truyện ma: bốc mộ – Tác Giả Thịnh Thơ Thẩn
phần 6:
khi tiếng gà gáy đầu tiên cất liên, báo hiệu một ngày mới lại đến…mình thì vẫn không ngủ được từ tối qua đến giờ…mặc dù rất buồn ngủ nhưng khi nhắm mắt lại thì những hình ảnh kia lại hiện ra khiến mình giật mình thức giấc….mình đang suy nghĩ về một thứ khiến mình lo lắng rất nhiều, bởi lúc trước mình từng được nghe nói một người nhìn thấy những bóng ma thường là do căn duyên của họ và từ khi sinh ra là họ đã có thể nhìn thấy…còn một người bình thường tự nhiên liên tục nhìn thấy ma thì đó như là một báo hiệu rằng người đó sắp chết…nghỉ tới việc sẽ chết mình vô cùng sợ, mình cảm thấy có thứ gì đó rất khó diễn tả bằng lời nói đang hiện hữu trong đầu mình….khi mọi người dần tỉnh dậy cũng là lúc mình vội bước xuống xe nhanh chóng kiếm một chổ để đi vệ sinh…nhịn từ tối tới giờ khiến mình khó chịu vô cùng, xung quanh duy nhất chỉ có phiến đá nơi bà cụ và những bóng ma khi tối xuất hiện là kín đáo nhất mà thôi…không thể nhịn được thêm nữa mình e dè bước tới nhưng khựng lại ngay khi thấy những mô đất nhỏ nằm san sát nhau,xung quanh đặt những viên đá xếp quanh mô đất và có viết nhưng dòng chữ ngệch ngoạc…mình đảo mắt nhìn một lượt thì thấy có rất nhiều những mô đất giống như vậy….mình mường tượng ra đây có thể là những ngôi mộ của các hồn ma mình đã thấy .., mình cố gắng nhìn đường thật kỷ để tránh dẫm chân lên những gò đất kia…quay lưng vào bên trong để trút bỏ gánh nặng…mình cứ có cảm giác nhiều ánh mắt đang nhìn mình nhưng quay lại thì chả thấy gì cả…giải quyết nhanh gọn mình nhanh chân vào trong chổ gia đình mình đang ngồi…mình chen vào ngồi giữa để tìm kiếm một sự an toàn…nhìn một lượt xung quanh mình kiếm bà cụ nhai trầu, nhưng mãi chả thấy đâu…mình mới tò mò hỏi mẹ:
– bà cụ bán nước nhai trầu đâu rồi hả mẹ….
tự nhiên mẹ mình sựng người lại rồi tròn mắt lên nhìn mình hỏi:
– bà nào, ở đây làm gì có bà cụ nào nhai trầu, tối qua tới đây trể nên làm gì có ai…
nghe vậy mình cứ nhìn mẹ không chớp mắt, há hốc mồm nhìn vào bên trong căn nhà nhỏ sau mái tranh lụp xụp…vậy bà cụ đó cũng là một hồn ma hay sao…chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với mình thế này, mấy bữa nay toàn gặp ma…mình bắt đầu cảm thấy sợ hãi hơn…một bàn tay khô khốc sờ vào má mình..giật mình quay lại thì ra là người đàn ông lạ lùng kia…dìu mình đứng dậy, đứng sát vào người ông ấy và cả 2 đi thẳng vào phía bên trong căn nhà lụp sụp…bóng đèn hình như chạy bằng ác quy mờ mờ chớp tắt khiến mọi thứ trong căn phòng mờ mờ ảo ảo…một bóng đen từ bên trong đi nhanh ra ngoài chặn mình lại, khiến tay mình bấu chặt vào tà áo người đàn ông…một giọng nói ồm ồm vang lên:
– các người làm gì ở đây…vào đây làm gì…
đó là một người chú đã đứng tuổi nhưng khá to con..mình lùi lại về phía sau sợ đang đối diện với một hồn ma nữa…nhưng hình như không giống, tay người này khá ấm khi một cánh tay của mình đã bị ông ta nắm chặt kéo vào bên trong…đứng trước một cái bàn thờ nhỏ mình như chết lặng khi tấm ảnh trên đó chính xác là của bà cụ nhai trầu…vậy là mình đã gặp hồn ma của bà ấy thật rồi, tự nhiên mình rơi nước mắt không phải vì thương tiếc cho bà cụ mà là thương cho mình…thương cho số phận của mình…
– cháu kiếm người này phải không, đây là mẹ bác mất từ hồi còn chiến tranh lận…đừng sợ bà ấy khi sống là một người rất nhân hậu…và bà cũng thường hiện về…
sức chịu đựng của con người có giới hạn, hơn thế nữa mình lại là một đứa trẻ…bỏ ngoài tai những lời nói ấy mình lao vụt ra bên ngoài rồi ôm mẹ khóc nức nở…mẹ ôm mình vào lòng hôn lên tóc mình rồi khẻ nói:
– mọi chuyện sắp qua rồi, ráng chịu đựng nghe con…
mẹ mình cũng rưng rưng như muốn khóc theo mình vậy, được dổ dành mình ngừng khóc và tiếp tục ngồi im..ko dám nhìn xung quanh nữa..chỉ cúi đầu nhìn xuống đất và im lặng…khi trời đã gần sáng, màn sương vẫn dầy đặt vay kín tất cả…mọi người lại tiếp tục thu xếp để kịp đến huế, đang chuẩn bị bước lên xe thì bỗng từ đâu trên trời vang lên một tiếng ” choẹt choẹt” rồi rớt bịch một cái gần ngay xe nơi mình đang đứng…hầu như ai cũng nghe thấy cả, mọi ánh mặt đều đổ dồn về phía đó…mình tò mò nên buông tay mẹ ra tiến tới, một thứ gì đó đen đen đang giẫy dụa dưới đất…mình cúi xuống để nhìn rỏ hơn thì ra là một con chim đen, mình nói to cho cả nhà biết:
– có con chim, con đem về nuôi nha mẹ…
mình định chụp lấy nó thì bất chợt mẹ mình lao tới chụp lấy tay mình rồi kéo đi thật vội vàng khiến mình muốn chúi nhủi, kéo mình lên xe và hối bác tài chạy…mình vẫn cố nhòm ra xem con chim tội nghiệp nhưng không thể làm gì hơn…gương mặt ai cũng thất thần nhưng không ai nói điều gì nữa…bỏ lại sau lưng vô vàn những ánh mắt đang nhìn theo, mình tiếp tục cuộc hành trình đến huế trong đầu hiện ra thêm rất nhiều câu hỏi mà vẫn chưa ai trả lời được…
xe cứ thế lăn bánh đến khi hừng sáng thì
đã đến huế, những mái nhà đơn xơ,đan xen thưa thớt khiến mình có cảm giác gì đó thoáng buồn…đúng thật đây không phải một chuyến du lịch nên xe chạy thẳng một mạch đến nhà một người bà con của của mẹ, nơi đây…mẹ mình thì gọi là o còn mình phải gọi là bà o, hơi lạ miệng nhưng mình cũng quen dần, điều mình thích thú chính là ở đây những ngôi nhà cấp 4 mái ngói khá giống nhau và xung quanh đều trồng rất nhiều cây ăn quả…và đặc biệt vô cùng sạch sẽ, không khí trong lành mát mẽ… sau những câu chào hỏi nhau của người lớn mọi người ngồi sum vầy bên ấm trà nóng nổi…bà o nói bằng giọng huế mình nghe không quen nên ngồi một lúc mình cảm thấy chán nên đi dạo một vòng quanh nhà…phía sau là một vườn trái cây um tùm và có cột một con chó to tướng…chỉ vừa nhìn thấy mình từ xa nó đã gầm gừ và tiến gần thêm chút nữa nó như phát điên lên lao tới mình, lùi lại chúi nhủi xuống đất mình hét lên… sợi dây xích cột vào gốc cây bị giật liên hồi như muốn đứt ra..con chó cào mống chân vào đất nhe hàm răng nhọn hoắt ra như muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy, nghe tiếng hét của mình mọi người vội chạy tới…bà o quát con chó nhưng nó vẫn nhìn mình và sủa inh ỏi, kéo mình đứng dậy vào trong nhà thì con chó cũng im bặt…mình tái mặt sở hãi vì nếu như lúc nãy không có xích chắc nó cào xé mình ra trăm mãnh mất, một lúc sau bà o từ phía sau đi vào rồi nói:( xin không viết tiếng huế)
– con chó này mọi khi hiền lắm tự nhiên hôm nay dở chứng…thôi đừng có ra phía sau nữa..
chẳng biết đây có phải là điềm xấu không nhưng mình giờ không được phép đi lung tung nữa..chỉ ngồi một chổ mà thôi, ngay sáng hôm đó mọi người đã bàn tính với nhau đi ngay ra mộ ông bà để xem sự thể ra sao…được biết từ mùa mưa đến giờ bên phía bà o cũng chưa ra mộ xem mồ mã lần nào, dạo gần đây con cháu nhà bà o cũng gặp phải nhiều chuyện xui xẻo lắm…nên chuẩn bị đầy đủ khói hương nhang đèn và một đội chuyện đào mộ thuê, tất cả lên xe đi đến nghĩa địa…nói là nghĩa địa chứ thật ra ở đây mọi người không chôn cất theo một khu vực mà nằm rải rác khắp nơi, ngay cả trong vườn ngoài ruộng…con đường đến đó thật gian nan, chiếc xe quá tải gặp phải đường đất xấu ,bùn lầy do mưa khiến xe chạy thật chậm và lắc lư…mãi tới xế trưa thì mới đến nơi, ngôi mộ nằm cạnh một cái ao đầy bông súng và xung quanh trồng chuối…những cây chuối to với tán lá rộng che khuất ánh nắng mặt trời bao phủ lấy ngôi mộ…một khung cảnh hết sức u ám và đáng sợ, 2 ngôi mộ nằm cạnh nhau được quét vôi trắng nhưng đã cũ, có thể gở được từng miếng vôi…những sợi dây leo với gai nhọn hoắc mọc tua tủa bao trùm lấy ngôi mộ…bức di ảnh đã mờ với những dòng chử khắc bên dưới cũng không thấy rỏ…mọi người đốt liền mấy bó nhang cấm xung quanh khiến khói bay mù mịt, mỗi người một việc…mẹ, mấy dì và bà o thì chuẩn bị đồ cúng, còn những người đàn ông thì phát hoang xung quanh và trên 2 ngôi mộ…gần một tiếng sau thì mọi thứ đã thoáng đãng hơn phần nào…một chiếc bàn nhỏ được đặt ra đầy đủ những đồ cúng, người đàn ông đi cùng giờ khoát trên người một chiếc áo dài màu nâu, giờ mới đúng là một thầy cúng chứ bình thường giản dị chả ai nhận ra…tất cả mọi người đứng xung quanh cầm 1 nén nhang chấp tay lại van vái…tự nhiên từ đâu một cón gió mạnh vù vù thổi qua khiến chiếc bình hoa đổ nhào xuống đất vở làm đôi…nhìn nét mặt ai cũng lo lắng cả, không biết tại ngẫu nhiên hay có một bàn tay ma quái nào đó điều khiến những đây là một sự khởi đầu không tốt khiến cho việc bốc mỗ bị tạm ngưng lại…tất cả thu xếp ra về để khuya nay sẽ quay trở lại…
còn tiếp