Home Truyện Ma Hay Đạo sĩ tản mạn kì – Ám ảnh mỗi khi về quê

Đạo sĩ tản mạn kì – Ám ảnh mỗi khi về quê

Chuyện thứ hai mươi bảy: Thâm sơn cùng cốc

Rời thành phố Côn Minh, bọn em bắt xe khách đi về khu tự trị Choang. Dừng lại ở trước một ngôi làng cũ, trong làng giờ chỉ còn có vài mống người, còn lại thì không biết đã bỏ đi đâu hết, xem chừng mới đi được có 2, 3 tháng gì đó, nhưng không biết sao lại bỏ cả làng xóm mà đi nơi đất khách. Đi tắt qua ngôi làng đó là đến một bìa rừng. Em và thằng Việt phải chặt cành cây làm gậy chống thì mới đi tiếp được, tay thì phát lối mở đường, tay thì cầm gậy chống, cứ thế băng rừng mà đi theo hướng thằng Việt chỉ. Rừng ở chỗ này phải nói là có khí hậu rất khó chịu, lúc thì hơi nóng bốc lên hầm hập, ướt đẫm cả áo, lúc thì lại lành lạnh man mát. Nhưng công nhận là cánh rừng này lắm cây thuốc thật, cứ đi một quãng là thằng Việt lại giơ gậy trỏ vào một cây, bụi ven đường ròi nói đó là cây gì, làm thuốc nào, bọn em còn nhìn thấy cả hai củ nhân sâm cỡ trăm tuổi nữa, hai thằng đang định nhổ lên thì thằng Việt xua tay kêu thôi, bảo là chỗ này là của nhà khác đánh dấu từ lâu rồi. Đi trong khu rừng này được cái khá là thoải mái vì không có rắn rết, đỉa bất ngờ bò ra hay bám vào người, nhưng ghê nhất là lúc đang đi thì gặp phải xương cốt người bị thú dữ ăn thịt hoặc chết lạc trong rừng, rồi thì cả mộ đắp tạm bằng đá tảng,… Đi mãi chừng nửa ngày thì bọn em đến một vạt rừng toàn tre là tre, xanh mướt, nhìn cứ như trong Ngọa Hổ Tàng Long ý các thím ợ! Chỗ này ngăn cách với khoảng rừng kia một quãng khá rộng, chừng 100-200m gì đó, gió lùa chỗ này mát rười rượi, phê lắm cơ. Đang tận hưởng sự sung sướng thì thằng Việt gọi giật em lại, bảo đến nhà thầy Zhio rồi. Thế là em cứ bám sau nó mà đi, nó đi vòng vòng chỗ quanh dãy tre rồi bước vào một con đường lát sỏi giữa hai hàng tre. Bây giờ em và thằng Việt mới để ý là đối diện thẳng với con đường lát sỏi là một đường mòn đi ra ngôi làng kia, thằng Việt giật mình thảng thốt:

– Ở đây có đường từ bao giờ thế nhỉ?

Từ trong có tiếng nói sang sảng vọng ra:
– Đường sau núi bị sập nên phải mở đường đó, thằng Ngũ về sao không báo trước thầy một câu! À lại còn dẫn theo bạn về nữa à!

Em giật mình quay ra sau thì thấy một ông già béo tốt phương phi, mặc bộ áo phông, quần ngố, chân đi tông trông rất ngộ, mà ông này đầu hói, còn lông mày và râu thì bạc trắng, nhìn rất là khác người, chẳng biết ông ta làm thế nào mà đã đến ngay sát lưng bọn em rồi. Nhưng cái mà em kinh ngạc là sao ông ta biết thằng Việt về mà ra đón, lại còn biết cả tiếng mình nữa… Ông kia bảo em:

– Cậu này nghĩ gì ta biết hết, thấy lạ vì sao ta lại nói tiếng Việt được đúng không? Nói cho cậu biết là bà thân mẫu ta là người Việt Nam nhé, quê ngoại ta ở Quảng Ngãi, ta cũng có về đó một hai lần rồi nhưng người thân cũ li tán đâu hết cả. Thôi hai đứa theo ta vào nhà! Đi đường mệt mỏi nhiều quá!

Còn thằng Việt thì vừa nhìn thấy ông đã quỳ sụp xuống, luống cuống nói:

– Con về đây thăm sức khỏe thầy, vậy mà để thầy phải nhọc công ra đón con, con thực là đứa chẳng ra gì!

Thì ra ông lão kia chính là thầy Zhio, ông vội đỡ thằng Việt lên, xuýt xoa:
– Con biết thầy không thích mấy thứ lễ nghi cổ hủ này mà còn bày vẽ quá! Đứng lên ngay, đầu gối nam nhi là thứ cao quý, đâu thể quỳ bừa bãi được!

Ông kia vừa đỡ thằng Việt dậy thì vào ngay trong nhà, thằng Việt vội chạy theo, kéo luôn cả em. Vừa đi nó vừa nói :

– Thầy tao đấy! Hiền và vui tính cực kì, thầy sống có một mình ở đây! Thầy thấy mày có cốt cách nên quý đấy!

Em bị kéo thì cũng cứ đi theo, nhưng lòng vẫn băn khoăn không biết ông này xem cốt cách em kiểu gì mà nhanh đến thế. Đi sâu vào trong là một khoảng sân rộng lát đá phẳng, có đầy đủ hồ cá, cây cảnh,… giờ em mới nhận ra là kiểu cách nhà thằng Việt giống y hệt thế này. Ở bên trong khoảng sân là một ngôi nhà sàn cao ráo, sạch sẽ, bậc thang lên xuống có tay vịn đầy đủ, sau nhà hình như có một con suối, đứng từ đây cũng nghe được tiếng nước chảy róc rách. Thầy Zhio bê một khay trà ra chỗ bàn đá ngoài sân, bảo bọn em ngồi xuống. Thằng Việt lấy từ trong balo ra một cặp cóc bằng gốm mà bọn em làm hôm ở Bát Tràng, đem ra kính cẩn đưa cho thầy, ông thấy cặp cóc nhìn thô thô thì cười bảo :

– Cái này con và cậu bạn tự nặn đấy hả? Xem ra vừa có bạn giúp lại qua nhiều năm nên giờ tay nghề của con khá hơn rồi đấy, không còn nặn cốc gánh nước như trước nữa! – Nói rồi ông lại cười ha hả.

Bây giờ để ý kĩ thầy Zhio em mới thấy là mặt thầy nhìn rất phúc hậu, trông cứ như mặt ông phật Di Lặc. Ông này cầm cặp cóc lên ngắm nghía, mân mê một hồi lâu, rồi nhẹ nhàng đặt xuống bàn như sợ xước xát mất, giờ chắc ông ngạc nhiên lắm vì thằng đệ tử ốm yếu sắp chết ngày nào giờ đã to lớn ngần này, vậy mà nó vẫn nhớ ông, vẫn nhớ là ông thích cóc gốm. Ngồi trà nước ngoài sân một hồi, thầy Zhio hỏi hai đứa chuyện học hành, gia đình không ngớt, lại còn hỏi thằng Việt bao giờ cưới vợ để ông còn sang bế bồng đứa đồ tôn, phải nói là em rất ấn tượng với phong cách của ông này, thoải mái, vui vẻ như Chu Bá Thông. Được một lúc thì thằng Việt hỏi:

– Thầy ơi! Làng dưới ta có chuyện gì mà dân bỏ đi hết vậy, con bấm độn tính thử thì thấy ngập sắc vong, cả làng toàn tang tóc.

Thầy Zhio thở dài rồi trả lời:

– Chuyện từ cách đây nửa năm, dân làng có một nhóm lên núi đào thuốc, không ngờ tìm được một cái mộ cổ từ đời Vũ Hầu đến đây bình Mạnh Hoạch, trong mộ thấy bảo lắm vàng bạc châu báu lắm, dân đào thuốc cướp hết rồi bỏ lại cái mộ không. Đến đêm hôm sau thì trong làng bắt đầu có chuyện. Một trong mấy người đào thuốc hôm qua tự nhiên nửa đêm vùng dậy đốt nhà, thiêu chết cả vợ con, xong thổ huyết chết luôn. Sau hôm đó lại có thêm hai người nữa cũng chết như vậy, dân làng khiêng xác của vợ con hai nhà ra thì đều thấy có một vết chém vào thái dương và vai, đùi. Họ liền lên đây gọi ta, lúc ta trên đường đi xuống thì lại có thêm người nữa chết, nhưng mà chưa kịp đốt nhà thì bị dân làng cướp đuốc ra nên thổ huyết chết luôn. Ta đến đo truy thì biết là cái hồn bị đào xới kia nó oán dân làng nên quyết tâm trả thù. Từ bận đó, ta đã cố sức truy bắt cả chục lần mà nó đều chạy được, mà thân ta thì cô, không tìm được thầy nào đủ để giúp sức, ta có gọi cho anh Cả và anh Ba của con đến nhưng hai thằng hợp với ta cũng vô ích, lại càng vướng tay chân.

Thằng Việt nghe xong thì nói:
– Con tuy chưa tài ba gì nhưng xin cố sức giúp thầy, chứ không để cho nó lộng hành thế này được.

Thầy Zhio nghe xong thì vuốt râu cười khà khà, sảng khoái nói:
– Trong đám đồ đệ của ta có con là xuất chúng nhất, giờ con lại học thêm nhiều loại bùa phép, tài con giờ hơn cả ta rồi còn gì nữa, có con giúp thì ta lo cái gì mà không trị được, nhân đây thầy trò ta cũng mở luôn một trận quét lá, trừ sạch cái giống ma quỷ quanh đây cho dân yên ổn sống. Mà bây giờ thì mình vào nhà ăn cơm đã, có thực mới vực được đạo, có gì thì mai tính sau! À mà hôm nay ta có nấu món cá xào đậu hũ chua cay, đảm bảo hai đứa ăn xong thì không còn lời nào để nói.

Nói rồi ông vồn vã kêu hai đứa vào nhà, tay còn định xách hộ balo cho bọn em để đi nhanh hơn nữa. Em thấy ông Zhio này tính phóng khoáng, thoải mái thế thì thích lắm, đúng là đời có lắm chuyện bất ngờ thật. Bước chân vào trong ngôi nhà sàn, một cảm giác mát lạnh lan tỏa khắp người, nhìn trong nhà thấy có đầy đủ bàn ghế mây tre đan, TV, tủ lạnh, quạt, đầu DVD, dàn loa… lại còn có cả máy tính nữa chứ. Ông thầy Zhio phải nói còn hơn cả Lão Ngoan Đồng nhiều, cơ mà không biết ông lấy điện ở đâu, nhìn khắp xung quanh ngút tầm mắt chẳng thấy cây cột điện nào cả. Em mới hỏi thằng Việt:

– Thầy mày có phép làm ra cả điện hả Viêt?

Bỗng nhiên sau lưng em lại có tiếng nói:
– Phép làm ra điện thất truyền lâu rồi, thầy dùng 8 cái tuabin lắp ở con suối sau nhà, quanh năm suốt tháng đầy nước, điện dùng thoải mái mà chẳng tốn lấy một xu.

Em giật mình quay ra sau thì lại là thầy Zhio, tay ông đang bê một đía lớn toàn cá xào đậu hũ chua cay, nhìn em sợ xanh mặt thì ông cười váng cả lên, hai má rung rung trông rất ngộ. Thấy vậy em và thằng Việt cũng không nhịn được cười, ông Zhio đặt đĩa cá xuống, vẫn cứ cười mãi. Thằng Việt vừa cười lạc cả giọng, vừa bảo em:

– Mày…mày…nên quen với…..trò này của thầy… tao sợ lắm…không dám nghịch đâu…!

Cả ba lại cười như nắc nẻ, ông Zhio đang định đứng lên vào nhà trong bê hết thức ăn ra thì hai thằng vội đứng dậy, kêu ông ngồi xuống. Em và thằng Việt vào trong, bê ra một nồi cơm to, hai đĩa rau xào và một chén nước tương, một đĩa thịt áp chảo. Hình như thầy Zhio nhận ra bọn em sẽ đến từ sớm nên đã chuẩn bị chu toàn tất cả. Cả ba ngồi vào ăn cơm, công nhận là đồ ăn thầy Zhio nấu cực ngon, hơn cả nhà hàng tại Côn Minh, em ăn liền hai bát, trong bữa cơm hai thầy trò nó còn chọc nhau làm em cười tý sặc, chưa bào giờ em ăn cơm ở nhà lạ mà lại thấy vui vẻ, ngon miệng như hôm nay. Ăn xong thì hai thằng đem bát đũa ra con suối sau nhà rửa. Rửa xong vừa vào nhà thì thấy thầy Zhio đã bật loa dàn, mở đầu Karaoke và đặt sẵn két bia với đồ nhắm trên bàn, em trố mắt nhìn còn thằng Việt thì chỉ có vẻ hơi bất ngờ. Thầy Zhio cười ha hả:

– Tối nay ta vui chơi thỏa thích, uống cho thỏa thích! Việc bắt ma bắt quỷ thì để ngày mai. Cuộc sống là phải biết tận hưởng từng giây từng phút. Hà hà hà!

Em càng ngày càng bất ngờ về ông thầy Zhio này, phải nói về khoản vui chơi thì ông quá hợp tính em, và em bắt đầu nghi ngờ ông này bị nhiễm N20 quá nhiều. Sau đó, ba người vừa uống bia vừa hát, có mấy bài trong quốc em hát được thì đứng lên ca một bài, hai người vỗ tay ầm ầm, rồi thằng Việt cũng hát ba bốn bài, riêng thầy Zhio là hát hăng nhất, liền một liên khúc 5 bài không nghỉ. Em nghe xong lại càng kinh ngạc vì sức khỏe ông này quá tốt khi ở cái tuổi 65 đó, mình thanh niên mà còn chẳng bì lại. Hát hò, cười nói suốt cả đêm, sau đó lại còn dùng máy thầy Zhio vào Youtube xem Happy tree friends, Stick guy, Châu Tinh Trì,… cười đau cả bụng. Chắc mấy thím sẽ thắc mắc là tại sao thầy Zhio biết dung máy tính và có cả mạng thì em xin trả lời là em cũng chịu, chỉ biết là mạng không dây, nhưng mà sóng hơi yếu, chỉ được 3000kbs là kịch. Chơi bời đến tận 12h khuya mới đi ngủ, em và thằng Việt, thầy Zhio kê một tấm nệm trải ra phòng khách nằm như kiểu Nhật ý. Tuy hôm nay thầy Zhio rất vui vẻ, hiếu khách nhưng do lạ nhà nên em vẫn trằn trọc không ngủ được, tầm 2-3h sáng thì tự nhiên bốn phía xung quanh có tiếng trống nổi lên rần rần, sau đó thì có tiếng gào thét, khóc lóc, rồi một lúc sau lại có tiếng the the nói tiếng Trung, nghe như đứng từ ngoài cổng gọi vọng vào nhà thầy Zhio, rồi tiếng gọi ngày một trầm, sau thì cứ gầm ghè, khàn khàn gọi ráo riết. Nhưng mà hôm nay vừa có thằng Việt lại có cả thầy nó ở đây nên em yên tâm lắm, chẳng thấy sợ hãi gì cả. Hình như biết em còn thức nên thầy Zhio quay sang cười cười nói nhỏ:

– Kệ chúng nó! Cứ ngủ đi đã. Cho bọn nó thoải mái đêm cuối cùng rồi mai bắt lại hết. Cậu H không phải sợ cái gì cả, có thách chúng nó cũng chẳng dám bén mảng qua cánh cổng nhà tôi. Đây thầy làm cho cậu xem cái này vui lắm, nhìn kĩ tay tôi này.

Nói đoạn thầy ngồi dậy, lấy từ trong cái hộp dưới gậm bàn ra một cái que gì bằng ngón tay cái, đốt lên thấy tàn lửa xanh lè như ma trơi. Xong thầy cầm cái que mồi đưa lên sát miệng, thổi phù một cái ra phía ngoài sân. Ngay lập tức cả khoảng sân quanh nhà sáng rực lên ánh sáng xanh, rồi tiếng lùng bùng, lẻng xẻng như ai khua nồi niêu, chiêng cồng vang lên khắp bốn phía. Em nhìn rõ ra ngoài sân thấy một cái bóng đen sì lùn tịt rú lên rồi chạy, càng chạy ra xa thì nó lại càng cao dần cao dần lên, lúc đến giữa hàng tre thì nó nhảy phóc một cái đu lên ngọn rồi biến mất. Ánh sáng xanh chỉ cháy sáng chừng mười mấy giây rồi từ từ tối dần và tắt, từ đó đến sáng tuyệt nhiên im như tờ, không có động tĩnh gì nữa.

Sáng hôm sau, ba người ngủ dậy, đánh răng rửa mặt xong thì ra bàn đá uống trà rồi ăn điểm tâm sáng. Hôm nay, em sẽ theo thầy Zhio và thằng Việt vào trong núi kiếm nguyện liệu làm bùa.

Theo dõi
Thông báo của
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận