Home Truyện Ma Hay Đạo sĩ tản mạn kì – Ám ảnh mỗi khi về quê

Đạo sĩ tản mạn kì – Ám ảnh mỗi khi về quê

Chuyện thứ mười bảy:
Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh

Hết hè năm đó, em lại trở về Hà Nội hoa lệ tối ngày ồn ào tấp nập, lúc nào cũng sáng ánh điện, chuẩn bị nhập học vào 10. Năm lớp 10 cũng chẳng có gì đặc biệt, ngoài cái việc em bị đá thằng cẳng. Nhưng thôi không nhắc lại làm gì vì nó chẳng có quái gì cả. Đến hè, lòng nặng trĩu, em về quê chơi luôn 3 tháng, nghỉ luôn cả học hè.

Chính xác là vào ngày 4-6 thì em về tới quê, chú và cô em lên tận bến xe đón, hai anh em nhà thằng Việt cũng đến. Nghỉ ngơi một đêm rồi hôm sau em lại về cái nhà cũ dưới quê ở, cũng chẳng muốn gặp họ hàng vì sợ nghe hỏi: “Thế năm nay đã tăm tia được cô nào để chúng tao bồng cháu chưa nào?”

Trên đường đèo em về quê, thăng Việt tự nhiên bảo : “Tiếc làm gì con bé đó hả H ? Nó không xứng đâu! Về đây tao dẫn mày đi chơi bét nhè thì thôi!”. Em mới giật mình hỏi: “Sao mày biết?”, thằng Việt đáp : “Hai hôm trước khi mày về tao có bói một quẻ để xem mày có nên về quê không thì thấy của Tình của mày ra quẻ Hung còn cửa Xuất Hành thì ra Đại Cát nên tao mới giục mày về kẻo lỡ ngày tốt!” . Nghe vậy thì em cũng vơi đi phần nào, dù gì thì mình cũng còn những thằng bạn sống chết không bỏ. Đến chừng 9h sáng thì về đến quê cũ, em mở của vào nhà rồi hai thằng quét dọn lau rửa lại tất cả. Làm xong thì cũng đã 11h, thằng Việt vội về nhà xem con em học hành ra sao, năm nay em nó cũng thi vào 10. Thằng Việt đi được một lúc thì em nhớ ra là chưa có gì thắp hương các cụ nên chạy ra đại lý nhà bà N mua ít vàng hương, chọn thêm vài quả táo, quýt và một quả dưa hấu 2 cân. Về đến nhà, vừa thắp hương, khấn xong thì tự nhiên em thấy lạnh gáy rồi nghe có tiếng đàn ông sau lưng : “Về chơi bao lâu hả cháu?”, em quay phắt người lại nhìn nhưng cả gian phòng trống không, chỉ có mỗi mình em. Em nghĩ là bác P nhà bên thấy em về nên sang hỏi thăm, vội chạy ra sân tìm nhưng chẳng thấy ai, xuống bếp xem cung không có, ngó sang mấy nhà hàng xóm xung quanh thì vẫn còn đi làm đồng chưa về. Lúc đó cũng chẳng thấy sợ hãi gì, em ngồi lấy cái Lap ra nghịch tý, rồi ra nhà cháu ông T đầu làng mua ít thịt xá xíu với âu canh cua và đĩa rau muống về ăn cơm. Vừa định xới cơm ăn thì em sực nhớ ra điều gì, liền xới 3 xới cơm vào 3 cái bát, mỗi bát một xới, xuống bếp luộc thêm 2 quả trứng, bóc vỏ rồi lấy thêm ít gia vị, múc thêm 2 bát nước lọc, lại đi mua thêm 1 đĩa thịt quay, để tất cả ngay ngắn lên ban thờ, thắp hương khấn các cụ về ăn cơm với cháu. Ăn xong uống xong xuôi, được mọt lúc thì hương hết, em khấn xin rồi lấy hoa quả, thức ăn xuống, đậy lồng bàn lại rồi đi rửa bát. Đến chiều thì em với thằng Việt đi chơi, tối về nhà cũ ăn cơm rồi nó đem lap sang ngồi bắn CF với em. Chơi mãi thua nhiều hơn thắng, em đi ngủ. Sực nhớ ra trong buồng có cái giường tầng kiểu bộ đội để trong đó, em với thằng Việt tranh nhau nằm tầng trên, thấy nó nằm thích nằm tầng trên em cũng để cho, tao xuống tầng dưới, ngủ trên đấy mày có lăn xuống đất thì đừng than khổ nhé. Đang nằm nghịch lap thì thằng Việt nói vọng xuống : ” Ê H! Tao đó mày một câu nhé, mày trả lời được thì mai tao dẫn mày lên núi xem cái này hay lắm!”
Em đáp :
-Thoải mái đê con giai! Anh trên thông thiên văn dưới tường địa lý. Có cái gì mà không biết!

Thằng Việt bắt đầu đố:

– Thủ đô của Bungari tên là gì ? – Sofia.
– Nhật Bản có mấy đảo chính ? – 4 đảo là Hokkaido, Honshu, Shikoku và Kyushu
– Thế Chiến thứ hai bắt đầu vào năm nào và kết thúc năm nào? – Từ 1939 đến 1945.
– Thằng này giỏi, bây giờ mày trả lời được câu cuối thì mai tao dẫn đi.
– Luôn đi cho nóng!
– Chỉ được trả lời trong 3s thôi nhớ!
– Nhanh lên, hay mày co vòi rồi không dám đố nữa
Thằng Việt liến thoắng : – Con gì hay nằm dưới gầm giường chủ?
Em đốp luôn: – Con chó chứ còn con gì, thế mà cũng….
Nhận ra ngay là mình nói hố, em gầm lên, vớ cái chổi đập bùm bụp lên chỗ nó. Thằng Việt vẫn cười sằng sặc như không biết đau. Em mới chọc cái cán chổi lên thì thấy mềm nhũn, hóa ra nó tính trước nên lót chăn xuống dưới săn rồi. Hai thằng chí chóe nhau mãi đến 11h mới ngủ, thằng Việt ngủ trước em, ngáy như sấm. Còn em thì một phần vì nghĩ đến chuyện con kia, một phần vì tiếng ngáy của ông con giời trên kia nên cứ quay ngang quay dọc mãi, nằm một lúc thì em mơ mơ màng màng, hé mắt ra nhìn thì thấy hai bóng đen sì đứng ở đầu giường nhìn em, em biết là bị bóng đè nhưng nhìn lại thì vẫn cửa động tay chân bình thường, chỉ không nói được thôi. Hai cái bóng nhìn em một lúc rồi đi ra ngoài mất luôn. Em thấy ghê ghê nhưng cũng mặc, chùm kín chăn ngủ đến sáng.

Sáng hôm sau, còn đang ngủ thì thằng Việt đạp phát vào ass em, hét ầm nhà : “Dậy! Dậy đê con chó đê tiện!”. Em ngái ngủ hỏi dậy sớm làm cái gì, thằng Việt bảo : “Thế mày không định vào núi xem hả? Hôm nay thăng D đi cùng đấy”. Bây giờ em mới lôm cồm bò dậy, hóa ra là tối qua nó kêu thật. Hai thăng đang đánh răng rửa mặt ngoài bể nước, thăng Việt đánh răng xong trước, hỏi em :

– Tối qua ai tìm mày mà cứ đứng mãi ở đầu giường thế? Tao thấy không có ý xấu gì nên cũng không cản lại.

Em giật mình đánh rơi luôn cái ca nhựa, thảng thốt :
– Thế tối qua mày vẫn chưa ngủ à! Tao thấy ghê ghê định gọi mày mà không mở mồm ra được, cơ mà tao cũng chẳng thấy sao, lúc sau lại ngủ.

Thằng Việt đáp:
– Tao đang nằm ngủ thì tự nhiên thấy góc phía bắc vườn nhà có khí âm vào, tao bấm độn xem thử thì thấy không có ác ý gì nên cũng không chặn lại, thấy hai người đó cứ đứng nhìn mày nói xì xầm cái gì mà cháu nhà tôi trên thành phố về đấy, với lại hôm nay nó còn mời cơm tôi. Mày không nghe được gì hả ?

Em quạu lại, kêu :
– Thế mày nghĩ ai cũng như mày hả thằng lợn này! Lần trước ở sân nhà mày tao tí nữa vãi ra quần rồi, giờ tao cạch không có nghe nhìn gì ma quái hết!

Thằng Việt cười cười, vênh mặt lên :
– Ở đời mấy ai tài phép như anh! Mày cứ yên chí là có tao đây thì chẳng có đứa nào dám động vào mày cả, thằng nào bố láo tao dí cho cái bùa để đau bụng nôn mửa vài tuần cho biết mặt!

Em nghe nó nói vậy mà khiếp, thằng này nó coi nghề phù thủy còn hơn đồ chơi. Mà kể cũng phải, nó vốn có thiên bẩm cái nghề này, chẳng qua vì nó thích học CNTT hơn, lại không muốn bị gò ép nên cũng chẳng mặn mà gì với nghề.
Hai thằng đánh răng rửa mặt xong thì đi ăn sáng, ăn xong thì sang đón thằng D rồi tạt qua nhà thằng Việt lấy đồ. Trên đường đi, em đánh bạo hỏi nó :
– So mày với ông K thì ai giỏi hơn ai ?

Thằng Việt suy nghĩ một lúc rồi đáp :
– Nếu so về kinh nghiệm, cơ trí thì ông Trấn hơn tao nhiều. Còn so về cái vốn hiểu biết, tài năng nghề thì tao nhỉnh hơn ông một chút.

Em giờ mới thấy thằng Việt quả là đúng là thiên tài bầm sinh, hay như dân Tàu vẫn gọi thì là “kỳ nhân xuất thế”. Chẳng những nó giỏi nghề phù thủy khi còn rất trẻ, mà về những thứ như CNTT, cơ khí , hóa vô cơ, kiến trúc nó cũng giỏi ít ai bì kịp. Con người thằng Việt như một sự dung hòa giữa sơ khai và hiện đại. Mải nói chuyện thì đã đi đến nhà thằng D. vừa gọi là nó ra ngay, đem liền theo 6 cái đèn pin xách tay và ba con dao đi rừng. Em biết là dao đi rừng thì cần nhưng đèn pin thì làm gì, hỏi thì hai thằng kêu bí mật. Sau khi đi đến nhà thằng Việt lấy đồ xong, phân chia ra em mang balo thức ăn, nước uống, thằng D mang đèn pin, mở đường đi trước, thằng Việt thì vác túi đồ nghề của nó.

Đi từ 6h sáng, bọn em băng liền 4 cây số đường rừng vào trong một quả núi. Đường đi cũng chẳng rậm rạp gì cho lắm, có vẻ như hai thằng này đã đi trước em vài hôm, phạt sẵn cành rậm mở đường rồi. Đi mãi đến chừng 7 rưỡi thì bọn em tới trước một quả núi xanh rì, hình như chỉ có mấy người đi lấy củi hay bắt tắc kè là mò đến đây. Thằng Việt vội kêu dừng lại. Rồi nó lấy trong túi ra một cái áo cánh hạc của đạo sĩ và một thanh kiếm gỗ, tay cầm một cái trống bỏi. Nhìn nó lúc này trông dị hợm vô cùng, quần thì quần bò, đội cái mũ kiểu cao bồi, , chân đi giày leo núi, người còm nhom mặc cái áo choàng rộng lùng bùng.
Rồi nó rút 3 que hương đốt lên rồi khấn lầm rầm, tay bắt quyết, xong đưa cho em với thằng D mỗi đứa một cây, bảo bọn em cùng nó vái ba vái , xong rồi căm 3 que hương xuống cạnh đường. Xong xuôi tất cả, ba thằng cứ men theo đường cũ mà lên, thằng D và thằng Việt đã dọn đường đi trước nên lên cũng dễ, quả núi lại dốc thoai thoải nên không mệt lắm. Đi lên đến lưng chừng núi, đập vào mắt em là một cái hang động to vô cùng, cửa động phải rộng đến 30m, cao gần 12m là ít. Rồi bọn em mỗi thằng cầm một cái đèn pin, tay cầm con dao đi vào, riêng thằng Việt thì tay cầm kiếm gỗ đi trước.

Trong động tối om, 3 ánh đèn pin 6V10 mà như bị nuốt chửng trong màn đêm dày đặc. Đi được chừng 15′ thì chân em như quyệt phải cái gì bằng kim loại. Em vội soi đèn xuống thì thấy dưới đất là một cây thương rất đẹp,làm bằng thép óng ánh xanh, trạm chổ rất tinh vi, ngù thương còn làm một con rồng bằng bạc há mồm , mũi giáo từ trong mồm nó nhô ra, thân con rồng cuốn từ ngù thương xuống tận phần ba cán . Quả thật là từ bé đến giờ em chưa thấy món vũ khí nào đẹp đến như vậy, mà em vốn ham mê võ nghệ, lại thích dùng thương, giờ mà có cậy thương này làm vũ khí thì còn gì bằng. Bên cạnh thì thằng D cũng ồ lên một cái, nó đang xăm xoi một cây kiếm cực đẹp, cán là một con giao long cuốn quanh, lưỡi kiếm mỏng dính như thanh Kim Xà Kiếm trong Kim Dung ý các thím ợ. Em vội bảo thằng D bật hết công suất đèn lên soi, đèn vừa bật lên thì hai thằng cũng kêu lên, xung quanh bọn em như một kho vũ khí trong phim luôn, cái nào cũng có, từ quạt sắt, song kiếm, họa kích, búa khai sơn đến cả chủy thủ, nhuyễn tiên, trường chùy, nhìn cái nào cũng tinh xảo vô cùng, mà xem chất thép cũng biết là sắc bén hơn đồ thường, toàn vào hàng cực phẩm cả. Nói thật là từ thưở bé đến giờ em chưa bao giờ nhìn thấy đâu có nhiều thứ quý giá có một không hai thế này, mắt em cứ gọi là sáng lên phải biết, chỉ muốn vơ cả cái hang này về. Em với thằng D vừa định thò tay xuống nhặt vài món thì thằng Việt đằng xa quát to một tiếng, tay hai thằng chỉ còn cách vũ khí chừng vài li thì đồng loạt rụt lại. Em với thằng D quay ra vặn thằng Việt :
– Sao mày không cho bọn tao lấy, mày không thích mấy cái này thì thôi chứ.

Thằng Việt kêu:
– Toàn là của báu thì ai mà chẳng thích, tao cũng muốn bê cả cái động này về lắm chứ, nhưng chúng mày vào đây mà xem này.

Hai thằng hậm hực đi theo, bên trong là một bức tường viết chữ Nôm với chữ Hán, thằng Việt dịch đoạn chữ Hán : “Của cải đầy trong này, ai muốn lấy thì cứ việc! Chúng tôi xin xưng thần “. Em với thằng D thì loay hoay dịch bên chữ Nôm, chữ em biết thì thằng D không biết, chữ em không biết thì nó biết, sau khỉ khổ sở ghép từ lại thì mặt hai thằng tái nhợt đi : ” Mãn Châu bất tín, đặt bẫy dụ lính, lại để đồ quý có yểm bùa. May nhờ phúc thánh thượng, đô đốc về dẹp được, đuổi được,……..(đoạn này bị mờ nên không đọc được)….. ai có vào thì tránh đi đừng tham mà mất mạng. Thằng Việt chỉ dịch được đoạn chữ Hán, nó bảo :

– Đọc cái này tao đã thấy nghi nghi rồi, làm gì có ai tốt mà bảy của ngay ngoài động cho mình vơ lấy, lại bảo lấy đi. Mà tao xem kiểu chứ này là nhà Thanh, bọn chó má đấy thì chẳng có gì là không dám làm.
Sau khi nghe bọn em dịch lại đoạn chữ Nôm thì thằng Việt mặt đỏ phừng phừng, chửi um lên, kêu bọn quan quân nhà Thanh chó đểu, lãnh đạo là lũ súc vật, rồi chửi một đống toàn tiếng Trung, nghe qua thì cũng biết chẳng lịch sự Thằng D thì thấy lạ lắm vì từ trước đến nay chưa bao giờ thấy thằng Việt cáu bẳn như vậy. Em thì nghĩ là do nó vẫn còn thù hận với nhà Thanh từ cái vụ thảm sát gia tộc. Từ hồi ấy đến nay, họ nhà nó luôn căm ghét các giai cấp lãnh đạo Trung Quốc, hầu như thời nào thi chính quyền Trung Quốc cũng liên tục gây khó dễ cho nhà nó, luôn coi những người như thằng Việt, ông K là thành phần gây náo loạn, tuyên truyền mê tín dị đoan, làm bất ổn xã hội, là phần tử cần bị loại bỏ. Thằng Việt chửi một lúc thì thôi, mấy thằng lại đi tiếp, vào trong chẳng có gì nhiều, chỉ thấy vũ khí, chum vại vứt la liệt, nhưng toàn là đồ linh tinh, chỉ có giá trị lịch sử hoặc có ích cho mấy ông thích đồ cổ. Đi được một đoạn thì cái la bàn trên tay thằng Việt quay tít mù, một làn hơi lạnh phả ra từ trong hang. Nó quay lại bảo hai thằng: “Về thôi! Mình không được cho phép vào sâu trong nữa!” Ba thằng lại quay ngược đường cũ đi về, lúc ra ngoài thì cũng đã hơn 1h trưa, nhưng ở đây thì chẳng có bóng nắng nào, tán cây đan xen nhau đã hứng hết cả, lúc này không khí vô cùng ẩm ướt, ngột ngạt khó chịu. Ăn uống xong, tba thằng đi về, có kể với mấy anh hay đi săn với bắt tắc kè trong khu đó thì mấy anh cũng bảo là trong đó có nhiều đồ quý lắm, trước lúc bọn em đến còn có nhiều nhóm vào, đem ra bao nhiêu là ngọc, vàng, mã não,… Nhưng sau đó thì đều thành điên điên dở dở, thời Pháp cũng có nhiều lính vào đó đào của rồi hóa điên, dân làng thì thấy gương ngay trước mắt nên có đi qua cũng chẳng dám bước vào. Cái động thì sau hai năm có một đoàn khảo cổ cả ta, Nhật, Pháp cùng vào. Nhưng em tra khắp báo, trang mạng mà chẳng tìm được tý thông tin nào về chuyến khảo cổ này. Có lần, em hỏi thằng Việt là sao lúc đó nó không nhặt đồ trước rồi vào xem thì nó bảo : “Người học nghề phù thủy thì không được lấy của mà chưa được cho. Lúc đi giúp người thì ai cho bao nhiêu cũng lấy, nhưng mà không được giữ riêng, phải chia đi cho người nghèo đói. Ai làm sai thì là phạm vào lời thệ.”

Mấy bữa sau, lúc em đang đi câu đêm với thằng D thì có chuyện, và lần này thì không có thằng Việt đi cùng….

Theo dõi
Thông báo của
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận