chuyện thời xưa… – khói
Miếu ông hổ…
ngôi miếu ở ngay đường từ ấp một sang ấp ba…tuổi của cái miếu này chắc cũng bằng tuổi ông sơ tôi, cũng hơn một trăm tuổi, nghe mấy ông bà cao tuổi trong xóm kể lại là miếu trước đây tên là miếu cây đa vì ngày xưa trước cửa miếu có cây đa to lắm, trên chẳn ba của cây có một hốc lớn, trên đó có con rắn to …con rắn thường hay vào nhà dân để trộm gà vịt, lúc đầu mọi người không biết, nhưng sau đó phát hiện có nhiều lông gà, lông vịt trên cây rớt xuống nên trèo lên đó xem thử thì phát hiện rất nhiều xương gà vịt ở trên đó, rồi ban đêm có người trong xóm có công việc đi ngang qua, vừa tới cây đa thì họ nghe tiếng loạt xoạt, họ mới đưa cây đuốc lên cao để nhìn thì…trời ơi…một con rắn to đùng, phần đuôi của nó thì bám vào một nhánh cây còn phần đầu thì ngóc lên…nó to bằng bắp đùi người lớn vậy…. rồi mọi người đồn lên là có rắn thần…vài ngày sau khi đi ngang cây đa, một số người ngửi thấy mùi thối thối như có xác con gì trên cây vậy, rồi người dân trong ấp tập hợp lại chỗ cây đa, mấy anh lính lệ leo lên cây thì phát hiện con rắn đã chết, xác đang phân hủy nên mới bốc mùi hôi.Ông lý trưởng nhìn con rắn rồi bảo “cái này mà rắn thần cái gì, rắn thần mà bị chết, đem xác nó vứt xuống sông đi”…ai nghe xong cũng tái xanh mặt mày, nhất là mấy cụ cao tuổi, vì họ biết rằng khinh thần báng thánh ắt gặp tai họa, nhưng lệnh của ông lý cũng khó mà cãi được ,bắt buộc phải làm theo…một thời gian sau, ông lý đi nhậu, khi về ngang miếu, lúc đó cũng say lắm rồi, ông vừa đi ngang thì nghe tiếng sột soạt trên cây đa, rồi tiếng huýt gió nghe lanh lảnh….ông mới đứng lại để nghe cho kỹ, vì ông nổi tiếng là người gan dạ nhất vùng…có tiếng “phì phò…phì phò”…phát ra từ cây đa…tiếng đó như là tiếng thở vậy….ông nhìn lên cây đa thì thấy …cái thân cây giờ đây là một thân rắn rất to, có thể thấy từng cái vảy của nó to như cái tô vậy…nó ngóc đầu lên cao…nguyên con rắn chắc dài hơn vài chục thước… tiếng thở và tiếng huýt gió phát ra từ nó sợ quá…ông lý bỏ chạy về xóm…vài hôm sau thì ông mất… lúc này mấy cụ cao tuổi mới lập đàn ngoài cây đa rồi cúng bái suốt mấy hôm liền, sau đó được một thầy cao tay chỉ dẫn, họ mới mướn thợ về xây một bức tường ngay bên trong miếu , trên bức tường có chạm trổ một ông hổ , hai mắt hướng về cây đa để trấn yểm…mọi chuyện từ đó mới yên bình….
Vào khoảng năm 1960 , khi Mỹ -ngụy tiến hành chiến tranh ởmiền nam, trong một lần bị thả bom , toàn bộ khu vực miếu bị san bằng…cây đa bị sức nổ của bom thổi bay cả gốc, ngôi miếu và những ngôi nhà gần đó tan hoang…nhưng trong đống đổ nát của ngôi miếu, bức tường có hình ông hổ vẫn nằm sừng sững ở đó, không bị gì cả ngoại trừ bị bạc màu…rồi mọi người mới góp cây, lá để xây tạm lại ngôi miếu, rồi từ đó mới quen miệng gọi là miếu ông hổ….vài năm sau, giặc vào xóm, lúc đó chỉ huy là thiếu tá Ngàn, ông ta nghe tiếng về ngôi miếu nhưng không tin lắm, vào một buổi trưa, thiếu tá Ngàn bèn tập trung người dân lại gần miếu rồi định ra oai, ông ta bèn thị uy rằng “không có chuyện ma quỷ, thần thánh trên đời, chỉ có quân đội là lớn mạnh thôi”…rồi móc súng lục ra ngắm vào đầu ông hổ mà bắn…”đoàng…”…tiếng súng vang lên nghe chát chúa…ai cũng xanh mặt, tím mày….nhưng… thiếu tá ngàn bỗng la lên một tiếng rồi lăn đùng ra đất, máu từ thất khiếu trào ra…và điều khiến mọi người khiếp sợ hơn đó là…ở khoảng cách gần như vậy, nhưng trên bức tường không hề có dấu vết của viên đạn in trên đó…đó là truyền thuyết, những câu chuyện tâm linh huyền bí được truyền lại từ bao đời qua về ngôi miếu ông hổ mà tôi được ông bà kể lại….
Lúc tôi khoảng bảy ,tám tuổi thì ngôi miếu được xây lại khang trang hơn, bức tường ông hổ được tu sửa nhìn rất sống động, tuy nhiên… nguyên một con đường vậy nhưng chỉ toàn là vườn đất, không có một ngôi nhà nào, chỉ có mỗi ngôi miếu nằm ở đó , lúc đó ngôi miếu có một ông cụ tên là ông tám ở để lo nhang đèn, quét dọn…chỉ có một lần lúc nhỏ đi ngang qua đường đó, ấn tương của tôi về đoạn đường đó là ….cây cối um tùm nên âm u lắm…dường như có một luồng không khí lạnh nên tôi nhớ lúc đi là buổi trưa, nhưng vẫn có cảm giác lạnh lẽo đến rợn người….
Rồi hơn mười năm sau, tôi lúc này đã lớn và đi làm trên thành phố, nhưng mỗi dịp rảnh là lại về quê chơi…. dưới quê có thằng em bà con tên là Tú, nó nhỏ hơn một tuổi, mỗi lần về là nó rủ qua nhà nó chơi cho bằng được, qua đó thì nó rủ thêm mấy đứa bạn ,đi bắt cá lóc về nướng trui ăn rồi bắt gà đem về nướng đất….lần đó về chơi, buổi tối đó cúp điện, nguyên đám mới kéo ra hàng ba ngồi kể chuyện ma , mấy đứa con gái nghe xong thì sợ ngồi im re, chỉ có đám con trai thì cười ngặt nghẽo…rồi tụi nó mới kể chiến tích đi đêm ở những chỗ có ma như :cầu kinh, đường nhà ông ba tây, bến đò cũ…tôi mới lên tiếng “vậy có đứa nào dám đi chỗ miếu ông hổ không?”…cả đám im bặt…thằng tú lay tay tôi, quay sang thì thấy mặt nó nghiêm lại, nó mới nói “anh ba, đừng có nhắc tới chỗ đó, không nên…”…tôi cười cười rồi hỏi lảng…”ê, ông tám giữ đình chắc già lắm rồi hả mậy?”…”không, anh ba, ổng chết lâu rồi, mà vì vậy chỗ đó mới ghê hơn…”…”là sao?bộ có chuyện gì hả?”…thằng tú biết lở lời nên khai luôn…”em kể mà mọi người không được nói với nguơi lớn nghe nha”….
Hôm đó, em qua nhà con nga bên ấp ba chơi, em đang quen nó mà, em lấy xe đạp chở nó ra chỗ lộ đá để ăn chè , rồi chở nó về nhà.Lúc về cũng gần tám giờ, định về ngã lộ lớn nhưng hôm qua mới vừa cự cãi với cái đám giang hồ vườn nên sợ về ngang tụi nó úp sọt, hồi chiều thì đi chung với mấy đứa bạn, còn giờ về có một mình nên cũng sợ…đánh liều em mới chạy về đường miếu ông hổ…mà sợ ba đánh đòn mới đánh liều chạy về, chứ bằng không là ghé nhà cô út ngủ…trời tối, đường có mấy cái bóng đèn đường mờ lắm, cong lưng ra chạy thì thấy phía trước có ánh đèn đỏ đỏ hắt ra mới biết là tới miếu ông hổ…vừa chạy ngang miếu, sợ nên em không dám nhìn vô miếu…tự nhiên xe bịgì ấy, bàn đạp cứng ngắc không đạp được, nhảy xuống xe ,em cúi xuống nhìn xem xe bị gì.Em đứng đối diện miếu, tự nhiên em rùng mình mấy lần, rồi lông tay lông chân nó dựng lên hết…. lúc này gió thổi làm mấy cây dừa với bạch đàn gần đó run lên nghe xào xạt….em thấy sợ nên nhìn về phía miếu thì không thấy gì lạ cả…nhưng nhìn kỹ một hồi thì má ơi..cái hình ông hổ bình thường thì đầu hướng về phía ấp ba…nhưng hôm nay tự nhiên hướng về phía ấp mình… mà hai con mắt ông hổ như đảo qua đảo lại vậy… sợ đến nổi tay chân muốn nhũn ra vậy… nhưng em nghĩ chắc mình trông gà hóa cuốc bèn lấy tay dụi mắt…rồi mở ra thì vẫn thấy ông hổ quay ngược lại như vậy… em mới dắt xe chạy bộ luôn. Được một đoạn, đến chỗ vườn ông năm , có đèn đường nên em đứng lại sửa xe tiếp, mấy con chó không biết ở đâu mà nghe tiếng nó tru văng vẳng, càng thấy rối hơn…từ xa, có ánh đuốc đi lại…”trời, thời này mà không dám mua cây đèn pin để đi, lại đi đốt đuốc vậy”…rồi em nhìn kỹ thì thấy tướng người này giống đàn ông lắm, lưng hơi khom, mà trên đầu lại đội cái nón lá cũ, mặc cái bộ đồ mà nâu nâu như mấy ông từ giữ chùa vậy… mà sao người đó có vẻ đi nhanh lắm…rồi cách vài bước chân nữa là tới chỗ em đang đứng thì người đó dừng lại, thấy vậy em mới lên tiếng…”chú ơi, chú làm ơn giúp con sửa chiếc xe, tự nhiên nó bị gì chạy không được.”…người đó nghe xon thì bước lại gần…mà lạ,người đó vừa lại tới thì em thấy không khí nó trở nên lạnh lạnh sao ấy,cố nhìn mặt nhưng cái nón lá che không thấy… người đó cúi xuống, cái nón lá rớt ra…”trời ơi”…rồi bỏ xe chạy…vì cái người mà giúp em sửa xe chính là ông tám…mặt mày ổng tái xám ,da nhăn nhúm lại..rồi em chạy ra đầu đường tới quán bànăm ú thì đập cửa kêu bả…rồi mấy anh con bà năm xách đèn pin đi kiếm xe đạp dùm em…bây giờ nhớ lại cái cảnh lúc gặp ông tư mà em còn thấy sợ nè….
Nghe nó kể mà tôi còn thấy sợ chứ huống chi là gặp như nó, mà tôi biết nó không bao giờ nói láo vì tính tình nó thật thà lắm, chơi chung từ nhỏ tới lớn nên tôi biết chứ.Với lại, kể xong mà mồ hôi ra nó ra như tắm…chợt…từ trong nhà, cậu năm (cha thằng tú) bước ra rồi lại ngồi chung với tụi tôi..”nó kể thiệt đó thằng K,mày đi làm xa ,lâu lâu mới về nên đừng có dại dột mà tìm hiểu mấy chuyện đó, cái bữa nó gặp ông tám xong thì như người mất hồn ấy, mặt nó bình thường đã ngu, gặp ma xong thì đần ra luôn… ban đêm nó sợ nên đòi ngủ chung với cậu, vậy mà tới khuya nó lảm nhảm “ông tám kiếm con kìa cha ơi, con sợ quá…” rồi nắm chặt tay cậu tới nỗi bầm luôn.Hôm sau, bà ngoại với cậu mới sắm mâm lễ rồi lên miếu cầu cho nó mới khỏi bệnh”…”ghê vậy cậu…”…” ừhm, chưa hết đâu, cách đây mấy tháng, có hai thằng ăn trộm, chui vào miếu lấy cặp chân đèn bằng đồng đen…vừa cầm cái chân đèn thì không thể nào nhấc lên noi, mà lạ là cái chân đèn vào mỗitháng có sư cô huệ bên chùa qua lau chùi, sư cô già rồi mà còn cầm cái chân đèn lên nổi, trong khi đó hai thằng trộm sức như con trâu nước mà nhấc không nổi cái chân đèn…rồi tụi nó bỏ cuộc…nhưng vừa ra đến cửa thì hai thằng thấy có cái bộ đồ màu nâu, không hiểu sao cứ bay phất phơ, mà lúc chui vào thì đâu có thấy… nhìn thật kỹ…nó phát hiện chỗ hai ống quần có hai bàn chân thò ra…nhìn lên trên thì thấy là một người đang lơ lửng chứ không phải là bộ đồ nữa….một thằng nhận ra là ông tám nên nó la làng rồi kéo thằng kia chạy vào nhà bà năm ú …”…nghe xong sợ teo…tàn cuộc, cậu với thằng tú phải đưa mấy đứa kia về nhà, còn tôi thì chui hẳn vào phòng, lên giường rồi trùm mền cho đến khi thằng tleo vào ngủ chung tôi mới dám bỏ mền ra để thở….nằm mà nhớ lại câu chuyện vẫn thấy sợ sợ…nhìn ra cửa sổ,ngọn cao bị gió thổi đung đưa, tôi tưởng tượng ra trên ngọn cao ấy có người con gái tóc xõa dài xuống tận ngọnluôn…tôi buồn cười vì trí tưởng tượng ghê quá…chắc sau này về quê không dám đi chơi đêm luôn…khi cuộc sống đã dần hiện đại hóa, nông thôn dần đổi mới, ánh sáng điện đã về tơi quê tôi…nhưng…quê tôi vẫn còn những câu chuyện về tâm linh huyền bí lắm…à biết đâu được đang nằm trùm mền trên giường thì phía dưới giường đang có một người nằm sẵn để chờ đợi mình thò chân ra khỏi mùng rồi nắm lấy….
Chúc các bạn ngủ ngon….
Hihi…lần đầu tiên kể lại một câu chuyện đầy những tình tiết huyền bí như vậy… tôi tin chuyện tâm linh là có thật, còn bạn thì sao ?
Anh chị em đọc và ủng hộ cho khói nhé…
Mất tích lâu quá, có ai quên em chưa? Khói sẽ trở lại sớm thôi….