NHỮNG CĂN PHÒNG TRỌ KỲ LẠ – Tác Giả Mục Thiên Tôn
1.Phòng trọ Nơ Trang Long
Em được giới thiệu thuê căn nhà bên Nơ Trang Long, sau bệnh viện ung bướu hay Gia Định em không nhớ nữa.
Nhà cũ kỹ như lâu lắm không ai ở, bụi và mạng nhện chăng đầy. Trong nhà có đến mấy cái bàn thờ: thờ Mẹ Quán Âm, thờ ông Địa, thờ Thiên, thờ Ông Táo…. Riêng có một cái như bàn thờ gia tiên. Em thắc mắc sao thờ gia tiên mà chủ nhà không mang theo nhưng rồi cũng mệt quá không để tâm nữa.
Nhà cũ nhưng khá rộng, giá lại rẻ nên em dọn vô ở luôn, đêm ngáy khò khò ngon lành. Gần 2h sáng thì thức giấc bởi tiếng nhạc lanh lảnh…
“Dance the night away / Live your life and stay young on the floor”
Thì ra là một cái xe hàng đến giờ lấy hàng, còi xe cài bài “On the floor” mà thời gian đó nàng Lopez vẫn thường hay quẩy. Sau này em biết ngày nào cái xe này cũng cặp hông nhà trọ vào giờ đó.
Nhà góc tù góc nhọn nên chủ nhà làm những chiếc tủ gương ở các góc cho thêm vuông vắn. Bạn em ghé chơi một lần là không hẹn ngày quay lại luôn, nó sợ mất hồn khi thấy bóng mình khắp nơi, cứ như có thêm người trong nhà, còn em không hiểu sao lại béo tốt, sống khoẻ.
Một tuần trôi qua bình yên, đêm đó em nằm ngủ say sưa thì bỗng nghe bài hát quen thuộc lảnh lót. Bực mình vì mất giấc ngủ, em mở mắt ra: người em không thể động đậy được, cứ như ai trói. Bóng đè rồi! Em hoảng hốt.
Em cố cựa quậy cái đầu nhìn sang phải. Tim em suýt vọt ra khỏi lồng ngực: từ lúc nào một bà già, rất già đã nằm bên cạnh em. Bà già cũng quay mặt về phía em nhưng mắt không nhìn em mà cứ mở trừng trừng.
Rồi bà từ từ ngồi dậy, như một thước phim quay chậm, nghiêng đầu tháo cái khăn mỏ quạ ra. Tóc bạc trắng đổ dài xuống phản. Bà chải tóc, từ từ, mải miết, mải miết… Em không biết thước phim kinh dị đó chạy trong bao lâu, chỉ biết bà già chải xong lại nằm xuống mở mắt trừng trừng, nằm xong lại ngồi dậy tháo khăn chải tiếp, phải năm sáu lần.
Hình ảnh đó thật quá sức chịu đựng. Em vận hết sức để quay đầu sang bên trái, hướng đó có chiếc xe hàng và cửa sổ! Khi vừa liếc được mắt sang bên đó thì trời ơi, đập vào mắt em là một cha xứ mặc áo thụng đen và một cô bé tóc thắt bím đôi mặc váy trắng. Hai người đứng bên phản nhìn em chằm chằm. Đúng lúc đó thì cái chăn mỏng đắp ngang ngực em từ từ tụt xuống phía chân giường!
Tiếng nhạc vẫn lảnh lót xa xa như nhắc em rằng không phải mơ, em đang tỉnh. Đúng rồi em đang tỉnh mà! Lấy hết can đảm em hự một tiếng rồi tung chăn vùng dậy chạy ra khỏi phòng. Mọi việc diễn ra rõ ràng từng bước: xỏ dép vào chân, mở cửa nhà, mở cổng sắt, lao ra đường.
Nhưng đèn đường đâu sao không sáng. Cả con đường tối mù mù, chiếc xe cũng im bặt tiếng nhạc. Trong bóng tối có những người đi đường lầm lũi. Mừng như bắt được vàng, nghĩ rằng đây là những người đi chợ sớm, em túm lấy tay một chú lắc lấy lắc để: “Chú ơi cứu con với, trong nhà kia có ma”. Người đó trả lời em: “Ủa nhà đó có ma lâu rồi mà sao giờ con mới biết à”!
Như điện giật, óc em loé lên điều gì đó không bình thường. Hình như những hình hài đang đi trên con đường này không phải là người… Em giật lùi chạy vào nhà, bò thì đúng hơn… Rồi em choàng mở mắt: em vẫn đang nằm trên phản, cửa nhà vẫn đóng kín! Nhưng sao em vẫn không nhúc nhích được. Và rồi cái vòng lặp đáng sợ lại tái diễn: bà già trợn mắt ngồi chải tóc, ông cha xứ, cô bé áo trắng, cái chăn tụt xuống giường, bỏ chạy ra đường và những bóng người vật vờ đi lại.
Tất cả kéo dài từ 2 đến 5h sáng làm em kiệt sức. Sáng đó em nghỉ làm. Em đi vòng vòng quanh xóm mới phát hiện ra đây là xóm đạo, ngay sau lưng nhà trọ là một hàng bia mộ của người công giáo! Cách cổng nhà chục mét có một khe hẹp nằm giữa hai bức tường, trong khe là một cái miếu cô hồn, dấu tích để lại cho thấy nơi đây thường có người nhang khói…
Ban ngày đỡ sợ nhưng em không dám vô nhà, cố gắng tìm hiểu thêm xem có khái niệm gì về bà già tóc trắng không nhưng vô ích, hàng xóm quanh đó khá khép kín, một phần có lẽ vì khu vực này gần bệnh viện, khá phức tạp.
Nhưng như em nói “cùi không sợ ghẻ”, biết đi đâu giờ, phải sống tiếp thôi. Em ở đó hơn năm, không gặp thêm chuyện gì nữa. Chỉ có một hôm cô hàng xóm hỏi han em mấy câu rồi nói: “Có biết sao mà nhà này có hai cái cổng lận không?” (bên hông nhà chỗ cái xe hay đậu cũng có cổng nhưng đã khoá lại từ lâu, em không bao giờ mở). Em tò mò thì cô bảo: “Hồi trước cái cổng khoá là cổng chính. Nhưng không hiểu sao người nhà đó cứ thấy bóng người bảng lảng vô ra cổng đó hoài, chủ nhà mới khoá kín lại và trổ cổng mới”! Thật là teo não.
Trả nhà xong có một dịp gặp cô chủ nhà (khi thuê đến tháng em gửi tiền trọ qua người giới thiệu chứ không gặp cô), tự nhiên em thắc mắc về cái bàn thờ trông giống bàn thờ gia tiên. Cô chủ bảo đó là bàn thờ bà tổ cô bên chồng. Cô chú chia tay nhưng cô thờ bà đã lâu, bà rất thiêng nên cô vẫn để bàn thờ lại căn nhà đó. Cô chú là người Bắc. Em rợn cả người nghĩ đến chi tiết cái khăn mỏ quạ. Thấy em xanh xám, cô cười cười hỏi: “Ủa em cũng gặp bà hả”!
2.Nguyễn Cửu Vân
Dòng đời xô đẩy, em lại quay về Nguyễn Cửu Vân, ở một nhà trọ khác bên phía nhà thờ Mông Triệu, hướng về đường Xô Viết Nghệ Tĩnh.
Nhà này do một gia đình gồm mẹ-con trai-vợ sắp cưới thuê lại. Tầng trệt họ buôn gạo, tầng hai ở, tầng ba có hai phòng ở hai bên chiếu nghỉ cầu thang cho hai người thuê: em một phòng, một chị độc thân ở phòng còn lại. Hai phòng dùng chung nhà tắm. Cửa nhà tắm nằm vuông góc với cửa phòng kia.
Phòng em rất rộng, chia làm hai phòng nhỏ, từ cửa vào là phòng ngủ rồi đi thông tiếp ra phòng bếp, bếp nối với ban công hướng ra đường Nguyễn Cửu Vân. Hai phòng này ngăn bởi một bức tường với cửa sổ kính kiểu cũ.
Mỗi tối bạn em hay ghé phòng em ăn cơm. Rất nhiều lần em đứng nấu ăn trong bếp phía sau, nhìn qua cửa kính thấy bóng người ở phòng trước. Tưởng bạn em đến, em cất tiếng chào nhưng không thấy trả lời, bước ra thì không có ai cả.
Em có giữ cho công ty một số đồ vật có giá trị khá cao, nên một lần phải ra Bắc mấy hôm, em nhờ một anh bạn qua đó ngủ canh phòng. Ông ngủ một hôm là gọi điện cho em hỏi đồ em cất đâu, ông ôm về nhà giữ giúp cho chứ nhất định không ngủ lại đó nữa.
Em hỏi lý do, ông kể là tối đến ông trải chiếu nằm ngủ dưới nền nhà sát giường .Không khí trong nhà cứ hơi rờn rợn nên ông bật đèn ngủ rất nhẹ. Nửa đêm ông trở mình quay về phía cái giường thì cảm thấy có cái gì đụng vào mặt mình. Ông ngái ngủ mở hé mắt ra thì trời ơi ngay bên má ông là hai bàn chân con nít đen nhẻm nhỏ xíu đang đung đưa (kiểu ngồi trên giường thòng chân xuống). Ông la hoảng bật dậy thì phòng trống trơn, không có ai hết!
Lần này thì em cũng bó tay chẳng biết hỏi ai. Cái cô cho em thuê nhà cũng chỉ là người đi thuê lại, dân buôn bán khá dữ dằn nên không lèo nhèo được.
Bạn em bảo em cúng cô hồn hàng tháng đi nhưng em không làm. Mỗi khi thuê một căn phòng mới, em luôn dọn dẹp thật sạch, tẩy uế toàn bộ. Sau thì mua nhang và trái cây về khấn một bài nho nhỏ, ý là tôi cũng chỉ là người ở tạm, xin chung sống hoà bình. Còn cúng cô hồn thì em không theo vì em không giỏi cúng kiếng và hay quên, mà ba vụ này làm bữa đực bữa cái không được, đã theo là phải theo cho đến nơi đến chốn luôn.
Em vẫn sống ở đó, đêm bật đèn mà ngủ. Một chiều chủ nhật, em đi tắm, xong xuôi vừa mở cửa bước ra thì ngay trước mắt em là một thằng bé đen như cột nhà cháy, mặt thì như trẻ 5-6t nhưng người bé loắt choắt, đang đứng áp mặt vô cửa phòng của chị độc thân kia. Em sững như trời trồng, nó đứng đó cách em có một sải tay. Thấy em, thoắt cái nó đã chạy biến xuống cầu thang.
Nghĩ là cháu chắt của cái cô cho em thuê nhà ở dưới quê lên chơi (anh con trai cô ấy sắp làm đám cưới), em bỏ về phòng ngồi nghịch điện thoại. Nhưng cứ có điều gì đó khiến em lấn cấn bồn chồn không yên. Em tìm xuống tầng trệt gặp cô ấy đang ngồi bán gạo. Em hỏi nhà cô có cháu lên chơi hả, nãy nó chạy lên tầng ba đó, cô coi cẩn thận không nó lên sân thượng lại ngã. Cô bảo ủa con trai cô chở con bé qua quận 1 rồi mà. Em buột miệng bảo cháu thấy thằng bé cơ. Cô ngạc nhiên hỏi thằng nào, cô không có cháu trai! Mà nãy giờ cũng không ai lên đó hết.
Vậy là em biết mình nhìn thấy gì rồi. Nhà khép kín chỉ có ba phòng từ dưới lên. Không phải người từ phòng nhà cô ấy, không phải phòng em. Phòng của chị độc thân kia càng không phải vì chị ấy sống rất kín đáo và cô lập, ngoài một cô bạn thân thì không bao giờ có ai ghé qua. Sau này em hỏi chị ấy cũng xác nhận vậy.
Đó là lần đầu tiên trong đời em gặp ma rõ và gần đến vậy. Nguyên một hình hài không khác gì người bình thường, nhưng vẫn phảng phất nét gì đó dị dị!
Em ở đó một năm thì chuyển nhà sang Phú Nhuận, làm cho một công ty Hàn Quốc, nơi bắt đầu lý do khiến em quay về HN.
3.Phòng trọ Nguyễn Cửu Vân(continue…)
Có một khoảng thời gian em lưu lạc sang nhà trọ của bạn em cũng ở Nguyễn Cửu Vân, ngay sau lưng nhà thờ Mông Triệu. Căn nhà xây ba tầng, tầng trệt là nhà để xe có 1 bảo vệ. Em ở lầu 1, phòng ngay đầu cầu thang từ trệt lên.
Thời gian đó em đang làm part time cho một công ty chờ apply công việc mới. Kế phòng em là phòng một giáo viên yoga, cả ngày không bao giờ ló mặt ra khỏi nhà. Chỉ lâu lâu đứng trước cửa chửi đổng đứa nào đêm hôm lấy hết giày dép của tao vứt vào thùng rác đấy. Kế phòng giáo viên yoga này là phòng cuối dãy, người chuyển vô chuyển ra liên tục, không ai ở quá một tháng. Hỏi thì họ bảo nóng quá ở không được.
Cô bạn em tự nhận cũng có căn có quả nên em hỏi nó kỹ càng lắm. Nó bảo nó ở đây từ trước, khoẻ re chẳng ma cỏ gì sất nên em cũng yên tâm.
Vào ở được tầm ba tháng, một buổi trưa em về nhà trọ, ăn cơm xong lôi laptop ra xem linh tinh. Trời đổ mưa xối xả. Em dựa lưng vào cửa sổ, laptop đặt trên đùi. Cửa sổ phòng em nhìn ra cầu thang đi lên lầu trên.
Em đang chăm chú nhìn vô máy thì tự nhiên màn hình phản chiếu hình ảnh một bóng người lướt qua cửa sổ sau lưng em. Theo phản xạ em quay lại nhìn nhưng không thấy ai hết, chỉ thấy một vạt áo còn lộ ra ở bậc trên cùng của cầu thang rồi mất hút.
Mưa vẫn xối xả, em hơi rờn rợn rồi, vì nếu đúng có người thì không thể đi nhanh thế được, mà nếu đi rất nhanh thì chắc chắn cầu thang sắt phải kêu kèn kẹt, đằng này chả có tiếng động nào.
Em cắm cúi xem laptop tiếp thì sau lưng lại có tiếng động sột soạt, phát ra ở phía thùng rác đặt đầu cầu thang. Nghĩ anh D bảo vệ lên gom rác, em kêu “anh D hả”. Một tiếng trả lời cộc lốc rất nhỏ: “Không”!
Biết có chuyện rồi, em nhảy xuống đất mở cửa phi xuống nhà để xe. Anh D bảo vệ đang nằm ngủ gật trên ghế bố, tivi đang chiếu boxing, cửa nhà vẫn khoá. Em lay anh dậy và hỏi nãy giờ có ai về không, anh bảo không có. Ảnh hay ngủ trưa nên đã khoá cửa từ bên trong, có ai về là phải gọi cửa.
Em kể thấy như vậy như vậy, anh bảo em đừng nói nhảm, chắc em nhìn nhầm thôi. Em bỏ về phòng đóng cửa kín mít, trùm chăn ngủ.
Ngày hôm sau, em lại về phòng lúc 3h chiều, đóng chặt hết các cửa. Luẩn quẩn không biết làm gì, em lôi đồ ra nấu ăn. Bếp kê trên cái bàn bé xíu đặt gần cửa ra vào. Cửa sắt, phía trên lắp kính mờ. Em còn cẩn thận gài luôn ổ khoá vào móc cửa.
Đang băm băm chặt chặt thì “cộc cộc cộc”. Ba tiếng gõ cửa rõ ràng. Em mở cửa ra, hàng lang vắng ngắt không một bóng người. Cái hành lang nhỏ và ngắn một khúc, không một chỗ nấp. Các phòng xung quanh đều đóng cửa đi vắng hết. Ngay lập tức em đóng cửa lại, gài chốt, móc khoá vào, cầm dao lên băm thịt tiếp và cũng để cho đỡ sợ (cái dao vừa cùn vừa bé).
Lại “cộc cộc cộc”. Em nhìn ra cửa, rõ ràng nếu có ai đó đưa tay ra gõ thì em phải nhìn thấy bóng tay in qua lớp kính mờ, nhưng chẳng có cái bóng nào cả.
Em cầm cả dao đi ra cửa, đưa tay lên định sẽ tháo ổ khoá thật nhanh và đẩy cửa ra xem là chuyện gì, dù sao lúc đó vẫn đang là ban ngày ban mặt. Trời ơi khi em còn chưa kịp chạm tay vô ổ khoá thì nguyên cả cái ổ tự dựng ngược lên (vẫn móc vào cửa) chùm chìa khoá còn đính trong ổ rung leng keng như ai đang lắc mạnh. Tiếp đó cánh cửa cứ bập vô bập ra từng đợt như có người chơi kéo đẩy.
Em cầm dao bổ điên cuồng vào ổ khoá, tay run như cầy sấy. Cái cửa và ổ khoá trở lại bình thường, em lấy dao hất văng cái ổ ra, mở cửa chạy xuống nhà xe kêu anh D bảo vệ. Anh chạy lên xem, lại kêu em nhảm nhí tiếp. Em sôi máu phi luôn con dao vô sọt rác bảo anh mau kêu chủ nhà lên đây không thì em sẽ gõ cửa từng phòng bảo ở đây có ma.
Chủ nhà ở ngay gần đó chạy sang xem. Ông kéo em ngồi xuống và bảo anh D thôi không phải giấu nữa. Ông bảo đúng là nhà này có rất nhiều cô hồn, khi xây ông đã cúng mà không chịu đi. Cô ruột ông lên chơi không bao giờ dám ngủ lại vì một lần nửa đêm thấy năm bảy cô hồn ngồi chồm hổm quanh nệm.
Giờ em mới nhớ tháng nào ông cũng cúng hai lần. Cho người ở trọ lộc bánh trái suốt. Ông bảo lâu nay ở không ai thấy, có mình em mà họ cũng đâu hại gì em. Chắc họ biết em nhìn thấy họ nên họ giỡn chơi thôi. Ông xin em đừng nói với ai, nhà vừa xây còn nợ nhiều lắm. Ông sẽ cúng cẩn thận xin họ đừng phá em nữa.
Em xuôi xuôi, về phòng đầu óc ngổn ngang, chả lẽ ăn rồi đi kiếm nhà trọ hoài thì nản. Tối bạn em về, em kể lại hết, nó cười hì hì bảo ma này thiên vị ghê, không thèm gặp nó.
Một tuần yên ổn. Tối đó hai đứa đi chơi, 12h khuya mới mò mặt về phòng. Vừa lên cầu thang thì cả hai đều thấy qua cửa sổ, trong căn phòng trống ở cuối dãy có đốm sáng lập loè và bóng người đứng im như tượng. Em quíu tay chân rồi, nhưng bạn em “suỵt” và kéo em đi nhẹ nhàng đến gần cửa sổ. Rồi nó chĩa thẳng điện thoại đã bật đèn vô phòng: ông chủ nhà đang đứng đó, trước mặt là một bàn cúng cô hồn hoành tráng.
Cả hai bên đều giật bắn người. Bạn em bảo thoáng thấy ba đốm sáng với mùi dầu toả ra là biết ngay ông đang cúng. Ông cười cười rồi bảo đừng nói cho ai cả nhé, phòng này không ai ở được là vì tất cả cô hồn của nhà đều trú ngụ trong này. Trước giờ họ chỉ nhát người trong phòng thôi, nay phòng không có ai họ lại nhát em nên ông cúng xin cho em như đã hứa. Yên tâm nhé.
Vậy là hết tháng hai đứa chuồn gấp khỏi nhà trọ đó, một lý do nữa là vì em đã xin được việc mới ở khá xa còn bạn em phát hiện bị bệnh rất nặng, phải về ở nhà người thân điều trị.