Chào Bố Con Đã Về – Tác Giả Kanashimi
Đây là câu chuyện mình dc nghe từ bà của mình, xin dc dùng từ tôi để tiện cho các bạn dễ hiểu….
Tôi tên Hương từ nhỏ tôi sống trong tình yêu thương của bố vì mẹ mất sớm lúc tôi lên 4 chỉ còn 2 bố con sống quây quần bên nhau, vào năm tôi 7 tuổi hôm đó trời mưa tầm tã bố chạy xe để đến đón tôi lúc tan trường. Từ xa tôi thấy bóng của bố dầm mưa vì sợ bố phải đi 1 quãng từ sân trường đến nơi tôi đứng trú mưa nên tôi vội chạy ra cổng để lên xe bố chở về, vừa kiệp lúc tôi chui ngay vào áo mưa bố và ôm bố thật chặc bố bảo “ sao con ko đợi bố đến chạy ra làm gì ướt cả người “. Tôi mới nói con ko muốn bố dầm mưa lâu, bố nói thì giờ đến lúc về bố cũng dầm mưa mà ngốc ạ. Thế là 2 bố con cười phá lên tôi và bố trò chuyện suốt quãng đường bỗng 1 chiếc xe từ đâu phóng ra va quẹt trúng khiến 2 bố con ngã nhào ra đường chiếc xe thì phóng đi bố vội ngồi dậy nắm lấy người tôi và hất sang lề đường thì từ đâu 1 chiếc oto lao đến đâm xầm vào bố hất ông vang ra xa tôi vội chạy đến ôm bố khóc, ông nhìn tôi và nói bố ko sao đâu con yên tâm đi những hơi thở yếu ớt của bố dừng tắt hẳn tôi gào khóc như điên trong đêm mưa tầm tã….
Tôi vội bậc người dậy khóc in ỏi, bố nằm kế bên cầm lấy đồ chơi con lắc của tôi lắc leng keng và nói “ thôi nín con gái của bố lại gặp ác mộng phải không đồ chơi của con nè ngoan bố thương“,“ tôi vừa khóc vừa nói nhưng con mơ thấy bố chết con sợ con ko muốn bố chết “ bố ôm tôi vào lòng rồi ru tôi ngủ. Nhưng nỗi bất an của tôi vẫn ko thể vơi đi, điều tôi sợ nhất trên thế giới là cái chết của bố mình…
Thắm thoát đã 13 năm trôi qua, tôi giờ đã lớn và đã lấy chồng, đó 1 đám cưới truyền thống theo quy tắc của gia đình chồng tôi hơn cả tôi phải xa bố để dọn về nhà chồng mà tôi thật sự ko muốn bỏ rơi bố 1 mình bố phải dỗ mãi tôi mới chịu đi về nhà anh, nhà chồng tôi thì là 1 dòng họ có truyền thống lâu đời là làm lễ hay thầy pháp trừ tà gọi hồn gì gì đó cả 1 gia tộc chứ chẳng ít nhưng hơn hết có 1 cái lễ mà gia đình bên chồng tôi hay làm là 1 cái lễ tâm linh gì đấy mỗi khi gia đình có người chết thì cả dòng họ tề tụ lại cầu nguyện gì đó tôi ko rõ, vì chồng tôi chưa bao giờ cho tôi tham gia hoặc kể cho tôi nghe tườm tận. Những ngày đầu trong nhà anh tôi vẫn chưa tìm hiểu hết về người thân của anh có lần tôi thấy 2 ông bà lão rất già chỉ ngồi im uống trà trong 1 căn phòng nhìn 2 người đó tôi thấy lạ thế nào ấy trông họ xanh xao nhợt nhạt quá, anh mới bảo đó là ông bà của anh vì già quá nên hôm đám cưới tụi mình ko dự dc tôi hỏi thế ông bà anh bao nhiêu tuổi rồi, anh nói à cũng ngót nghét 100 rồi tôi mới ngạc nhiên và ko quên chào ông bà tôi đến phòng uống trà với gia đình đáp lại là ông bà chỉ nhìn tôi và cười, nụ cười trông hiền hậu nhưng có gì đó ớn lạnh thì phải. Đi qua nhiều dãy phòng mới vào đến nơi trong phòng thì có bố mẹ chồng tôi đứa em gái của chồng tôi mới 8 tuổi và 1 ông anh trai và vợ của ông cùng bà chị gái của chồng tôi trừ tôi và chồng tôi ra trong phòng có 6 người. Tôi mở lời và nói “ chào cả nhà cảm ơn vì đã đón con vào gia đình “. Nhưng kỳ lạ gia đình chồng dường như rất ko ưa tôi họ chẳng thèm nhìn tôi 1 lần có lẽ lúc yêu nhau chồng tôi anh Thành bất chấp gia đìn phản đối vẫn cưới tôi về, chỉ duy nhất đứa em gái của anh là nói chuyện với tôi nó giật áo tôi rồi thì thầm “nè chị từ giờ em sẻ gọi chị là chị dâu đúng ko“ tôi mới cười và nói mong em giúp đỡ ngồi 1 hồi lâu tôi xin phép đi về phòng nghỉ ngơi thật chất là để tránh đi cái không khí ngộp ngạt đó, theo sau tôi là đứa em gái của anh con bé tên ngân nó lẽo đẻo theo sau tôi cầm ngón tay tôi và trò chuyện“ chị đừng buồn nếu gia đình em ko thích chị thì chị còn có em nè em ko để chị cô đơn đâu “ vừa nói con bé vừa cười tít mắt tôi cũng vui vì còn có con bé bên cạnh 2 chị em thân nhau từ lúc nào ko hay…Tối đó tôi đi vệ sinh thì đi ngang qua phòng bố mẹ chồng nhìn qua khe cửa thấy con bé ngân nằm trên đùi của mẹ chồng tôi và nói “ chị ấy tốt lắm con thích chị ấy, mẹ đừng lạnh lùng với chị ấy nữa mà mẹ ơi sau này con ko lấy chồng đâu con sẻ ở bên cạnh bố mẹ con ko muốn xa bố mẹ con ko muốn bị tan biến đi đâu“. Tôi thấy mẹ chồng tôi nước mắt rơi lả tả bà đang khóc à tôi có hoa mắt ko tôi hiểu rõ câu nói đầu của bé ngân là nói về tôi còn câu sau nghe ko hiểu gì cả . Về phòng tôi ngủ lúc nào ko hay tôi lại nằm mơ thấy bố bệnh mà mất tôi vừa nằm vừa khóc và kêu lên bố ơi, chồng tôi dỗ tôi và“ nói ngoan đi em còn nhớ gia đình anh có lễ mỗi khi có 1 người trong gia đình mất ko anh sẻ nhờ cả gia tộc làm lễ nếu bố em mất anh sẻ đưa bố em về với em“. Tôi mới hỏi thật hả anh rồi anh chỉ cười xoa đầu tôi nói ngủ đi anh thương…
Bẵng đi 1 thời gian sau chúng tôi vẫn chưa có con tôi nói anh dẫn tôi đi bác sĩ anh ậm ừ đồng ý nhưng để dời lại tuần sau, đến ngày khám a đưa tôi đến chỗ bác sĩ quen của anh khám và nhận tin tôi ko thể mang thai tôi buồn và khóc cả ngày hôm đó, tôi nhớ đến bố gọi cho ông và ông lập tức lên thăm tôi cuối ngày tôi và chồng tiễn bố ra nhà ga về, bố cầm tay chồng tôi và nói“ con hãy chăm sóc tốt cho vợ con nhé “. Chồng tôi dạ nhưng vẻ mặt anh buồn rầu và lo lắng, bố ôm tôi nói giữ sức khỏe con gái của bố rồi ông xoay người đi, tôi như muốn khóc vì đã lâu rồi mới gặp lại bố thời gian ngắn ngủi nhưng giờ phải xa bố….
Thắm thoát đã nhiều năm trôi qua gia đình anh đỡ lạnh nhạt với tôi nhưng có vẻ ko thể tốt lên dc chắc là vì tôi ko thể có con tôi buồn lắm nhưng cũng có vài chuyện thay đổi trong gia đình chồng, tôi ko còn thấy ông bà nội của anh đâu nữa hỏi thì anh bảo ông bà đi sang nhà bác ở rồi tôi chăm sóc ông bà cũng đã lâu ko lẽ rời đi cũng ko báo tôi nổi 1 tiếng . Con bé ngân thì trông vẫn vậy vẫn dễ thương như ngày nào dường như nó ko lớn lên thì phải nó vẫn như vậy từ lúc đám cưới đến giờ, nó nói với tôi là em bị bệnh lùn đó chị cũng tội con bé nếu ko bây giờ nó đã ra dáng thiếu nữ rồi…
À với tôi ngày mai là 1 ngày đặc biệt là sinh nhật của bố, tôi muốn về nhà thăm bố ở lại chơi 1 tuần rồi về lại nhà chồng, thế là chạy vội ra chợ mua đồ ăn để tối làm 1 bữa cho gia đình ăn rồi sáng mai đi luôn tiện thể nấu bữa trưa đem lên cơ qua cho anh, vì tôi ít khi dc ra đường đi mua gì hay cần gì toàn mẹ chồng đi mua bà hạn chế cho tôi ra đường, đến chợ gặp 1 chị quen trò chuyện chị mới nói dạo này trông cô trắng hẳn ra trắng mà trông xanh sao luôn đấy. tôi cũng ko mấy ngạc nhiên lắm tôi vốn ở nhà nhiều mà còn xanh sao thì ko biết nói sao chắc lần tới phải trang điểm 1 ít khi ra đường mất. Xong việc tôi vội đem bữa trưa đến cho anh thì bắt gặp anh đang tay trong tay và ôm hôn 1 cô gái khác cùng cơ quan.. Tôi buồn bã quay về và đợi anh về nói chuyện, khi về tôi hỏi anh những chuyện vào buổi trưa anh chỉ im lặng ko nói gì tôi càng tức giận hơn tôi nói “ để em gọi con nhỏ đó “ anh ngăn tôi lại và đẩy tôi té, anh nói anh sẻ cưới cô ấy tôi quát lớn thế là anh ly hôn anh bỏ tôi à anh mới nói “ anh sẻ ko ly hôn em anh sẻ ko bỏ em “ đó là trách nhiệm của anh, tôi mới hét lên trách nhiệm gì chứ kết hôn với cô ta mà ko ly hôn tôi là sao ?? Anh ngồi xuống bên tôi và nói “Anh xin lỗi em hương , anh xin lỗi vì anh đã im lặng quá lâu thật ra em ko tồn tại, em đã chết lâu rồi, đó là 9 năm trước lúc lễ đính hôn xe chúng ta gặp nạn em và em gái anh đã mất “ tôi mới chen ngang thế tại sao em vẫn ngồi đây còn em gái anh vẫn sống đấy thôi. Anh mới tiếp lời “ em còn nhớ gia đình anh hay có buổi lễ dành cho những người vừa mất trong gia đình ko khi đó mọi người tụ họp lại cầu nguyện làm phép để linh hồn hiện về 1 phần linh hồn 1 phần tiềm thức trí nhớ của gia đình và con bé ngân dc làm lễ, còn em chưa phải người trong gia tộc nên ko dc anh vì thương nhớ em nên cầu xin gia đình phá luật để đưa em về.“ Đối với gia tộc anh làm vậy để người chết dc sống với gia đình thêm 10 năm nữa, 10 năm để sống và xem như lời tạm biệt của họ với gia đình rồi họ xe tan biến đi em còn nhớ ông bà anh ko họ đã đi rồi đủ 10 năm cơ thể sẻ nhợt nhạt dần và tan biến đi…“Đến giờ tôi mới hiểu những khúc mắt trong gia đình tôi bấy lâu nay vì sao anh ko đưa tôi đi bác sĩ khám liền vì anh cần thời gian để khuyên bác sĩ nói dối tôi ko thể mang thai, bố mẹ chồng lạnh nhạt với tôi, ít cho tôi ra đường, vì sao ông bà anh lại sống lâu đến vậy và vì sao con bé ngân lại nhỏ mãi ko lớn vì trong tìm thức mọi người con bé vẫn chỉ 8 tuổi. Từ phía cửa con bé ngân chạy vào ôm tôi và “ khóc nó nói em xin lỗi đã giấu chị bấy lâu em sợ chị buồn nên em ko nói “ Rồi anh dẫn tôi và con bé ra nghĩa trang của gia đình ngôi mộ của tôi và của con bé ngân nằm kề nhau tôi mới thật sự sock, tôi vội nhớ ngay đến bố thế còn bố em bố em có biết ko, anh chỉ im lặng… Tôi khóc òa lên những cơn gió đưa tiếng khóc của tôi vào không gian ảm đạm..
Sáng hôm sau tôi chào anh và gia đình để về ở với bố tôi muốn chăm sóc bố những ngày tháng cuối cùng trước khi tan biến đi, vừa ra trước cổng con bé ngân gọi vọng theo, “ chị nhớ giữ sức khỏe em sẻ nhớ chị lắm “. Tôi chạy đến con bé ôm nó và khóc chị cũng sẻ nhớ em lắm “ xoay người đi tôi nhìn con bé khóc gọi theo thấy nước da xanh sao nhợt nhạt của nó tôi đã cũng hiểu cái ngày tôi xa bố cũng ko còn xa nữa… Về đến đầu phố bước dạo trên những con đường quen thuộc những con đường mà bố đã đưa tôi đi học mỗi ngày tôi nhớ lại ngày trước hay khóc nhè mỗi khi gặp ác mộng, tôi sợ thấy cảnh bố mất. Tôi cười nhẹ rồi thở 1 hơi dài và nghĩ đời thật trớ trêu bây giờ ko biết bố thấy tôi mất trước hay tôi thấy bố mất trước nữa….
Về trước cổng nhà dường như mọi thứ đã lớn thêm nhiều từ lúc tôi đi thì phải những hàng cây hoa anh đào nhiều hơn lúc trước cánh hoa rơi rụng khắp sân, vẫn hình dáng đó bố tôi đang cặm cụi quét những cánh đào vào góc cây, ông vẫn để râu từ lúc tôi còn nhỏ đến tận bây giờ, nghe tiếng chân bố ngước lên nhìn tôi và cười tít mắt con về rồi à con gái trông con xanh sao quá. Tôi cũng cười tít mắt 2 hàng nước mắt tôi chảy ra hòa vào những cánh hoa đào tôi nghiêng đầu nhẹ và nói….
“ Chào bố con đã về “