truyện ma: bốc mộ – Tác Giả Thịnh Thơ Thẩn
phần 2:
cả đêm hôm đó hầu như không ai ngủ cả, mọi người khóc sưng cả mắt…mình thì tìm một chổ và ngủ nhưng vừa thiu thiu là tiếng trống vang lên khiến mình lại giật thót…cả đêm cứ như vậy khiến mình mệt mõi, nhìn ngoài trời mưa đã tạnh nhưng lạnh vô cùng…mình đi kiếm mẹ, nhưng chẳng thấy đâu…mợ vẫn nằm đó đắp chiếu và một tờ giấy trắng phủ lên mặt, đứng ngoài cửa nhìn một hồi lâu mình cảm thấy sợ….nghe tiếng khóc từ phòng của mợ mình mới lò mò đi vào, bên trong là mẹ mình và mấy dì đang xoạn đồ…quần áo và những thứ đồ dùng của mợ được gom lại một chổ, lựa từng món đồ ra mẹ mình vừa khóc sụt sùi vừa nói:
– cái áo này…nó mặc lâu rồi mà không vứt đi, còn cái nó chỉ mặc lúc đi ăn cưới…p ơi ( tên mợ mình) mày tiếc kiệm làm gì giờ có mặc được nữa đâu…trời ơi…
mọi người lại khóc, ôm nhau khóc nghe thê thảm, mình lặng người đi…chân tay bủn rủn, mình ngồi xuống cạnh mẹ và ôm cánh tay mẹ, cứ như thế mọi thứ được xếp lại gọn gàng ngăn nắp và đưa vào bao tải, một không khí thê lương tràn ngập căn phòng nhỏ…
trời lúc này gần sáng, tiếng gà gáy chưa bao giờ mình chú ý đến những hôm nay nó khiến mình cảm giác thật lạnh lẻo…một ngày mới sắp bắt đầu nhưng mợ mình thì không còn nhìn thấy được nữa…nghỉ tới điều đó mình cảm thấy cuộc đời con người thật ngắn ngủi…mình thiếp đi trong lòng mẹ cho đến khi bên ngoài tiếng ồn ào khiến mình tỉnh giấc, trời đã sáng…ước gì nó chỉ là một giấc mơ nhưng không phải…mình đứng dậy bước ra ngoài, ai cũng trông thất thần, hàng xóm láng giềng tới ngồi thành từng nhóm bàn tán..mình chọn một bàn toàn là phụ nữ và ngồi xuống, họ xì xào với nhau như tránh để người nhà mình nghe thấy:
– cái hồ đó xưa có người chết rồi, mấy người chết hụt nữa vậy mà nó không né ra…đúng là tới số…
những người khác thêm vào:
– chắc nó hợp vía với con bé chết hồi đó, cũng mấy năm rồi mà nó vẫn không tha…
– chắc trời khiến chứ nghe đâu nó đi mò ốc về luộc cho con nó…trên bờ còn đầy một túi ốc, ai đời lại đi mò ốc lúc mưa thế…tội 2 đứa nhỏ…
cứ như vậy họ bàn tán xung quanh cái chết của mợ, sáng hôm nay mợ được liệm xác nhưng mình không dám xem vì sợ, sau khi sư thầy trong chùa có mặt thì mọi thứ được bắt đầu đúng giờ, mình cứ ngồi im một chổ nhìn vào trong nhà…trái ngược với mình mọi người ai cũng muốn xem…đứng quanh căn nhà đến từng lổ hổng ngóc ngách khe cửa…không hiểu mọi người tò mò điều gì nhưng nó khiến mình vô cùng đau đớn…mình nghĩ rằng tại sao một người đã chết lại không để họ yên mà phải dầy vò thể xác họ…lúc đó mình chỉ là một đứa trẻ…nhưng thật sự đến tận bây giờ mình cũng chưa thể hiểu hết được ý nghĩa thật sự của việc làm đó…sau khi mọi thứ xong xui…mợ mình được đưa vào trong quan tài và mọi người bắt đầu tản ra, có người nán lại và có người đi về tiếp tục công việc thường ngày, căn nhà nhỏ mới xây chưa kịp sơn khói nhang bay nghi ngút khiến ai nhìn vào cũng chạnh lòng …lúc này từ đầu đường một chiếc taxi chạy tới, cánh cửa xe vội mở ra…cậu mình đi làm ăn xa nhận được tin báo tức tốc trở về…nhưng đáng lẻ cậu phải chạy tới gào lên khóc nức nở thì ngược lại cậu mình bước xuống xe với một vẻ mặt lạnh lùng…cậu từ từ bước tới nhưng không đi vào trong mà đi vòng ra phía sau nhà…lo lắng cho cậu mình vậy là mấy anh em đi theo, thì bất ngờ vội quay ngược lại khi trong tay cậu đang lăm lăm một cái búa chặt gổ với một gương mặt ai thấy cũng sợ…mọi người né hẳn ra, từ cửa sau cậu bước vào nhà đôi mắt đỏ lè…sợ cậu làm gì đó điên rồ mọi người hét lên:
– bỏ xuống đi d ( tên cậu mình) mày làm cái gì vậy…nó chết rồi đừng khiến nó phải chết không nhắm mắt nữa…
vẫn giữ trong tay cái búa, cậu mình nhìn chiếc quan tài hét rồi rồi liên tục đập búa vào tường khiến bức tường lủng lổ, những mãnh vun văng tung toé…
– d*** xây nhà không được ở thì đập mẹ cho rồi…con không nuôi thì giết luôn cho rồi..********
cậu mình cứ đập như vậy không ai dám vào can ngăn cả, 2 đứa con nhìn thấy bố như vậy khóc thét lên, sợ cậu mình làm thật nên mọi người bắt nhốt 2 đứa lại trong phòng…ai cũng xanh mặt, được một lúc cậu mình khuỵ xuống..mắt đẩm nước, quay lạy nhìn chiếc quan tài rồi vứt búa nhào tới hất đổ những thứ ở trên xuống rồi cậu gào lên xong ngất liệm…có lẻ cú sóc quá lớn khiến cậu không thể tin được điều đó, cứ như vậy một không khí ảm đạm suốt một ngày dài khiến ai cũng mệt mõi..ai cũng ngồi một chổ được vài phút là lại nhỏm dậy tới lui rồi trở lại ngồi tiếp…lúc này bên ngoài trời lại chuyển mưa, gió bắt đầu nổi lên kéo theo cái cảm giác lành lạnh rợn người…nhưng mặc kệ thời tiết, đúng 6 giờ tối hôm đó mọi người ra lại cái hồ nơi mợ mất để gọi hồn…rất đông người đã đến, ngay cả những người xa lạ họ cũng tò mò kéo đến để xem…con đường mòn nhỏ bé bị những người đi trước san bằng để tiện đường cho thầy và phật tử đi qua…những tiếng khóc lại tiếp tục cất lên giữa màn đêm lạnh lẻo, sau khi những thứ cần thiết đã được bày sẳn ra…cậu mình với đôi mắt thất thần và vẻ mặt bơ phờ cùng 2 đứa con quỳ đằng trước còn những người đeo tang trong họ hàng bên mợ quỳ phía sau…khói nhang nghi ngút, sư thầy cầm một sợi dây dài và một người khác cầm đầu còn lại vòng qua hồ, quấn vào một cây dâu và cấm hờ vào phía đối diện…cầm sợi dây thầy bắt đầu tụng kinh…một lúc sau tự nhiên sợi dây trên tay thầy giật liên hồi, trong khi tay thầy vẫn không động đậy…mọi người nhốn nháo chồm tới để xem cho rỏ tới mức xô đẩy nhau, rồi thầy yêu cầu một người lặn xuống dưới hồ để tìm thứ gì đó…lúc đó có một thanh niên liền cỡi áo ra và tìm đường lội xuống dưới hồ nhưng chỉ vài phút sau chịu không nổi bởi lạnh nên lại mò lên run cầm cập…cứ như thế họ thay phiên nhau mò tìm một thứ gì đó không ai biết cả, phải đến gần chục phút sau thì một người ngoi lên và nói to:
– thấy rồi…một cái khăn choàng cổ..
vừa dứt lời thì tự nhiên mình nghe thấy tiếng con nít khóc thét, quay sang nhìn, thấy cậu mình tự nhiên ôm 2 đứa con cứng ngắt hun hít khắp mặt, rồi cậu mình oà khóc…mình lúc đó không hiểu chuyện gì xảy ra cả, chi khi nghe thấy mọi người bàn tán là cậu mình bị nhập rồi…, sợ 2 đứa nhỏ đau mọi người kéo cậu ra nhưng cậu quay lại trừng mặt lên mặt dữ dằn hét lớn bằng giọng phụ nữ mà mình tin chắc là giọng mợ:
– cút ra, sao lại giành con tao…
cứ như vậy một lúc thì sư thầy mới tiến đến đưa tay lên đầu cậu rồi hình như là hỏi ” tại sao lại chết, giờ có chịu về nhà hay không…”…bất ngờ cậu mình mới nới tay ra khóc thảm thiết..và từ xa mình chỉ nghe loáng thoáng:
– con không biết, trời mưa thấy ốc dưới hồ bò lên bờ nên con bắt về cho con con ăn, con thấy bóng mình dưới nước và con bị té xuống, con muốn về nhà…
ngay sau đó sư thầy lấy gạo, bánh kẹo ném hết xuống dưới hồ và quay về…cậu đứng dậy cùng 2 con, mỗi đứa một bên đi theo sau…mọi người chứng kiến cũng chạy theo, nhưng những người hất tấp chạy ra phía trước đều bị cậu trừng mắt nạt cho tím mặt:
– cút ra phía sau, ai cho phép mày đi trước tao…có tin tao giết mày không…
không ai có thể đến gần cả, nên cậu cùng 2 đứa nhỏ đi bộ một quảng đường gần 1 cây số để về đến nhà…bà con hàng xóm thì chạy xe phía sau không dám qua mặt, trên đường đi không ít lần cậu dừng lại hồi lâu để hun 2 đứa nhỏ…cứ như vậy về nhà trong một buổi tối lạnh lẽo…
còn tiếp