chuyện nhà em. – Tác Giả Xuân Trường
Em chia sẻ chuyện nhà em.
– đầu tiên là ông ngoại em. Ông em mất được 5 năm rồi. Đợt ông còn sống thì cứ gần cuối năm là ông lại đi viện cấp cứu kiểu thập tử nhất sinh luôn. Có lần thì em chứng kiến tưởng như mất ông, mê man luôn ấy.
Thì đợt đó ông cấp cứu ở bệnh viện tỉnh, cấp cứu xong thì họ chuyển sang phòng bệnh bình thường theo dõi kiểu truyền nước, thở oxy bằng cái ông nhỏ kẹp mũi, nói chung là khoẻ mạnh lại. Cái giường ông em nằm là giường A. Vì là trong phòng đó thì cái giường đó là để cho bệnh nhân kiểu mới đi cấp cứu về thì nằm đó, ổn ổn thì chuyển sang giường B, C, D… cũng trong phòng đó luôn. Thì khi ông em ổn họ chuyển sang B. Sang giường B 1 lúc thì ông em mê man luôn, gọi bác sĩ họ chạy vào ép tim rồi các thứ tỉnh tỉnh ú ớ tí thì họ chuyển sang giường A lại. Lại bình thường họ lại cho sang B, sang B lại mê man 🙁 xong lại về A thì bt. Lần thứ 3 sang B đều mê man mà về A lại tỉnh. Xong họ ko chuyển nữa cứ để ông em nằm ở A. Thì ông giường C mới bảo ông em, giường B vừa có ông bị mất :(. Vãi hồn.
– vẫn là ông ngoại em. Mọi năm thì năm nào ông cũng yếu đi cấp cứu vậy. Đúng năm ông mất thì năm đó ông kiểu khoẻ mạnh. Mọi năm tết đến là ông cắt tóc cạo râu mà năm đó ông chỉ cắt tóc, bảo để râu cho giống người già. Sau đó thì ông em đi chuyển hết sổ tiết kiệm sang tên bà em. Mọi năm bảo chuyển hay gì ông nhất định không. Vì ông thích quản lý tài chính 😀
Bình thường thì mùa đông lạnh, ông em ngại tắm mà toàn phải dục ông đi tắm sớm. Ông toàn bảo tắm làm gì lắm :D. Chiều hôm đó ông bảo bật nước cho ông tắm. Trước khI ngủ ông còn mang phích nước pha nước ấm, kì cọ chân sạch sẽ lắm. Xong đi ngủ. 4h sáng thì ông mất :(. Nghĩ lại tự nhiên nhớ ông quá :(.
– chuyện bà em. Bà là chị của ông nội em. Bà khoẻ mạnh tới lúc ra đi. Nghĩa là từ lúc em nhỏ biết nhận thức kiểu từ cấp 1 ấy tới lúc em hơn 20 tuổi thì em chưa khi nào thấy bà ốm đau dù là sổ mũi nhức đầu hay gì cả. Nói chung là bà rất khoẻ mạnh. Nhà bà em ở cạnh chùa làng hay còn gọi là chùa thôn xóm. Bà rất yêu con cháu nhưng có điều cấm kị mà ko ai được làm ở nhà bà là ko đc ăn thịt chó tại nhà bà và không được ăn tỏi ở nhà bà. Nghĩa là con cháu muốn ăn hay ko thì đi chỗ khác ăn, cấm tuyệt đối ăn tại nhà bà.
Thì cái chùa cạnh nhà bà em kiểu xuống cấp xong cũ nát, cũng chả có sư sãi gì ở đó. Ngày em bé thì còn hội rồi rước áo phật các thứ… vì cũ nên thôn tu sửa nhưng lại chả tu sửa gì mà phá đi xây lại. E nghĩ cái chuyện quy hoạch nó cũng kém. Thôi ko lan man nữa. Thì đến hôm tu sửa xong thì họ có hỏi bà em là cho anh em thợ liên hoan ở nhà bà, thịt con lợn. Bà em đồng ý xong đi chơi quanh xóm. Đến lúc về thì bà em thấy họ ko thịt chó mà thịt lợn. Bà em bảo “tao mà biết chúng mày thịt chó thì tao ko cho làm ở nhà tao”. Tối hôm đó tầm 20h tối thì bà tai biến đột quỵ qua đời 🙁
– chuyện ông nội em, ông em mới giỗ đầu cách đây 1 tháng. Ông em thì cũng yếu vài năm nay, trên 80 mà. Ông cũng chỉ đi lại quanh nhà chứ ko đi ra ngoài đc. Trước khi mất tầm 1 tháng thì ông em yếu hẳn. Ông bảo mọi người là chúng mày cứ yên tâm, tao phải tổ chức giỗ cho bố tao xong thì tao mới đi được ( giỗ cụ em vào ngày 12 âm ).mọi năm thì cứ đúng ngày, năm nay ông nhất quyết chọn giỗ ngày mùng 10. Thì sáng con cháu tập trung đông đủ giỗ cụ, ăn uống xong tầm 10-11h gì đó định dọn rạp thì ông em mất 🙁
Nằm viết thế này cứ nhớ ông bà