Home Truyện Ma Thành Viên Chuyện Nằm Viện – Tác Giả Pepsy

Chuyện Nằm Viện – Tác Giả Pepsy

Chào cc. Lâu lắm ko vào thớt thăm hỏi cc.

Đợt này e đang nằm viện, gặp một cái gì đó e đoán chắc là vong. Nay mang lên hầu chuyện với cc ạ. Chuyện là thế này:

Hôm ấy e cùng vợ đi khám bệnh, e có chút vấn đề nên BSy chỉ định phải nằm viện. Rồi e được sắp sếp vào một phòng trong khoa điều trị, khoa có 5 giường, giường e cạnh ngay cửa sổ trong cùng phòng.

ma-benh-vien

1. Đêm thứ 1: Hai vợ chồng đang nằm ngủ (ko có giường trống nên e cho vk nằm cùng luôn cho tiện, đàng nào mai cũng đuổi vk về nhà). Thì bỗng tay e bị giật một cái, giống như có ai kéo vậy cc ạ, e tỉnh dậy thì đoán do mệt nên mơ linh tinh nên lại nằm xuôngs ngủ tiếp. Ngủ được một lát e lại thấy người của vợ e giật một cái, trong đầu e nảy ý nghĩ chắc có một cái gì đó rồi nhưng thôi kệ,ngủ tiếp. Nhưng ngủ dc khoảng 1 tiếng sau thì “cái đó lại tiếp tục giật chân e một cái” làm e tỉnh dậy. Tính e vốn lì nên lần này cũng kệ, cho nó kéo chán chê nó khác đi. Rồi đó là lần cuối cái đó quấy 2 vk ck e, rồi tụi e ngủ yên đến sáng.

2. Đêm thứ 2: Lúc này e đã bảo vk về nhà, để e khác ở viện một mình cũng dc, bệnh ko phải nặng nên ko cần trông.

Đêm hôm ấy đi ngủ thì e đã quên truyện hôm trước, vì nghĩ trong viện mà, có vong là sự bình thường. Nên e ko nghĩ ngợi nhiều, đặt đầu ngủ tiếp. Đến khoảng giữa đêm, không gian im ắng, đèn điện xung quanh đã tắt đi gần hết, mọi người xung quanh đã im giấc, e đang ngủ ngon thì bỗng dưng tức ngực, hai lòng bàn tay nắm vào nhau ko cử động được dù e đã cố, mắt mở ra thao láo nhìn ra hướng cửa sổ, và toàn thân bất động. Biết là đang bị “ai đó” đè, e cố hết sức vung tay, đạp chân, khoảng 1p sau thì tay cử động dc cc ạ. Và “nó” đã đi, để lại e ở đó thở phì phò.

Đưa tay lên ngực sờ vào chiếc vòng mặt phật e đeo ở cổ, đoán chắc có nó, nên vong kia ko làm dc điều gì nhiều. E an tâm, nhắm mắt ngủ tiếp cho đến sáng.

3. Đêm thứ 3: Vẫn như các hôm trước, e lại lên giường ngủ lúc 10h theo đúng lời khuyên của Bsy. Và đêm đó chuyện lại xảy ra giống như đêm thứ hai, “nó” lại cố đè cho băngf dc e. Nhưng e có cảm giác nó càng cố thì càng ko đè dc e lâu, và dc một lúc “nó” lại bỏ đi.

Sáng dậy e nằm nghĩ miên man, đoán chiếc giường này mới đây có bệnh nhân nào đó vừa mất, họ về đòi lại chỗ nằm hoặc còn lưu luyến gì đó nơi đây. Đang ngẫm ko biết tối nay sẽ phải ứng phó với nó sao đây, hay là xuống nhà bếp của viện xin một nhánh tỏi nhét túi áo.

Đang nghĩ thì y tá vào phòng, báo e chuyển sang phòng khác, để bsy tiện theo dõi hơn. E thu dọn đồ đạc và chuyển phòng cho đến hnay, và sang giường mới thì ko còn bị “ai” đè nữa.

Sáng ra e cũng nhắn tin hỏi vợ là hôm đó có phải e bị cái gì kéo chân ko thì vợ bảo “Ơ a cũng bị à”.

Ps: E vẫn đang nằm trong khoa điều trị. Cc có phải nằm viện qua đêm bao h ko. Có gặp như e bao giờ chưa. Trong viện có nhiều người chết, e đóan những người gặp như e ko phải ít.

Có nhiều cụ ko tin vào tâm linh đọc còm của e chắc lại bảo do e mệt, ốm này nọ. Trước e cũng chả tin vào tâm linh, nhưng cách đây 2 năm e đã trực tiếp dc chứng kiến một chuyện về tâm linh, và ko có cách giải thích khoa học nào có thể phù hợp để giải thích cho cái sự đó cả, e đã tin vào tâm linh từ đó.

Theo dõi
Thông báo của
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận