Chuyện Ở Nhà Nghỉ – Tác Giả thaibao1269
Ngày đó e còn là sinh viên khoảng năm 2007, thời đó SG nói chung khách sạn thì ít mà nhà nghĩ thì nhiều, giá thì đa dạng nhưng đối với đám sinh viên mới lớn, tiền thì k có nhiu nên chỉ săn mấy cái nhà nghỉ rẻ tiền khu bình triệu thủ đức, lúc đó khu này đường Kha Vạn Cân chưa giải tỏa như bây giờ, đường thì nhỏ hẹp, sát ngay đường tàu ồn ào.
Chuyện là hôm đó e vừa đi 96 bufferly (cái này quán bar ae xưa chắc biết) về, nhà thì ở thanh đa nhưng về trễ nên thôi ghé nhà nghỉ ngủ cho rồi, đỡ bị la rầy. E phi qua bên kia cầu Bình Triệu, bên phải là cái nhà nghỉ Hoa Hồng, có cái bảng đèn chớp nháy với cái bảng ghi “Qua đêm 70K máy lạnh”, em phi vào lấy phòng lúc 1h sáng, tiếp em là 1 chú già già tầm 5 mấy tuổi, cho em cái phòng số 13 định mệnh với tờ phiếu xe ghi số 13 hãi hùng, kể thêm chút là cái phiếu xe này e còn giữ cho tới năm 2016 khi bị con ghệ em nó tra hỏi tại sao có cái phiếu giữ xe nhà nghĩ, trong khi cái phiếu này e bỏ trong ví mà k bgio giờ thấy, tới khi còn ghệ thấy e mới hết hồn.
Tiếp đó, e lấy phòng, cái phòng nhỏ xíu với tấm ra nệm màu xanh hoa văn rẻ tiền được kê trên 1 khối bê tông mà ngta xây để thay thế cho cái giường. Phía trong có nhà WC nhỏ với cái gương đã cũ kỹ mà xanh bằng nhựa. E cũng chả để ý lắm nhưng tới khi xảy ra chuyện thì mọi thứ nó nhớ như in trong đầu.
Câu chuyện bắt đầu khi em chợt mắt được hơn 1 tiếng, khi mà bị cái bóng đen nữ, tóc dài mặt trắng, mặc nguyên bộ đồ đen từ trên xuống dưới đèn lên người và bóp cổ, đòi trả phòng. Kể tới đây, thú thiệt e vẫn lạnh người. E bật dậy là hơn 2h rưỡi sáng, e toát hết mồ hôi sau khi vật lộn và thoát ra khói cơn ác mộng đó.
RỒi định thần nghĩ đó là mơ thôi. E ngủ tiếp và rồi chính con ma nữ đó lại bóp ngẹt thở em, có lúc cảm thấy như đã tèo rồi, vì k thề thở nổi nữa thì tỉnh dậy. Cứ thế 3 lần trong một đêm tới lúc 4h hơn thì e quá sợ, và ngồi thẳng dậy định thần để chờ cho trời mau sáng.
Nhưng k , e đã không thể chịu nổi và nói chú tiếp tân đổi phòng, nhưng xui sao đêm cuối tuần dã k còn phòng trống, Căn phòng số 13 chính là căn phòng trống cuối cùng mà em ngủ. Thế là sao? Em nghĩ có bao giờ con số 13 như ngta nói lại kinh khủng tới vậy.
Em quyết định trả phòng và lang thang ngoài đường cafe bụi cho tới 6h thì về nhà.
Sau này khi đi chơi cùng 1 ông anh làm lái xe trong bến xe miền đông rồi đi massage ở sát đó là quán Phụng Thủy thì mới biết ở NN đó từng xảy ra án mạng nên có thể nó trùng với cái bóng ma mà e đã gặp.
Còn câu chuyện tiếp theo e tính kể đó là căn phòng ma ám khi em đi thái lan, nhưng thôi, lần sau em sẽ viết tiếp vậy, giờ e đi ăn cơm đã.