ai trả lời thì cô vô cùng hoảng sợ, Trà sợ rằng có gì không hay đã xảy ra với Hương rồi. Trà đi lòng vòng một lúc tìm kiếm. Sương cuối cùng cũng đã tan dần, thế rồi từ xa xa, Trà nhìn thấy bóng người con gái rất giống Hương đang ngồi trên cái khối hình trụ. Trà tiến lại gọi:
– Hương! Hương đó hả?
Thế rồi khi Trà tiến tới gần thì cô nhận thấy đó là cái giếng, Và người con gái với giáng vẻ và quần áo giống Hương này đang ngồi cúi đầu quay lưng về phía Trà. Trà tiến tới đặt tay lên vai lay lay gọi:
– Hương …
Nhưng như nhận ra có gì đó không phải, sao người Hương lại ướt và lạnh thế này. Trà nhận ra thì đã quá muộn, người con gái này quay người vồ hai tay lấy cổ Trà mà kéo cô tụt xuống giếng. Trà nhìn vào cái bộ mặt trương phềnh do ngâm nước với hai con mắt trợn trừng đó thì cô sợ hãi kêu hét thảm thiết.
Chính cái tiếng hét đó của Trà đã khiến Hải thức tỉnh, Hải toàn thân đau ê ẩm, cậu ngẩng đầu nhìn thì thấy Trà đang đu nửa người cắm đầu vào giếng miệng la hét ôm tỏi. Hải cố gồng sức chịu đau đớn, cậu ta lao tới phía Trà. Trà vẫn gào thét và cố ghì người vào thánh giếng mặc cho người phụ nữ kia đang đung đưa, kéo cổ Trà xuống. Thế rồi toàn thân Trà bắt đầu lọt vào giếng nhanh hơn nữa, ngay lúc này cái đồng bạc trong túi quần của Trà lăn ra rơi xuống giếng cái tõm cũng là lúc mà Hải lao tới kịp kéo Trà lên. Cả hai người ngã qua một bên, Trà thấy mình được cứu, cô mừng rỡ nhìn qua thì thấy Hải, Trà ômg lấy cậu ta nói trong nước mắt:
– Cám ơn! Cám ơn cậu!
Đâu đó trong góc vườn sau lại xuất hiện tiếng khóc của Hương thút thít:
– Anh Hải ơi … cứu em với… em sợ quá …

Theo dõi
Thông báo của
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận